Quyển 5 - Chương 68: Tiên hiệp (5) xuyên vào thế giới thứ nhất, sư sinh play [h]

Editor: Dương Gia Uy Vũ
Mộc Khanh Khanh có sao cũng không thể tưởng tượng được, thế nhưng lại có một ngày, cô, vậy mà lại rõ ràng hồi tưởng lại được thế giới nhiệm vụ mình đã từng trải qua.


Bởi vì tác dụng loại bỏ tình cảm của hệ thống, cô chưa bao giờ có ký ức về thế giới nhiệm vụ mà mình từng trải qua, nhưng hiện tại, cô lại cực kỳ tinh tường nhớ tới thế giới thứ nhất mà mình đã trải qua sau khi cô vào "Tổ ȶìиɦ ɖu͙ƈ", mà những người đã gặp những chuyện đã trải qua trong nhiệm vụ đó cô đều nhớ rõ ràng vô cùng, giống như ký ức này chỉ vừa mới xảy ra vậy.


Đứng trên bục giảng quen thuộc, Mộc Khanh Khanh có thể cảm giác được, thời gian xung quanh rõ ràng đã cố tình đứng yên, vẫn là lớp học trong trí nhớ kia, một loạt gương mặt quen thuộc đều đang nhắc nhở cô, đây đúng thật là thế giới mình đã từng trải qua.


Nhưng càng là như thế, cô càng khó mà tin tưởng, cô biết khúc mắc của chính mình. Bởi vì đã từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng người mà mình gọi là "Mẹ" kia giao hoan cùng gian phu, cô vẫn luôn có điểm bài xích đối với loại chuyện như ȶìиɦ ɖu͙ƈ này.


Cô đối với người đàn bà nguyện ý vì tất cả đàn ông mà mở hai chân ra kia chỉ có cảm xúc ghê tởm, "Mẹ" của cô, bởi vì bị phát hiện yêu đương vụng trộm, không tiếc cùng gian phu giết ch.ết người chồng của chính mình, loại người này, hẳn là nên bị nhốt trong ngục giam cả đời...


Nhìn người đang ngồi trên bàn giáo viên ngốc lăng ra, Dung Hiên dựa vào chỗ ngồi không kìm được cười khẽ, ký ước một đời này hẳn là đã được hấp thu tốt, kế tiếp, vẫn nên làm chút vận động cho tiêu hóa đi.
"Đứng dậy --"
"Chào cô --"


available on google playdownload on app store


Mộc Khanh Khanh không kịp sửa sang lại cảm xúc của mình, động tác và thanh âm chào hỏi đồng thanh đã chậm rãi vang lên, một màn không thể tưởng tượng trước mắt này, đây... Đây là lại trở về thế giới kia lần nữa sao?


Nếu thật là một lần nữa trở về, vậy... Đường Kỳ Dung, không đúng, là Dung Hiên... Cũng ở trong phòng học này?
Giương mắt nhìn lên, Mộc Khanh Khanh quả nhiên phát hiện thân ảnh soái khí như ánh mặt trời kia.


Tuy trong phòng học có cả trai lẫn gái đồng lứa, nhưng Dung Hiên vĩnh viễn đều là người dễ thấy nhất. Mộc Khanh Khanh bị hấp dẫn nhìn về phía hắn, vừa vặn, Dung Hiên cũng mang theo đôi mắt chứa ý cười, không hề chớp mắt nhìn cô, sau khi tầm mắt vi diệu chạm vào nhau, còn ngả ngớn hôn gió với cô một cái.


Cô giáo Mộc bỗng dưng bị trêu chọc, bên tai đỏ lên, trốn tránh dời tầm mắt, có chút hoảng loạn hô một tiếng "Ngồi xuống", cúi đầu lung tung sắp xếp giáo án vốn đã rất chỉnh tề trên bàn, tiếng tim đập đã ổn định nhưng trong lòng lại khó hiểu xẹt qua một dòng nước ấm.


"Tiết này mọi người tự học trước đi, hôm nay không dạy nội dung mới." Không nói đến chuyện cô căn bản không biết tiết học này nên giảng cái gì, chỉ riêng tình trạng thân thể cô hiện giờ cũng không cho phép cô giảng bài như bình thường: Trong hoa huyệt mềm mại của cô, xúc cảm đột ngột lại ấm áp quen thuộc, một ngón tay bỗng nhiên tiến vào hoa huyệt mềm mại.


Không để ý tới âm thanh hoan hô nhảy nhót của bọn học sinh tự cho là rất điệu thấp, Mộc Khanh Khanh căng chặt huyệt thịt lại, cứng đờ ngồi trên bàn giáo viên không dám lộn xộn, ngước mắt nhìn về phía đầu sỏ gây tội -- quả nhiên, thiếu niên như ánh mặt trời đang cười đến sáng lạn với mình, chỉ là ngón trỏ thật dài khớp xương rõ ràng lại sắc tình ái muội cọ xát bên môi hắn, bỗng nhiên cong lên gõ môi, duỗi thẳng xoay tròn, khiến Mộc Khanh Khanh từng chút từng chút phun ra ái dịch ȶìиɦ ɖu͙ƈ.


Bị ngón trỏ thon dài thâm nhập sâu sắc, lại không hề có quy luật tìm kiếm trái phải, cô giáo Mộc nghiêm túc ngồi trên bục giảng chỉ có thể đỏ mặt, rồi lại không thể làm ra hành động phản kháng, chỉ có một đôi mắt sóng sánh ánh nước trừng bạn học Dung đang không ngừng tác quái, ȶìиɦ ɖu͙ƈ trong thân thể dần dần bị phóng đại lên, chỉ qua một lát, trên ngón trỏ chôn trong cơ thể cô đã tràn đầy ái dịch bại lộ ra bên ngoài.


Rõ ràng là đám học sinh vẫn còn tràn đầy trong phòng học, những học sinh đều cúi đầu viết tự đọc sách an tĩnh học hành, chỉ có Dung Hiên cũng là một học sinh lại càng không đứng đắn khiêu khích cô, đặt ngón tay ướt dầm dề phía dưới mũi, hắn si mê hít thật sâu hương vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ say lòng người của cô, còn một tấc lại muốn tiến một thước đưa ngón tay tràn đầy hoa dịch ướt dính vào trong miệng, đôi môi ʍút̼ chặt, đầu lưỡi linh hoạt mềm mại si ngốc đoạt đi tất cả chất lỏng của cô.


Dung Hiên đang ở kia thản nhiên tự đắc phẩm vị hoa dịch, còn Mộc Khanh Khanh rốt cuộc cũng không thể kìm nén ȶìиɦ ɖu͙ƈ đang tăng vọt trong cơ thể nữa, ngón tay gợi lên sự ngứa ngáy trong hoa huyệt, lại không thể lấp đầy sự trống rỗng của cô, đầu lưỡi linh hoạt kia cũng chỉ ngẫu nhiên quét cọ một chút, lại lập tức thối lui, sao cô còn không hiểu được, Dung Hiên chính là cố ý câu dẫn cô, cố ý muốn nhìn dáng vẻ dục cầu bất mãn chỉ có thể dựa vào hắn của cô.


Nếu là tình huống khác, Mộc Khanh Khanh chắc chắn sẽ không hành động như hắn muốn, chỉ là hiện tại, cô thật sự bị ngón tay không ngừng lộn xộn trong hoa huyệt cùng với đầu lưỡi như gần như xa tr.a tấn đến khó chịu, cán cân lý trí và ȶìиɦ ɖu͙ƈ dần dần lệch đi, Mộc Khanh Khanh cúi đầu, mượn bàn giáo viên che đậy, tay phải di chuyển xuống phía dưới.


Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu


Cô đang mặc chính là váy công sở bó sát người, qυầи ɭót cũng là quần chữ Đinh (丁) tinh tế, khi ngồi váy sẽ bị rút về phía trước không ít, ngón tay cô xuyên qua giữa hai chân, dễ như trở bàn tay đi vào một mảnh hoa huyệt lầy lội, đẩy vải vóc sang một bên môi âʍ ɦộ, gấp không chờ nổi dùng ngón tay xoa lên hoa môi mềm mại của chính mình.


Cô dùng một ngón tay nhẹ nhàng ấn âm đế ngứa ngáy, một ngón tay khác dán lên môi âʍ ɦộ trên dưới ma xát thịt mềm bị ái dịch thấm ướt, thân thể nhạy cảm của Mộc Khanh Khanh run rẩy, hai chân nhũn ra lại xoắn chặt ngón tay phải đang tự an ủi của cô.


Đắm chìm trong khoái cảm tự an ủi, Mộc Khanh Khanh không biết từ khi nào chính mình cũng đã nhét ba ngón tay vào, ngón tay phái nữ tuy rằng rất nhỏ, nhưng có còn hơn không, tự mình điều khiển ngón tay đâm thọc điểm nhạy cảm, vách trong nghiền ép ma sát, dục vọng thiêu đốt đến kịch liệt phóng đãng, khoái cảm mãnh liệt rất nhanh đã khiến cho cô quên hết mọi thứ, không thể kìm được đạt tới cao trào.


Một cơn sóng ɖâʍ dịch lớn phun ra, trên tay Mộc Khanh Khanh tất cả đều là ɖâʍ dịch bị bắn ra, thân thể của cô vẫn chưa thoát khỏi hưng phấn cao trào, bên tai đã thân mật truyền đến thanh âm của Dung Hiên: "Cô chơi rất vui vẻ nhỉ?"


Dung Hiên cầm sách giáo khoa, thiếu niên nửa cong eo tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời, vẻ mặt nghiêm túc hiếu học hỏi cô giáo của mình.
"..." Mộc Khanh Khanh cắn môi, không nói lời nào, sợ mở miệng thì tiếng thở dốc ɖâʍ đãng của mình sẽ quấy nhiễu lớp học.


Nhìn khuôn mặt hoa đào kiều diễm, thỏa mãn ȶìиɦ ɖu͙ƈ, sự ẩn ẩn ghen tuông trong lòng Dung Hiên bị đánh tan, tuy lần này cô giáo tự tiện dùng ngón tay chơi tiểu huyệt, nhưng kế tiếp chính mình sẽ có thể trừng phạt cô thật tốt.


"Cô à, đứng lên đi, em muốn cho các bạn học nhìn em thao cô..." Dung Hiên không cho phép kháng cự nói, hai tay tràn ngập lực lượng ôm lấy eo thon nhỏ một tay có thể ôm hết của cô lên.


Mộc Khanh Khanh ở chỗ này căn bản không có biện pháp phản kháng yêu cầu của hắn, chẳng qua cho dù có thể phản kháng, ngón tay tinh tế mang đến cao trào vừa rồi căn bản không thể thỏa mãn cô, huyệt thịt bị ɖâʍ dịch tưới đến mềm nhũn lại lần nữa không biết xấu hổ nổi lên cảm giác ngứa ngáy.


Ỡm ờ, Mộc Khanh Khanh giả vờ đứng dậy giảng bài cho hắn, nửa cong eo, đôi tay chống lên bàn giáo viên phía trước hai người, cô nghiêng đầu, trong mắt tất cả đều là tình yêu sâu đậm không thể thoát khỏi.


Bị ánh mắt ấm áp ngọt ngào nhìn chăm chú như vậy, Dung Hiên có chút nghiến răng nghiến lợi ghé sát cô nói: "Cô à, em thật muốn làm ch.ết cô."


Vừa nghe thấy lời nói thô tục này của hắn, mặt hoa đào của Mộc Khanh Khanh hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ mê người, chiếc cổ lộ ra bên ngoài cũng mang theo một tầng hồng nhạt mê người.


Mượn bàn học ngăn cản, hai người lớn mật để hạ thân dán sát vào nhau ngay tại căn phòng dạy học trồng người này, ƈôи ȶhịȶ thô tráng sớm đã cương cứng thân mật dán lên bối thịt trơn mềm.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu


Mộc Khanh Khanh vừa mới cao trào qua một lần, giữa hai chân tất cả đều là chất lỏng chảy ra từ trong huyệt, ƈôи ȶhịȶ Dung Hiên nương theo ɖâʍ dịch này rất nhẹ nhàng có thể tiến vào trong cơ thể cô, chỉ là tốt xấu vẫn còn nhớ tới các bạn học trong phòng, động tác giao hoan của hai người khắc chế lại tốn sức, hắn chỉ tiến vào nửa thân gậy liền ngừng lại, nhợt nhạt kiểm tr.a thí điểm, lặp đi lặp lại trêu cợt cô đến tâm ngứa khó nhịn.


"Cô ơi, đề này... Là rất "Chuyên sâu*" hay là "Dễ hiểu**" đây?" Dung Hiên đứng phía sau Mộc Khanh Khanh, hai thân thể nóng như lửa gắt gao dán chặt, lời nói ra tựa như trực tiếp tràn vào lỗ tai cô.
*Chuyên sâu (深入): còn có nghĩa là thâm nhập, vào sâu.
** Dễ hiểu (浅显): Từ 浅 (thiển)


có nghĩa là nông, cạn.
Mộc Khanh Khanh căn bản không có biện pháp trả lời câu hỏi của học sinh hư này, hắn hỏi chỗ nào là để toán học chứ... Rõ ràng là cự căn cố ý treo tại đó không cho cô ăn mới đúng!


"...Cho em, sâu... Sâu một chút a a a... Dung Hiên..." Cô nhẹ giọng nỉ non, trong miệng không ngừng thốt ra tiếng rên rỉ, một đôi mắt mê mang ngập nước nhìn hắn không rời, chỉ có thể bất lực không ngừng gọi tên của hắn, tựa như là đang kêu gào cho tất cả tình yêu ȶìиɦ ɖu͙ƈ không biết đủ của cô.


Dung Hiên chịu không nổi nhất chính là dáng vẻ cả thân lẫn tâm cô đều ỷ lại chính mình, mặc kệ là chuyện gì hay điều kiện gì, chỉ cần cô lộ ra biểu tình như vậy, hắn đều chỉ biết mềm lòng.


Bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: "Lần này tha cho em trước, nhất định sẽ cho em ăn no, sau khi ra khỏi mộng cảnh nhất định sẽ trừng phạt em, Khanh Khanh."
Tâm niệm vừa động, bọn học sinh trong mộng cảnh đều đã bị mất đi thần trí, một đám đều tựa như rối gỗ ngốc lăng không nói một lời cũng không cử động.


Đã không còn những "Sinh linh" có thể "Thấy" thân thể mỹ nhân, Dung Hiên lòng dạ cực kỳ hẹp hòi hoàn toàn buông thả động tác, rút gậy thịt cũng đồng dạng nghẹn khuất khó chịu ra, ôm thân thể mềm mại của cô xoay lại, để cô đưa lưng về phía phòng học, váy ngắn bị vén lên lộ ra cái mông trần trụi nhếch lên cao cao, nửa người trên dựa vào bảng đen, một bộ ngực ngạo nghễ cũng hầu như trần trụi trong không khí.


"Ha... Đừng... Đừng mà... Có người a..." Cả thân lẫn tâm Mộc Khanh Khanh đều đặt trên người Dung Hiên nên không phát hiện ra động tác nhỏ hắn làm, chỉ cho rằng học sinh trong phòng học đều ở dưới bục giảng nhìn cô.


Mông thịt đầy đặn ngạo nghễ nhếch về phía Dung Hiên, hoa huyệt như ẩn như hiện giữa bắp đùi hầu như đều bại lộ trong không khí, còn có ɖâʍ dịch nhè nhẹ không chịu khống chế nhỏ giọt giữa hai chân... Cô cứ ɖâʍ đãng không biết xấu hổ như thế, tất cả đều bị bọn học sinh của cô nhìn thấy!


Nhìn cô hình như hiểu lầm dưới bục giảng còn có học sinh đang nhìn, Dung Hiên cũng ác ý không thèm giải thích, ngược lại còn thẳng lưng đưa ƈôи ȶhịȶ mới vừa thoát ly khỏi ôn nhu hương đâm vào, không cho cô bất kỳ thời gian suy nghĩ nào, dùng tư thế vào từ phía sau, dừng lại rồi hung mãnh thao làm.


"Đúng vậy... Phía dưới đều là bạn học của tôi, học sinh của em, đều đang nghiêm túc quan sát tiết học giáo dục giới tính của cô giáo em đấy." Dung Hiên chỉ cảm thấy ôn nhu hương cô cho hắn vừa chặt vừa ướt, tư vị mỹ diệu làm hắn nghiện, đâm vào rút ra muốn ngừng mà không được.


Mộc Khanh Khanh bị động tác bất ngờ của hắn dọa tới, đầu óc có chút trì độn không kịp phản ứng, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ không cố kỵ này của hắn, nháy mắt cũng đã đoán được tám chín phần mười, chỉ bằng dục vọng chiếm hữu của "Đường Kỳ Dung" đối với cô trong thế giới này, chắc chắn so với cô hắn càng không muốn thân thể quý giá của cô bị nhìn thấy.


"Anh... anh chậm một chút..." Nghĩ kỹ chuyện này, Mộc Khanh Khanh lắc lắc cái mông vẫn luôn bị hắn nắn bóp, trong miệng cũng yêu kiều thốt ra thanh âm làm nũng, động tác của hắn vừa mạnh mẽ vừa hung hãn.


Một tay tiếp tục vuốt ve bờ mông đầy đặn mười phần của cô, một tay khác của Dung Hiên chui vào áo sơ mi trắng đã bị chà đạp đến lỏng lẻo, thăm thú bộ ngực đang chịu vắng vẻ, "Thật không hiểu nổi em, muốn chậm lại cũng là em, không biết đủ cũng là em."


Không để ý tới cô khẩu thị tâm phi, Dung Hiên tiếp tục dùng tư thế vào từ phía sau thâm nhập vào hoa huyệt cô, hắn thích dùng hết khả năng tiến vào trong cơ thể cô, dùng quy đầu của hắn tiếp xúc săn sóc hoa tâm cô, tiến vào chỗ sâu nhất của cô.
"Ha a... Sâu quá... Cắm quá... Lợi hại..."


Thoải mái rên rỉ ra sự thỏa mãn vui thích, Mộc Khanh Khanh nửa híp con ngươi, chỗ sâu trong hoa huyệt bị thăm dò hung mãnh, ngoại trừ cảm giác đau nhức rất nhỏ kia, trên dưới đều bị cảm giác thỏa mãn chiếm hữu thần phục.
Vô hạn kiều mị, vô hạn ɖâʍ ái.






Truyện liên quan