Chương 1-2
Đó là gì vậy nhỉ?” Đẩy bụi gai đen sẫm trước mắt sang hai bên, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh thăm dò nơi chói lọi rực rỡ ở trước mặt.
“A!” Lực hút cường đại mãnh liệt lôi thân thể về phía trước, trong thoáng chốc, trời đất tối sầm.
“Ô~”
Đau quá, vừa nãy là sao vậy?
Tại Trung chậm rãi chống người dậy, xuyên qua kẽ hở của mái tóc lộn xộn, cảnh tượng trước mắt dần dần trở nên rõ ràng. Đây là một cánh đồng hoa rộng lớn, cây hoa hồng đen đầy kiều diễm bị một nơi ngập tràn màu máu bao phủ, giống như từng giọt huyết đang tuôn rơi. Chậm rãi đứng dậy, cẩn cẩn dực dực mà tiến về phía trước. Mái tóc đen dài đến phần eo nhẹ nhàng quẹt qua cánh hoa mềm mại, một thân y sam hắc sắc rộng rãi phủ trên người, làn da không bị y vật1 ngăn cản dưới cánh đồng hoa hồng càng làm nổi bật thêm vẻ non trắng như tuyết.
“Đó là?” Cách cánh đồng hoa hồng không xa có một tòa cung điện khí thế hùng vĩ, cao vút trên mây, hắc sắc, kim sắc2 đan xen, vừa cao quý hoa lệ, vừa có thêm một cỗ hàn khí khiếp người.
Thật khó chịu, giống như sắp không thể hô hấp được nữa vậy.
Tại Trung dùng tay khẽ vuốt ngực, hô hấp dần dần trở nên gấp rút.
“Chóng mặt quá, Xương Mân…” Ngôn ngữ khẽ trôi qua, thân thể như cánh chim bị cắt đứt, trong chớp mắt, cánh hoa tung bay.
Mê Viên
Bên vách núi gió lạnh rét thấu xương, ma thú toàn thân lam sắc hiên ngang đón gió, nỉ non: “Tại Trung, tất cả điều này cuối cùng vẫn tới…”
Ma giới
“Điện hạ, người đã mang đến rồi ạ.” Quỳ một gối xuống đất, làm lễ tiết cao nhất, thanh âm run rẩy cùng thân thể khẽ run tiết lộ người bẩm báo vô cùng kính sợ vị ‘điện hạ’ kia, nên nói là nỗi sợ hãi đã nảy sinh từ trong nơi sâu nhất ở đáy lòng bản thân.
Yên tĩnh, dưới đại điện không người nào dám cử động.
“Mang tới đây.” Thờ ơ mà trả lời, không có cảm tình, không có chấn động.
“Tuân mệnh.” Hướng phía ngoài rồi dùng tay ra hiệu, hai tên tiểu tốt áo giáp vàng nâu đem một người đã hôn mê vào. Tiếng vang của kim loại đầy thanh thúy hoàn toàn phá tan sự yên tĩnh trên đại điện, hai tên tiểu tốt nặng nề ném người xuống mặt đất.
“Điện hạ.” Lại khôi phục sự yên tĩnh ban nãy, đột nhiên, thiết liên3 nhỏ vụn đánh vào nhau, âm thanh lần thứ hai vang lên.
“Ân~~”
Thân thể thật nặng, sao một chút sức lực cũng không có thế này. Ô? Vật gì mà lạnh lẽo vậy, thật nặng a!
Tại Trung mê man nửa ngồi dậy,
đây là…
Khó có thể tin được mà cúi đầu nhìn chính mình, trên phần cổ, trên cổ tay, trên cổ chân đều bị thiết liên màu đen cầm cố,
chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại Trung mê muội ngẩng đầu, ngọn đèn dầu xanh tối chập chờn, mạn sa4 hắc sắc tầng tầng quấn quanh, đủ loại người phục sức cao quý đứng trang nghiêm ở hai bên.
Thật an tĩnh,
không hiểu vì sao, thân thể Tại Trung không chịu nổi mà dần dần run rẩy.
“A~~” Cùng lúc Tại Trung từ từ gắng gượng mà đứng dậy, đường nét tổng thể chậm rãi hiện ra trước mắt mọi người, thanh âm kinh thán của mọi người phá tan sự tĩnh mịch vốn có của đại điện. Bởi vì nửa ngồi dưới đất, cho nên mái tóc dài đến thắt lưng bây giờ đã không đồng đều mà quấn loạn quanh người, bởi vì bị lôi kéo lúc hôn mê, y sam hắc sắc đã trở nên mất trật tự, bờ vai tuyết trắng càng lộ ra hơn phân nửa, xương quai xanh tinh xảo phía dưới y sam nhẹ nhàng làm bằng chất liệu tơ tằm như ẩn như hiện, lồng ngực phập phồng, khí tức lộn xộn gia tăng sự trói buộc từ thiết liên đen sẫm, càng thêm một loại cảm giác thống khổ kiều mị. Chờ một chút! Khuôn ngực kia, không phải là bộ ngực mềm mại đầy ngọt ngào, là nam tử! Ở ma giới, nam sủng đều có thể thấy ở khắp nơi, nhưng loại tư sắc này, cho dù là vũ cơ5 yêu mị ở ma giới cũng khó mà so sánh được, huống chi là nam kỹ. Điều này khiến Ma tộc đang tham dự vốn có tâm ɖâʍ dục phóng đãng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy khó nhịn, đặc biệt muốn vén mái tóc che chắn nửa khuôn mặt lên, dung nhan đằng sau nhất định rất khuynh quốc khuynh thành.
Khí tức hỗn loạn nơi đại điện cuối cùng cũng khiến cho Ma hoàng ngồi ở nơi cao chú ý,
là cái gì đã khiến cho những Ma tộc như con rối luôn luôn sợ hãi ta lại trở nên gan dạ như vậy, phát sinh ra tiếng than trầm thấp như đang đè nèn lại, còn có mùi hương ɖâʍ dãng quanh quẩn ở khắp nơi bốn phía.
Biếng nhác nâng đôi mắt lên, cao ngạo mà nhìn xuống. “A~~” Chính là nhân nhi đang khẽ run rẩy ở phía dưới, quả thực nhìn qua trông rất mỹ vị. Khóe miệng câu lên một nụ cười đầy tà mị, giơ tay ý bảo người phía dưới đứng dậy đến gần.
Cảm giác được động tác của điện hạ, đám người dưới đại điện mới phát hiện phải thu liễm khí tức của bản thân, mỗi người đều khẩn trương cùng khó xử.
Qua một hồi lâu, vẫn không có chút động tĩnh gì.
“Ân?” Nghe được một tiếng đầy xem thường ở bên trên, đám người phía dưới không khỏi rùng mình một cái, xem ra điện hạ đã bắt đầu bất mãn rồi.
Lúc này, ma phó6 đang ngồi bên dưới điện hạ nuốt nuốt nước miếng, lấy hết can đảm mà tiến lên, dùng sức lôi thiết liên trên cổ Tại Trung, lớn tiếng khiển trách: “Nhân loại thấp hèn, nhìn thấy điện hạ cao quý mà không thèm để vào mắt.”
Trên cổ truyền đến sự đau nhức kích thích thần kinh, “Hảo đau a!” Tiêng kinh hô đầy ẩn nhẫn càng khơi mào dục vọng của đám ma quỷ nơi đây,
thực sự là thanh âm rất động người!
Tay của ma phó cũng không nhịn được mà run rẩy một chút, “Hướng về phía trước mà hành lễ mau!” Lực đạo dã man đem Tại Trung vừa mới đứng dậy đánh ngã xuống mặt đất.
“Ha ha ha, nhân loại thật là yếu ớt!”
“Nhìn bộ dạng chật vật kia xem!”
Bốn phía thoáng chốc trở nên ồn ào rối loạn, mặc dù bị y hấp dẫn, tính khí thích đùa cợt cùng miệt thị của Ma tộc với sinh vật hạ đẳng vẫn không thể nào thay đổi.
Điện hạ ngồi trên cao cũng không đi ngăn lại tiếng cười vang đầy ồn áo bên dưới, đây là sự tự do của ma quỷ, là bản tính khoa trương của bọn họ.
“Hừ! Còn không mau đứng dậy!” Ma phó dùng bàn chân nặng nề đá lên người Tại Trung.
“Ô~~” Thiếu khuyết sự bảo vệ mà cuộn chặt người lại,
hảo đau, hảo đau a! Xương Mân, ngươi đang ở đâu?
Tại Trung nhỏ giọng nức nở.
“Đứng dậy!” Thanh âm tràn ngập sức hấp dẫn vang lên trên đầu,
đó là thanh âm của ai, rõ ràng chưa từng nghe qua, nhưng tại sao lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Tại Trung cật lực ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Trên bậc thang băng lãnh, một tòa bảo tọa7 kim sắc, chủ nhân vừa cất lời đang cao cao tại thượng mà ngồi ở bên trên. Y bào hắc sắc viền đường hoa văn màu vàng bạc, làn da màu tiểu mạch, vóc người cao gầy. Đôi môi mỏng, khuôn mặt anh tuấn kiệt ngạo, khí phách tàn nhẫn, chiếc khuyên tím sẫm bên tai trái lóe lên ánh sáng chói lọi đầy thanh lãnh. Mái tóc đen óng chạm vào đôi chân trần trụi, ngón tay nhỏ dài đầy mạnh mẽ gõ nhịp nhàng lên tay vịn.
“Nhìn đủ chưa?” Câu hỏi giỡn cợt cắt đứt mạch suy nghĩ, Tại Trung xấu hổ cúi mặt xuống, “Đứng lên!”
“Ân?” Tại Trung khó hiểu nhìn về phía trước.
“Còn muốn để ta nói lại thêm một lần nữa sao?” Nghe thấy lời nói hơi có chút tức giận, Tại Trung chịu đựng sự đau đớn chưa tiêu tan mà chậm rãi đứng dậy.
“Xem ra lần này giáo đình đã điên rồi còn ngu, để một nhân loại nhu nhược như vậy làm gian tế.” Ma tướng quyền cao chức trọng bên cạnh khinh thường cười nhạo nói.
“Ân? Giáo đình? Nhân loại?” Tại Trung lặp lại những từ vừa mới nghe được.
“Hừ! Sự việc đã sớm bại lộ từ lâu rồi, vẫn đang nằm mơ sao! Ha ha ha!” Khuôn mặt khinh thường của Ma tộc xung quanh ngày càng thêm đậm.
“Ta không phải nhân loại!” Tại Trung làm sáng tỏ bản thân.
“Không phải nhân loại? Đang nói giỡn sao? Cho dù đã xóa đi mùi của nhân loại, nhưng nhược như thế, thậm chí không phát hiện ra khí tức thuộc về thần hay ma, ngươi còn muốn ngụy biển cái gì!”
“Ta…”
“Vậy ngươi tự nói, vì sao ngươi không phải nhân loại.” Thanh âm lãnh khốc lại truyền đến thêm một lần nữa, khiến cho đại điện thoáng chốc an tĩnh trở lại.
Hắn, quả thực rất khả nghi, vừa mới tiến vào, cư nhiên không cảm nhận được khí tức của hắn, chứ đừng nói là có mùi vị của nhân loại, giáo đình hẳn là vẫn chưa có đủ khả năng để xóa đi khí tức của nhân loại. Vậy hắn là cái gì?
“Ta, ta là…” Tại Trung không biết phải nói những gì, Xương Mân chưa từng nói qua bản thân rốt cuộc là cái gì, nó chỉ không ngừng nói rằng…
Đúng a, Xương Mân vẫn kể cho ta nghe thân phận của mình, hai nghìn năm nay ta vẫn ghi nhớ a!
“Ta không phải nhân loại, ta là Ma tộc, là bạn đời của Duẫn!”
“Duẫn…” Thanh âm bốn phía lộ ra vẻ khó mà tin được,
dám gọi thẳng tục danh của điện hạ sao, hắn muốn tìm cái ch.ết sao? Hay đây chỉ là tình cờ cùng tên, hắn đang nói đùa?
“A~~” Đại điện nhất thời lâm vào bầu không khí tĩnh mịch, đây là một loại trầm mặc rất đáng sợ.
“Ngươi nói cái gì?” Thanh âm lãnh đến đóng băng giống như muốn xé hồn Tại Trung thành từng mảnh nhỏ, khiến người phát run.
“Ta, ta là…”
“Duẫn, a, là chỉ Ma hoàng Trịnh Duẫn Hạo sao?”
“Trịnh Duẫn Hạo…” Tại Trung ngầm thừa nhận mà gật gật đầu.
“Thế nhưng, hình như ta chưa hề biết bản thân ta lại có một người bạn đời?”
Bản thân? Ân? Vậy chẳng lẽ bên trên chính là…
“Duẫn…” Khó có thể tin được mà thầm thì,
thật vậy sao, người trước mắt này chính là Trịnh Duẫn Hạo, là Duẫn mà ta đã chờ đợi hai nghìn năm sao?
Sự mừng rỡ không ngừng được mà hóa thành hành động, giống như muốn nhìn gần thêm một chút,
Duẫn, thực sự là Duẫn sao?
Tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ,
hắn muốn làm gì, điên rồi sao? Liều lĩnh muốn chạm vào Trịnh Duẫn Hạo điện hạ cao cao tại thượng như vậy, điên rồi, hắn tuyệt đối là điên rồi!
Đôi mắt diều hâu đầy sắc bén lộ ra tín hiệu nguy hiểm, con ngươi kim sắc chợt hiện lên một đạo hắc quang, nhân nhi vừa muốn tới gần bảo tọa thoáng chốc đã bị một đạo quang bao phủ, giống như con diều bị đứt dây, nặng nề bay lên, rồi rơi xuống.
“A!” Nỗi thống khổ nhức người thoáng chốc lan ra khắp toàn thân, dòng huyết màu đỏ sậm thuận theo khóe miệng mà chậm rãi chảy xuống, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng đang rỉ máu, từng giọt mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, máu cùng mồ hôi thấm ướt vạt áo cùng mái tóc đen trước ngực, tiếng nức nở đầy thống khổ khiến người lo âu thương xót.
“Cộp!” “Cộp!” Tiếng bước chân trong đại điện vắng lặng dần dần tiếp cận nhân nhi đang thống khổ bất an trên mặt đất, sau đó, dừng lại.
Đầu ngón tay đầy băng lãnh nâng cằm Tại Trung lên, không có thương tiếc mà bóp chặt, con ngươi vô tình thương thức vẻ mặt thống khổ của nhân nhi trong tay.
“Ngươi là bạn đời của ta sao?” Khí tức băng lãnh phả lên hai má mỏng manh của Tại Trung.
“Ô~~” Cố gắng mở hai mắt, “Duẫn…” Lực đạo trong tay gia tăng.
“Hừ, vẫn không đổi cách xưng hô sao?” Móng tay hắc sắc cắm vào da thịt, dòng huyết màu đỏ sậm cùng làn da trắng như tuyết kia hình thành một cảnh tượng đối lập, “Đau… Đau quá…”
Vì sao, y không phải là Duẫn sao, Xương Mân không phải đã nói rằng, ta…
“Xem ra ngươi quả thực không thông minh chút nào cả.” Con ngươi kim sắc hiện lên những lằn tơ máu, đây quả nhiên là một báu vật khiến người mong muốn. Hình dạng nguyên bản đã rất kinh người, bây giờ lại thêm máu tươi rửa tội, càng kích thích sắc dục của Ma tộc, ngay cả Ma hoàng cũng không ngoại lệ.
Mái tóc thực sự rất chướng mặt, bỗng nhiên phát hiện chưa từng nhìn thấy dung mạo của y, giơ tay kia lên, chuẩn bị vén lọn tóc lộn xộn ngay trước trán.
“Ân?” Ánh sáng chói lọi màu băng lam ngăn cản suy nghĩ muốn chạm đầu ngón tay vào,
một kết giới rất mạnh. Cưỡng ép giải trừ sợ rằng còn có thể ảnh hưởng đến bản thân, xem ra người trước mắt quả thực không hề đơn giản!
“Nói cho ta biết, tên của ngươi.” Giảm bớt lực đạo trong tay, để y có khí lực mà đáp lại.
“Ân~~”
Lồng ngực đau quá, không thể thở nổi, Duẫn đang hỏi ta sao, tên của ta.
“Ân… Tại Trung, Kim Tại Trung.”
“Nga? Tại Trung sao?” Đáy mắt vô tình chợt lóe thêm một mạt màu sắc bỡn cợt.
“Muốn nhận được sự sủng hạnh của ta không?”
Sủng hạnh? Là có ý gì? Thế nhưng từ này hình như khiến người rất khó chịu
.
“Ta không biết.”
“Không biết? A, thực sự là một câu trả lời rất kỳ quái!” Người trước mắt này thực sự là ngày càng khiến người cảm thấy hứng thú, “Nói không muốn, liền ly khai.”
Ly khai… Ý là sẽ không còn được gặp lại Duẫn nữa sao?
“Đừng, đừng mà!” Câu trả lời đầy vội vàng khiến cho đau đớn nơi thân thể càng trở nên trầm trọng. Cảm giác được sự run rẩy của người trong tay, tay không tự chủ được mà khẽ vuốt lên khuôn mặt y.
“Vậy chính là muốn?” Một chút cũng không nóng vội, chờ đợi câu trả lời của y, bởi vì đáp án là khẳng định.
“Ta… Ta không muốn ly khai, ta muốn cùng Duẫn ở… ở bên nhau.” Suy yếu trả lời xong, y cũng mất đi ý thức.
“Hừ!”
Duẫn sao? Thực sự là một xưng hô quá thân thiết!
Không chút lưu luyến mà ném thân thể vừa mới chạm qua xuống mặt đất băng lãnh, “Mang xuống!”
“Tuân mệnh!” Xuyên qua thiết liên, cầm lấy cánh tay y, chuẩn bị mang xuống. “Địa hạ đệ ngũ tầng8, Hoàng Chi Môn.”
“Vâng.”
Mọi người bốn phía vô vị nhún nhún vai,
vốn tưởng rằng điện hạ nổi hứng thú với kẻ không muốn sống mà tự ý xông lên, nhưng ‘địa hạ đệ ngũ tầng’, còn là ‘Hoàng Chi Môn’, hừ!
Đúng vậy, ‘địa hạ đệ ngũ tầng’, là nơi cung cấp dục nô, phát tiết thú tính của Ma tộc, mà ‘Hoàng Chi Môn’ là cấp bậc đê tiện nhất,
xem ra điện hạ không phải cảm thấy hứng thú, căn bản là chán ghét mà vứt bỏ a! Như vậy, báu vật ɖâʍ dãng vừa nãy kia, cũng không thể lãng phí được rồi,
khí tức thèm thuồng của đám ma quỷ nhất thời trần ngập khắp đại điện.
“In dấu ‘Mị’ cho hắn.” Chậm rãi hạ mệnh lệnh, rõ ràng đã chặt đứt niệm tưởng của bọn họ. ‘Mị’ là ký hiệu của dục nô trực thuộc của điện hạ, có nghĩa là ma quỷ khác không thể xâm phậm, bằng không… Ai, đây thực sự là khó có thể tưởng tượng ra được.
Xem ra lại có thêm một món đồ chơi nữa rồi!
___________________
(1) Y vật: Đồ vật kèm theo, giống như vòng tay, vân vân…
(2) Kim sắc: Màu vàng.
(3) Thiết liên: Dây xích sắt.
(4) Mạn sa: Màn che bằng vải bông.
(5) Vũ cơ: Con gái đẹp làm nghề múa.
(6) Ma phó: Người hầu, nhưng không phải người mà là ma quỷ.
(7) Bảo tọa: Ngai vàng.
(8) Địa hạ đệ ngũ tầng: Tầng thứ năm dưới lòng đất.