Chương 15
“Được rồi, các chàng trai, nâng ly cho Takuya, vì đã thoát khỏi bó bột và cuối cùng được tự do!” Kou nâng ly bia của mình lên khi cả đám đang ngồi tại một quán bar quen thuộc.
Rót đầy một ly bia khác, Takato nâng cao giọng, “Đây, dành cho Kou, bỏ rơi tụi mình để tìm đến ánh sáng rực rỡ của Hongkong!”
“Yeah, dành cho tên khốn được đi Hongkong thay tớ!” Takuya khịt mũi, tuy nhiên lại nở một nụ cười thật tươi.
Trong khi Takato cùng Takuya hợp nhau lại trêu ghẹo để Kou thì Takaba dựa người lui sau, cười mỉm chi và chậm chạp nhấm nháp ly bia của mình. ‘Đúng là rất khó để bốn người có thể gặp mặt, hay nói khác hơn là cả bốn cùng một lúc, khoá biểu của cả đám gần đây rất bận rộn, Takato kết hôn. Kou chuẩn bị bay sang Hongkong, Asami thì luôn kéo mình tới những buổi tiệc nhàm chám, còn Takuya…Takuya giờ đây đã có Suoh…’
“Nâng ly cho cả bốn nào!” Takaba giơ cao ly bia, ánh mắt bắt gặp chiếc nhẫn trên bàn tay trái đang sáng lên dưới ánh đèn, cậu thầm nhớ lại lần đầu tiên khi nhìn thấy nó trước đó tám tuần.
Flashback
Ngồi bên cạnh Asami ở trên giường, Takaba sửng sốt nhìn xuống cặp nhẫn đôi đeo trên bàn tay trái của cả hai. “Asami…gì…gì vậy…”
“Đó là cặp nhẫn đôi mokume-gane được làm từ bạch kim và palađi giống như cái đồng hồ mới của em.” Asami dễ dàng rút tay mình ra, nhẹ nhàng tròng chiếc đồng hồ vào cổ tay cậu và đóng khoá lại.
“ASAMI!” Cậu bực bội hét lớn, hai tay nắm chặt áo khoát ngoài. “Tại. Sao. Chúng. Ta. Lại. Mang. Nhẫn. Đôi?”
Nhếch mép cười, Asami kéo cậu vào lòng, đi vào phòng làm việc của mình. “Đọc dòng chữ khắc bên trong, Akihito.”
Trừng mắt, Takaba tháo chiếc nhẫn xuống, nhìn vào mặt trong của nó để đọc dòng chữ được khắc ở đó. Chớp mắt, cậu đọc dòng chữ lại một lần nữa, rồi, thêm lần thứ ba, nước mắt dần trào ra ở lần thứ tư. Nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, cậu nhìn thẳng vào mắt Asami. “Anh…anh…thật nghĩ vậy sao?”
Ngồi xuống bàn làm việc, Asami gỡ chiếc nhẫn khỏi tay của Takaba, chầm chậm đeo nó vào lại chỗ cũ rồi hôn cậu một cách cuồng dại. “Đừng tháo nó ra lần nữa, Akihito.”
Nghiêng người tới trước, một cánh tay vòng qua người Takaba, Asami mở ra tập hồ sơ đang nằm trên bàn, cầm một cây bút lên trên tay. “Kí vào đó.”
“Đây là cái gi?” Takaba liếc nhìn vào tập hồ sơ, mắt trợn to, quay đầu nhìn về phía Asami, miệng không thể phát ra âm thanh.
Ấn cây bút vào tay cậu, Asami khẽ nhếch mép cười. “Tôi thật sự muốn vậy.”
Nhìn xuống cặp nhẫn đôi đang nằm trên bàn tay trái của cả hai, Takaba nghĩ lại về dòng chữ được khắc ở mặt trong rồi đặt bút kí vào tờ giấy đăng kí hộ khẩu gia đình sẽ giúp Asami “nhận nuôi” cậu.
Lấy cây bút ra khỏi bàn tay đang run rẩy của cậu, Asami thả nó xuống bàn rồi đưa tay lên nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt cậu.
Rúc vào bàn tay của Asami, cậu khẽ hỏi, “Có thật là phải đi dự buổi tiệc tối đó?”
“Đó là tiệc tối dành cho hai người.” Asami đứng dậy, ôm cậu đi thẳng vào phòng ăn, anh đứng yên ở phía cửa trong khi cậu ngạc nhiên nhìn những cây đèn cầy lấp lánh, những cuống bông hồng dỏ thắm, và những món ăn hấp dẫn.
“Ryuichi…” Asami hôn môi cậu nồng thắm rồi mới đặt cậu ngồi xuống bên bàn. “Thật hoàn hảo.”
Khẽ cười, Asami lấp đầy một cái dĩa với những thức ăn hấp dẫn, từng ngụm đút cho cậu, theo sau mỗi lần là một nụ hôn. Thỏa mãn với món ăn ngon, bầu không khí tuyệt vời, và với những nụ hôn ngọt ngào, cậu rời khỏi ghế ngồi vào lòng của Asami, công khai ôm ấp, khẽ thì thầm, “Cảm ơn, Ryuichi.”
“Akihito.” Đứng dậy, Asami đem cậu vào phòng ngủ, thả cậu xuống đứng bên cạnh giường, chậm rãi cởi bỏ áo quần cả hai giữa những nụ hôn dịu dàng.
Trần trụi, cậu thả người nằm xuống giường, mở hai chân rộng ra, vương tay chào đón Asami, rồi như mất hồn trong những nụ hôn ngọt ngào khi Asami ổn định giữa hai chân cậu. Hai chân kẹp ngang lấy hông của Asami, cậu nâng hông mình lên, chà xát cái lỗ nhỏ nhắn của cậu với cái vật đang cứng lên của Asami. “Asami.”
Khẽ gầm gừ trong cổ họng, Asami chậm rãi đẩy cái đang cương cứng của mình vào bên trong cậu một cách kiên quyết cho đến khi cậu nuốt chửng toàn bộ cái của anh.
“Ryuichi, anh thật sự nghĩ vậy?” Cậu hỏi thêm một lần nữa, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Asami.
Ôm trọn thân mình cậu bằng hai tay, Asami chậm rãi rút phân thân của mình ra trước khi đẩy nó vào sâu bên trong một lần nữa. “Tôi có thể chứng minh cho em thấy cả đêm, Akihito.”
Bao phủ bờ môi của Takaba, Asami nhấn chìm cậu trong những nụ hôn sâu, dài, đầy cuồng dại, chậm rãi đẩy vào rút ra cơ thể ấm áp của cậu trong một thời gian dài cho đến khi, lưỡi quấn vào nhau, cơ thể áp sát, những dòng dịch thể nóng ấm được bắn ra ở giữa cơ thể của cả hai trong khi bên trong cậu được lấp đầy bởi thứ nóng bỏng của anh.
Sau đó, Asami kéo cậu nằm xuống bên cạnh, một cánh tay gắt gao ôm lấy người cậu rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
End flashback
Hớp vào một ngụm bia thật lớn, Takaba đặt cái ly xuống bàn, khẽ lắc lắc đầu trong thích thú. ‘Dĩ nhiên, tên yakuza ch.ết tiệt đó trở lại ngay như bình thường…làʍ ȶìиɦ với mình ở mọi nơi…mọi lúc…geez!’
Giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ khi một cánh tay khoát ngang qua vai, cậu nhìn thấy Takuya, hiện tại đang nhích lại gần bên.
“Đoán chắc được cậu đang nghĩ đến ai, Aki.” Takuya thì thầm, môi nở nụ cuời trong khi trái tay di chuyển xuống vỗ nhẹ lên đùi cậu.
Ánh mắt bắt gặp chiếc nhẫn trên bàn tay trái của Takuya, cậu cầm tay Takuya lên, nhìn kĩ chiếc nhẫn rồi quay sang nở một nụ cười trêu chọc. “Hmmm, cái gì đây Takuya…”
“Well,” Takuya bắt đầu một cách khôi hài, “Là một chiếc nhẫn vàng đỏ 10 mm với kim cương được gắn thành một vòng 2 mm.”
Khi cả hai đều bật cười với sự mô tả rất là “chuyên nghiệp” Takuya nói thêm, “Cậu nên nhìn đến Suoh, nó thật rất lớn!”
“Này, mọi việc vẫn…cậu biết đấy…” Takaba thì thầm, có hơi chút chuếnh choáng, và vì thế có chút phóng khoáng.
Bản thân cũng khá say, Takuya gật đầu, dựa sát vào để nói, “Ôi chúa, nó thật rất lớn, mình có thể cảm nhận nó trong người mình.”
Trong khi cả hai bùng nổ với những trận cười lớn, bám dính vào nhau, một phần giống như khóc thì Takato và Kou ngồi đó quan sát hai người.
“Này, cậu đoán xem bọn họ đang khúc khích cười gì thế?” Kou thì thầm nhỏ với Takato.
Takato lắc lắc đầu, “Mình không nghĩ là bọn mình cần biết đâu. Lạy chúa, mình mừng vì đã kết hôn, tất cả những đứa bạn của mình đều quen với những tên yakuza.”
Nhìn thẳng vào Kou với một nụ cười bí hiểm, Takato nói thêm, “Cậu tốt hơn nên cẩn thận đấy, Kou!”
Giơ hai tay lên trời, Kou phản ứng lại, mỉm cười, “Mình sẽ tới Hongkong, một nơi thật xa!”
Mắt nhìn một Kou tự do phóng khoáng trong giây lát, Takaba lại quay sang phía Takuya hiện đang khoát tay trên vai cậu. “Takuya, xin lỗi về cánh tay của cậu và mọi thứ.”
“Ôi chúa, nếu mình không nổi điên vì tên thú vật đó bẻ gãy tay mình…” Takuya đảo mắt. “Thế nào cũng được, Aki, vì thế mình mới gặp được cưng yêu của mình…”
“Cưng yêu…” Cố gắng nín cười, Takaba lắc đầu, “Khi mà Riaf nói với mình về Suoh và cậu, mình gần như ngất xỉu. Mình mừng vì anh ta được đề bạt hoặc đại khái như vậy…”
Dựa lưng lui sau ghế, Takuya gật đầu, hơi cau mày một chút. “Tuy nhiên hắn ta luôn luôn bận rộn, tên khốn.”
“Ừ, Asami cũng thế.” Takaba cũng dựa người lui sau, cố nốc hết ly bia của mình.
“Này, hai cậu, người yêu tới kìa.” Kou nghiêng người tới trước, chỉ tay hướng cửa ra vào nơi Asami và Suoh đang đứng đó nói chuyện, hoàn toàn khác biệt trong bộ suit đắt tiền.
“Này, Aki, cậu thường xuyên chạy trốn Asami, phải không?” Takuya thì thẩm hỏi, sự ranh mãnh hiện rõ trong mắt.
“Ừ, nhưng tên ch.ết tiệt đó luôn túm được mình.” Takaba khịt mũi, ánh mắt sáng lên.
“Hmm, mình trốn đi. Mình muốn nếm thử cái gọi là ‘trừng phạt’.” Takuya nói thêm trong cơn say, “Yeah, đi đi, sẽ vui lắm đây.”
Ánh mắt gặp nhau, Takaba nghiêng người nói với Takato và Kou. “Gặp lại sau nhé. Bọn tớ chạy đây!”
Takaba và Takuya lảo đảo chạy ra khỏi quán bar theo lối cửa sau, cười rộ và bám dính vào nhau khi cả hai lấp vấp chạy xuống đường.