Chương 39
Dọc đường vô cùng an tĩnh, vừa kinh hãi vừa có chút đáng sợ…
Thật không giống Hi Triệt đại nhân lúc thường a, an tĩnh quá.
Kiều điện —— Nghị thính
Hảo tối a…
“Hi Triệt đại nhân…” Tại Trung vươn tay, nhưng phát hiện bốn phía ngoài trừ bản thân, cái gì cũng không có.
“A!!” Vài chiếc dây xích xuyên thủng khoảng không rồi trói buộc tay chân của y lại, đại điện vốn hắc ám cũng lập tức trở nên sáng trưng.
Thật nhiều người… Cảnh tượng này hảo quen thuộc, đúng rồi… Cảnh tượng giống hệt như lần đầu tiên bản thân nhìn thấy khi tới nơi này, lúc đó bản thân cũng bị xích lại a…
“Điện hạ, đây chính là gian tế mà ‘giáo đình’ phái tới.”
“Điện hạ, thỉnh lập tức xử tử hắn!”
“Điện hạ…”
Bọn họ đang nói cái gì, lại là ‘giáo đình’, tại sao lại muốn lôi những từ kỳ quái đó đặt ở cạnh ta…
“Điện hạ! Hắn đã làm nguy hại đến ngài, tội mưu hại, có ch.ết cũng chưa hết tội.”
Mưu hại? Sao có khả năng!
“Ta không có mưu hại điện hạ, các ngươi đừng nói bậy!” Một trận lệ phong1 thổi tới, trên đôi má của Tại Trung lập tức xuất hiện hơn một vết máu.
“Chó săn của ‘giáo đình’, lời nói của ngươi chỉ có thể làm ô uế nơi này mà thôi!”
Theo lý, lấy dung mạo hiện tại của Tại Trung mà xuất hiện trước mặt chúng Ma tộc, bọn họ bất vi sở động, là không có khả năng, nhưng trên lợi ích của nhóm gia tộc, tất cả đều phải tránh bàn luận về điều đó.
“Ta không thể mưu hại điện hạ!” “Ta không thể!” Tại Trung không ngừng lặp lại, cho dù biết bản thân càng nói thêm nhiều lần, trên người sẽ càng lưu lại thêm nhiều vết thương.
Đột nhiên, bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Hi Triệt từ bên cạnh bước lên, nhìn quét qua đám ma đang xao động bên dưới cùng Tại Trung mình đầy thương tích.
Ngươi thật sự rất thích thụ thương nhỉ… Thế nhưng, lần này…
“Hôm qua Vương đã hút máu của dục nô Kim Tại Trung, mà bên trong quả thực có nước thánh của ‘giáo đình’.”
Móng tay nhọn dài xẹt qua cánh tay của Ma vương Trịnh Duẫn Hạo đang ngồi ở phía sau, huyết dịch vốn đỏ tươi nhưng khi nhỏ xuống đất thì lập tức biến thành màu đen u tối.
“Phần máu của Vương đã bị dị hóa thành tình huống như vậy, song song vết thương không thể tự động khép lại.”
“Vết thương không thể tự động khép lại!” Đám ma nghe xong càng trở nên xao động, ánh mắt nhìn Tại Trung cũng càng trở nên âm ngoan2.
Ma tộc của Ma giới, có sức mạnh trị khỏi vết thương của bản thân, đây là năng lực tự lành cơ bản nhất, thế nhưng hôm nay Trịnh Duẫn Hạo thân là Vương mà vô pháp tự chữa vết thương, điều này khiến Ma tộc rất khó chấp nhận. Lại bởi vì sức mạnh của Vương vô cùng cường đại, cho nên khi ngay cả năng lực tự lành cơ bản cũng đánh mất, tâm của Ma tộc liền dao động,thay vì nói là lo lắng cho sự an nguy của Ma tộc, không bằng nói là lo sợ cho số phận sau này của bản thân còn hơn.
“Kim Tại Trung, ngươi là người ‘giáo đình’ phái tới để mưu hại Vương của ta đúng không?”
Đương nhiên không phải, thế nhưng thân thể của Duẫn Hạo thật sự là vì máu của ta nên mới thành như vậy sao? Nhưng mà bất kể thế nào, ta vẫn tin tưởng vững chắc rằng mình không thể thương tổn Duẫn Hạo!
‘Không phải…’ Ân?!!! Tại sao không phát ra tiếng,
thử vài lần, nhưng yết hầu giống như bị chặn lại, thanh âm gì cũng không phát ra được.
“Nhìn kìa! Chứng cứ vô cùng xác thực, hắn cũng chỉ có thể ngầm thừa nhận.”
“Hắn còn có gan không thừa nhận sao!”
Không phải a, ta muốn giải thích, thế nhưng thanh âm… thanh âm giống như đột nhiên tiêu thất vậy…
“Nếu như vậy, trước tiên cứ dẫn đi, chờ xử lý.”
Tại Trung, tại sao ngươi không giải thích, cứ thừa nhận như vậy sao?!!! Nếu như ngươi phủ định, ta nhất định sẽ tin tưởng ngươi a!
Hi Triệt phức tạp nhìn Tại Trung, truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng.
Không! Chẳng lẽ ngay cả Hi Triệt cũng không nguyện tin tưởng Tại Trung sao?
Nước mắt chảy xuống, vì không thể chịu được nỗi thống khổ bi thương…
Trên bảo tọa phía trước, Duẫn Hạo từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc, không nói một lời nào, lúc rời đi, thậm chí cũng không hề nhìn Tại Trung một cái…
Điều này, sẽ không có kẻ tin tưởng…
Mặc cho người kéo về phía sau, nỗi đau đớn vì bị thiết liên trói buộc cũng không át lại được sự nhói đau trong tim…
____________________
(1) Lệ phong: Lệ – nghiêm khắc, mãnh liệt; Phong – gió.
(1) Âm ngoan: Thâm độc hung hãn.
.