Chương 49
Edit và beta: meomeoemlameo.
Biết Thịnh Kiều sắp tham gia gameshow kinh dị “Chạy để giữ mạng” có tiếng tăm siêu to, bạn tốt trong giới đều sôi nổi nhắn tin an ủi.
Chung Thâm nói: “Biết khó mà còn tham gia, dũng khí đáng khen, tại hạ bái phục, nếu sợ quá thì gọi video đường dài cho anh nhé.”
Phó Tử Thanh nói: “NPC trong chương trình đều là nhân viên công tác đóng giả, đến lúc đó chắc còn có thầy quay phim nữa đấy. Chỉ là quay chương trình thôi, em đừng thần hồn át thần tính.”
(NPC: non playing character: nhân vật không phải người đóng, hay để hỗ trợ người chơi hoặc đẩy cốt truyện.)
Nhạc Tiếu hỏi cô: “Kiều Kiều, người đại diện của cậu biết rõ cậu sợ ma mà còn nhận gameshow kinh dị cho cậu, có phải anh ta cũng đối xử tàn tạ với cậu không? Nếu cậu bị bắt nạt thì đừng chịu đựng, phải nói ra nha.”
Cuối cùng, cô ấy còn làm mặt thẹn thùng: “Kiều Kiều, tớ hâm mộ cậu quá. Cậu có thể cùng quay chương trình với Thẩm Tuyển Ý á, đến lúc đó cậu xin chữ kí riêng của ảnh cho tớ nha?”
Thịnh Kiều: “Cậu cần chữ ký của anh ta làm gì? Tớ cho cậu chữ ký của Hoắc Hi nè!”
Nhạc Tiếu: “…… Không thèm Hoắc Hi đâu, tớ có phải là fan anh ấy đâu, muốn của Thẩm Tuyển Ý cơ.”
Thịnh Kiều: “Tớ không biết cậu là Ý Nhân ngầm đấy? Lần trước tớ đưa link để cậu vote cho Hoắc Hi, cậu cmn vote hết cho Thẩm Tuyển Ý, tớ còn tưởng rằng là cậu trượt tay, hóa ra là cố ý à?!”
Nhạc Tiếu: “…… Dù sao Hoắc Hi cần gì mấy vote bọ của tớ, đương nhiên tớ phải bầu cho anh Tuyển Ý thương mến của tớ chứ.”
Thịnh Kiều: “Tiếu Tiếu, cậu có biết giữa bạn bè kị nhất cái gì không?”
Nhạc Tiếu: “Cái gì?”
Thịnh Kiều: “Fan của đối thủ idol nhà mình.”
Nhạc Tiếu: “………………”
Tớ không nhìn ra cậu là Hi Quang nhá
Đến cả Phùng Vi đi fashion show ở mãi Paris cũng gọi điện thoại quốc tế tới, hỏi cô có muốn mình nhờ cha mẹ xin một cái bùa hộ mệnh ở ngôi miếu trong ngọn núi siêu linh ở quê cho không.
Thịnh Kiều nhìn cả nhà toàn là đồ trừ tà, tiếc nuối từ chối.
Tới tối cô nhận được một món chuyển phát nhanh, bên trong lại còn là một quyển sách chính trị của lớp 10. Trên sách giáo khoa ghi tên “Lục Nhất Hàn”, trang lót ký đầy những cái tên khác nhau với đủ loại nét chữ……
Thịnh Kiều: “”
Không bao lâu sau cậu bé liền gọi điện thoại tới, hứng thú hừng hực hỏi: “Chị Tiểu Kiều, chị đã nhận được sách chính trị có chữ kí của tất cả các bạn nam trong lớp em chưa ạ? Bọn con trai cả lớp em đều kí vào đấy, đây là một quyển sách tràn đầy dương khí ạ! Không những có thể trừ tà, nếu chị quên mất giá trị cốt lõi của Đảng cộng sản, còn có thể giở sách ra xem đấy ạ!”
Thịnh Kiều: “Lục Nhất Hàn, dạo này bài tập về nhà của em ít bài về hàm số quá phải không?”
Lục Nhất Hàn: “Éc.”
……
Quay xong tập “Thiếu niên ánh sao” lần này, Thịnh Kiều liền xuất phát đi Thái Lan. Bối Minh Phàm sắp xếp cho Đinh Giản và Chu Khản đi theo cô, một nam một nữ tiện hơn nhiều.
Buổi tối trước ngày bay, Đinh Giản tới giúp cô thu dọn hành lý, phát hiện cô đã dọn xong. Chị định mở vali kiểm tr.a xem có cái gì không thể mang không, kết quả Thịnh Kiều ấn cái vali không cho chị mở.
Đinh Giản nhìn cô một lúc, hoài nghi hỏi: “Kiều Kiều, em đựng gì trong vali thế?”
Thịnh Kiều nói: “Chỉ có một ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt thôi ạ.”
Đinh Giản: “Vậy tại sao em không cho chị kiểm tra?”
Thịnh Kiều: “Em nhét bừa lắm ạ.”
Đinh Giản mà tin được á? Chị một hai đòi mở vali, Thịnh Kiều buông tiếng thở dài, “Được rồi, thật ra em đựng đồ fan tặng ạ.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như là gương bát quái, Hàng Ma Xử, còn có một cây kiếm gỗ đào.”
Đinh Giản: “”
Chị em, em tưởng mình đi trừ tà đấy à?
Đinh Giản hít sâu một hơi: “Những thứ này không được mang lên máy bay, hơn nữa để người khác nhìn thấy thì họ sẽ nghĩ sao về em đây? Hồi trước em còn đọc giá trị cốt lõi của Đảng cộng sản để tỏ lòng trung thành với Nhà nước, bây giờ em đã mê tín dị đoan đối lập với chủ nghĩa khoa học, Nhà nước sẽ nghĩ thế nào về em chứ?”
Thịnh Kiều: “……”
Đinh Giản vô cùng đau đớn: “Chẳng lẽ ánh sáng của chủ nghĩa xã hội còn chưa đủ xua đi nỗi sợ hãi trong lòng em sao?”
Thịnh Kiều: “……”
Mấy người Bối Minh Phàm mang tới đều dẩm y như anh ta hay sao ấy?
Cuối cùng dưới yêu cầu cưỡng chế của Đinh Giản, Hàng Ma Xử và kiếm gỗ đào đều bị lấy đi, Thịnh Kiều phải lấy tính mạng ra uy hϊế͙p͙ mới được giữ lại gương bát quái……
Chiếc gương kia chỉ lớn bằng lòng bàn tay, vừa bé vừa tinh xảo, cũng là do fan tặng, vừa vặn có thể mang bên người. Cô bỏ gương bát quái và ảnh có chữ ký của Hoắc Hi vào trong ví tiền, có hai bùa hộ mạng lại càng an tâm!
Lúc cô sắp ngủ, Hoắc Hi gửi một đoạn video tới.
Anh trước nay chưa từng gửi video cho cô, Thịnh Kiều kích động đến mức bật phắt dậy.
Cô click mở video, chỉ ngắn ngủn mấy giây. Trên hình anh hướng máy ảnh vào chính mình, gương mặt zoom gần full HD không che như thế mà vẫn đẹp không tì vết, hàng mi sống mũi đều có độ cong tuyệt vời.
Trong video, anh nói: “Lúc quay chương trình đừng sợ, đều là giả thôi.”
Thịnh Kiều che ngực phát ra tiếng hét chói tai như con mác-mốt.
(Mác-mốt: marmots, động vật họ sóc, có tiếng kêu giống giọng các bạn nữ hét với âm lượng cao.)
Idol cô là idol ngọt ngào nhất trên thế giới!!!
10h sáng hôm sau bay đi Thái Lan, sau khi tới sân bay Chiang Mai tổ chương trình sẽ thống nhất tiếp đãi. Phương Bạch lái xe đưa ba người tới sân bay, lần lịch trình này cậu không đi chung, lải nhải dặn dò Đinh Giản chú ý này chú ý kia, cuối cùng nói lắm quá khiến Đinh Giản cú lên.
“Chị làm trợ lý lâu hơn hay em làm trợ lý lâu hơn? Những cái em nói chị còn không biết à?! Nếu không thì em đi đi, em đi đi?”
Phương · ấm ức cực kì · Bạch: “Người ta thật ra rất muốn đi mà.”
Đinh Giản: “……”
Lúc đến sân bay, dòng người chen chúc, liếc mắt một cái thì thấy toàn là fan ra sân bay tiễn người. Thịnh Kiều mắt sắc nhìn thấy lightboard màu bạc của mình, hưng phấn nói: “Oa, có nhiều fan như thế tới tiễn em này!”
Đinh Giản liếc hai cái: “Đó là fan của Thẩm Tuyển Ý đấy.”
Thịnh Kiều: “……”
Thẩm Tuyển Ý lại còn đi cùng chuyến bay với cô.
Thịnh Kiều vừa mới xuống xe, bảo vệ ở sân bay đã vây tới che chở cho cô đi vào trong. Tuy rằng phần lớn đều là đội quân Ý Nhân của Thẩm Tuyển Ý, nhưng fan Kiều cũng không ít, màu bạc nằm giữa biển đỏ giống như những ngôi sao rơi rụng.
Nhìn thấy Thịnh Kiều, họ đều vây tới, mồm năm miệng mười dặn dò cô phải chú ý an toàn, đừng sợ đừng hoảng hốt, tin tưởng vững chắc vào chủ nghĩa duy vật.
Còn có fan đưa quà lên, phần lớn là thư tay, còn có hoa, cũng có đồ ăn vặt, Thịnh Kiều nện bước chậm rãi, duỗi tay nhận hết.
Bây giờ rất ít có nghệ sĩ nhận quà của fan ở sân bay, những fan Kiều không chuẩn bị quà quả thật hối hận đứt ruột, sôi nổi kêu: “Kiều Kiều! Chờ chị về chúng em sẽ tặng quà cho chị nhé!”
Thịnh Kiều nói: “Đắt hơn 100 tệ chị không nhận đâu đấy.”
Fan Kiều được cô chiều chuộng đến mức bật khóc.
Cô tinh mắt nhìn thấy masternim nháy riêng cô hay liên hệ cũng đang ở đây, vẻ mặt hưng phấn đứng ngoài vòng vây, ôm con lens tele điên cuồng chụp cô.
Lần này mình không gọi bạn ấy tới chụp lúc tiễn sân bay, bạn ấy lại còn tự tới, xem ra quả nhiên đã nhảy hố thành fan Kiều.
Cô đang vừa đi vừa nói chuyện phiếm với fan, phía sau đột nhiên nổ ra tiếng thét chói tai động trời, nghe khí thế này, cô biết ngay Thẩm Tuyển Ý tới rồi. Những người qua đường mới nãy còn vây quanh Thịnh Kiều cũng sôi nổi rời khỏi chỗ này, chạy tới vây xem.
Fan của Thẩm Tuyển Ý đông, lúc đưa đón ở sân bay cũng hỗn loạn, vây đại sảnh chật như nêm cối. Thịnh Kiều quay đầu lại nhìn lướt qua, toàn là một đám đỏ rực, tất cả đều là lightboard và đầu người, nếu không có bảo vệ ngăn đón, Thẩm Tuyển Ý chắc đã bị chèn ch.ết bên trong.
Không biết là fan Kiều lo lắng nào đột nhiên nói: “Kiều Kiều, chị ngàn vạn lần đừng dẩy thuyền với Thẩm Tuyển Ý nhé! Lưu lượng đáng sợ lắm, chúng em war không thắng đâu.”
Thịnh Kiều vẻ mặt cự tuyệt mà kiên định: “Yên tâm! Tuyệt đối không đâu!”
Đùa gì vậy bưởi, cô ghép đôi với đối thủ? Như vậy cô còn xứng được gọi là Hi Quang ư? Cô chắc chắn sẽ bị Hoắc Hi khai trừ tư cách fan, bị đánh gãy chân còn là chuyện nhỏ……
Thịnh Kiều đối với Hi Quang chỉ có thể tính là một đứa ất ơ hay đi cọ fame, không xứng được gọi là đối thủ.
Đối thủ chân chính là Thẩm Tuyển Ý có danh tiếng thực lực định vị đều ngang ngửa anh, đây không còn là war nữa, mà phải là kẻ thù trời sinh. Bởi vì danh tiếng và định vị không cách nhau là bao, một năm 365 ngày họ đều bị các cư dân mạng so tới so lui, bị các nhãn hàng đại diện thương hiệu chọn tái chọn hồi. Đánh nhau vì trang bìa tạp chí, đạp nhau bởi tranh cướp tài nguyên là chuyện thường ngày ở huyện.
Mỗi bên đều cấu xé nhau bằng không biết bao nhiêu là các tin bôi đen không rõ thật giả, war nhau đập vào mặt lẫn nhau.
Ngày xưa thời cô vẫn còn là Kiều Tiều, ra nước ngoài du học, vì cô bị chủ trọ hố nên sau khai giảng lại phải tìm nhà mới. Cô lên diễn đàn post một topic tìm bạn ở chung.
Ngày hôm sau liền có một cô gái người Trung Quốc liên hệ với cô, hai người mới gặp mà như quen đã lâu, tuổi tác sở thích gia thế đều tương đương, uống xong một bữa trà chiều đã thân thiết như chị em.
Lúc ăn bữa tối, hai cô đi qua phố thương mại, đèn LED trên quảng trường Thời Đại đang chiếu tiếp ứng sinh nhật cho Hoắc Hi.
Người chị em tỏ vẻ khinh thường nói: “Rác rưởi.”
Thịnh Kiều: “Chị em, Ý Nhân à?”
Chị em nói: “Ừa, người thân à?”
Thịnh Kiều: “Đối thủ.”
Sau đó hai người liếc nhau, mặt mày vô cảm, mỗi người xoay một phía, đường ai nấy đi giữa phố xá Luân Đôn.
……
Lúc chờ kiểm tr.a an ninh, Thẩm Tuyển Ý cũng đi tới. Anh chàng gian nan chen lấn ra khỏi đám đông, mũ cũng vặn vẹo. Khi anh chàng đi đến đằng sau Thịnh Kiều, bèn chỉnh lại vành mũ, dường như cuối cùng cũng thở được, xoay người vẫy vẫy tay với fan.
Đại sảnh lại tràn đầy tiếng hét như lật tung mái nhà.
Những tiếng la tê tâm liệt phế vang lên hết đợt này đến đợt khác:
【 cục cưng! Thuận buồm xuôi gió! Chúng em chờ anh trở về! 】
【 Con trai, con trai, nhìn mẹ đi! Mẹ ở chỗ này! Con cưng ơi! 】
【 chồng em ơi em yêu chồnggg! 】
……
Thẩm Tuyển Ý hình như còn ngại họ hét chưa đủ to, quay đầu quăng một cái hôn gió với fan. Thịnh Kiều cảm giác màng nhĩ của mình sắp thủng tới nơi rồi……
Đúng vậy, Thẩm Tuyển Ý màu mè thế đấy, lúc nào cũng thả thính với fan.
Không cưới sao còn đi thả thính?!
Vẫn là cục cưng của em tốt nhất, chưa bao giờ chủ động thả thính với fan, toàn là fan thả thính với anh.
Ngay lúc đi vào, Thịnh Kiều cũng xoay người vẫy tay với fan Kiều ở bên ngoài, “Bye bye, trên đường đi về nhớ chú ý an toàn.”
Fan Kiều tới sớm, đều đang xếp ở hàng đầu tiên, sôi nổi vẫy tay với cô: “Bye bye Kiều Kiều, chúng em chờ chị trở về.”
Thẩm Tuyển Ý hình như lúc này mới chú ý tới cô, ánh mắt dời khỏi di động, ngẩng đầu liếc qua. Người trợ lý cao lớn đứng cạnh anh chàng lập tức chào hỏi Thịnh Kiều: “Cô Tiểu Kiều cũng ở đây à, trùng hợp quá.”
Đinh Giản trợn trắng mắt ở trong lòng.
Này, bây giờ mới biết chúng tôi ở đây à? Không phải thấy từ nãy rồi sao? Cái đồ mắt chó khinh thường người khác.
Thịnh Kiều lịch sự cười cười: “Đúng là trùng hợp thật.”
Thẩm Tuyển Ý nhét điện thoại vào lại túi, cong khóe môi cười với cô: “Chào Tiểu Kiều, lần đầu gặp mặt, về sau xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Thịnh Kiều: “Chào Thầy Thẩm, chỉ giáo thì không dám nhận, anh là tiền bối mà.”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Khách khí gì chứ, tới lúc đó anh còn phải nhờ cậy vào các giá trị cốt lõi của em che chở cho anh đấy.”
Thịnh Kiều: “……”
Không, ánh sáng chủ nghĩa xã hội chói lòa của tôi không chia cho anh tí nào đâu.
Sau khi qua cửa kiểm tra, cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh lại. Nhưng Thẩm Tuyển Ý vẫn có mấy fan cầm theo lens ống dài đi vào, không biết có phải là fan theo cùng chuyến không.
Ở trong mắt Hi Quang, fan theo cùng chuyến thuộc về phạm trù fan cuồng, phải nghiêm khắc cấm. Nhưng Thẩm Tuyển Ý vẫn mang dáng vẻ không hề hấn gì, sau khi ngồi xuống trong phòng nghỉ dành cho VIP thì bắt đầu đeo tai nghe cúi đầu chơi di động.
Thịnh Kiều muốn uống trà sữa, Đinh Giản đi mua cho cô. Chu Khản cũng đang chuyển hành lý của chính mình, Thịnh Kiều nhàm chán cầm di động mở King of Glory lên.
Cô vẫn như thường lệ cầm thích khách mình am hiểu nhất carry cả team, trận đầu đã ăn một quả Quaterkill. Cô ngẩng đầu vặn vẹo cổ, khóe mắt nhìn thấy bên cạnh mình có một cái đầu ngó sang……
Thẩm Tuyển Ý không biết đã ngồi cạnh cô từ khi nào, vừa kinh ngạc vừa tán thưởng nói: “Uây em đánh trâu vl.”
Thịnh Kiều: “”
Anh chàng nở nụ cười rạng rỡ với cô, không khỏi phân trần đưa điện thoại qua: “Chúng mình thêm WeChat đi! Cùng nhau lập team nhá!”
Thịnh Kiều: “……”
Không, tui không muốn.
Thấy Thịnh Kiều bất động, anh chàng lại nói: “Em cứ đánh hết trận này đi, không vội không vội, đánh xong trận này chúng ta lập team chơi nhé.”
Thịnh Kiều yên lặng cúi đầu.
Đánh xong trận, cô không bất ngờ gì giành được MVP, Thẩm Tuyển Ý vội vã bật mã QR WeChat của mình, “Mau, quét anh quét anh!”
Thịnh Kiều: “……”
Trợ lý ở bên cạnh anh chàng nói: “A Tuyển nhà chúng tôi thích chơi game lắm, nhưng lịch trình quá nhiều, không có thời gian luyện tập.”
Được rồi, anh cứ nói thẳng ra anh ta là food đi, tôi hiểu mà.
Cục cưng, không phải em cố ý thêm WeChat của anh ta đâu, cũng không phải em cố ý lập team với anh ta đâu, em bị bắt buộc ạ. Anh nhất định phải thấu hiểu cho nỗi khổ của em nhé, híc.
Thêm bạn tốt xong, Thẩm Tuyển Ý lập tức bật trò chơi, gửi lời mời, Thịnh Kiều vừa nhìn thì thấy là level bạc.
Còn rác rưởi hơn cả Chung Thâm.
Cô nói: “Thế này không chung team được đâu ạ, rank bạc không đánh với rank cao thủ được.”
Thẩm Tuyển Ý không nói hai lời nhét di động của mình vào tay cô: “Chúng ta trao đổi đi! Anh giúp em thua, em giúp anh thắng, chờ level của chúng mình sêm sêm nhau thì có thể chơi chung rồi!”
A.
Đúng là đối thủ có khác, muốn đập cho một trận ghê.
[HẾT CHƯƠNG 49]
Thuật ngữ game:
Quaterkill: một mình giết 4.
food: người chơi game rất dở chỉ chuyên bị cống đi để ch.ết. Có từ khác là noob.
MVP: Most Valuable Player: Là người chơi có thành tích tốt nhất cũng là người gọi như là cân team của cả team trong cả trận đấu đó.
Rank trong King of Glory: Đồng – Bạc – Vàng – Kim Cương – Cao thủ.