Chương 2: Cuộc sống ở thành thời gian [2]
Liêm Trang là một cô nương tốt, hài hước hoạt bát, thiện lương trọng tình, quan trọng nhất là biết lùi biết tiến, đúng là trời sinh một đôi với Bắc Cẩu trước kia. Ban đầu hắn bị hấp dẫn bởi câu trả lời của nàng với “Tương sát”, sau này lại cảm thấy hứng thú với chính bản thân nàng, thế cho nên Bạo Vũ Tâm Nô mới coi nàng như bạn gái của tình địch mà đối đãi.
Cơ mà chỉ có Bắc Cẩu mới thích Liêm Trang thôi, Tối Quang Âm cảm thấy vẫn là hình tượng tiểu công chúa…à nhầm, tiểu hoàng tử hợp với mình hơn. Thời điểm sử dụng hình tượng tiểu vương tử cao ngạo lạnh lùng, tiêu chuẩn kén vợ của hắn là: xinh đẹp, ôn nhu, đao thần, lông ngoài thì trắng trong bụng thì đen, à, còn phải là hồ ly nữa
Nói thẳng là Cửu Thiên Thắng hay Ỷ La Sinh xừ nó đi, đồ ngạo kiều!
Tối Quang Âm trốn sau thân cây, dựng thẳng lỗ tai bắt chước tộc Tinh Linh mà yên tâm rình coi hai người mình rất yêu quý, nhân tiện chậm rãi nhớ lại từng chút kỉ niệm mình có khi ở bên bọn họ.
Ký ức của hai kiếp quyện vào làm một, Bắc Cẩu và Tối Quang Âm đã là một chỉnh thể hài hòa, nếu nhất định muốn hắn phải định nghĩa cụ thể ra thì…Liêm Trang chính là “hồng nhan tri kỉ vô cùng quan trọng”, mà Ỷ La Sinh là “con dâu đã gả vào thành Thời Gian.”
Người trước mất đi, hắn sẽ thống khổ một đời một kiếp, người sau mất đi, hắn chỉ đau khổ một giây, sau đó sẽ đi cùng.
Cửa vừa mở ra, ngọc phiến khẽ gấp để lộ dung nhan diễm lệ. Hai người chào hỏi nhau xong, Liêm Trang mời y vào nhà nói chuyện. Nhân lúc Ỷ La Sinh ngồi xuống, nàng bưng lên một chén trà thô, thấy y vẫn mỉm cười chậm rãi thưởng thức thì mới ngồi xuống.
Chiếc quạt trong tay Ỷ La Sinh từ từ mở ra, khe khẽ phe phẩy. Y chậm rãi nói, “Liêm Trang cô nương, ngô phụng mệnh Thành Chủ đến mời cô tới thành Thời Gian làm khách.”
Liêm Trang do dự một lát. Một mặt nếu từ chối lời mời của thành Thời Gian thì thật bất kính, một mặt lại không yên tâm học đường bên này. Huống hồ nàng nghe nói Bắc Cẩu đã khôi phục kí ức, Ỷ La Sinh đã trở thành người của thành Thời Gian, mình đến đó làm khách thì cả mình với lão Cẩu đều sẽ xấu hổ lắm.
Câu chuyện tình sinh tử ngược luyến của Tối Quang Âm và Cửu Thiên Thắng sớm đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm ở Khổ Cảnh, nhờ tiểu thuyết “Song đao duyên” do tiểu thuyết gia nổi tiếng Lan Lăng Bất Tạ Hoa xuất bản. Cuốn truyện ngắn kể về vương tử của quốc gia hẻo lánh kém văn minh đến Khổ Cảnh tình cờ gặp gỡ Đao Thần tuyệt diễm, trải qua hai kiếp ngược thân ngược tâm mới thành người một nhà, vừa đưa ra thị trường ngay ngày đầu tiên đã bán hết veo. Bản đặc biệt có bình luận của nhà bình luận sách hay Phù Dung Nữ và công khai nguyên mẫu nhân vật đã tiêu thụ đến trăm vạn có thừa.
Là một fan trung thành của Lan Lăng Bất Tạ Hoa, Liêm Trang biết rất là nhiều thứ kể cả cần biết lẫn không cần biết. Thậm chí đối với câu nói “Tương sát phải có ái mới phấn khích” được cho là lời tỏ tình đẹp nhất buổi đầu gặp mặt kia, cô còn hiểu sâu hơn người khác nhiều.
Ỷ La Sinh thấy Liêm Trang không yên lòng thì cũng không nóng nảy thúc giục. Y rũ mi vân vê chén trà, trong lòng nghĩ gì không biết nhưng ngoài mặt vẫn rất chi là vân đạm phong khinh.
Không nói đến hai con người đang phiền muộn bên trong cánh cửa, Tối Quang Âm đang ở bên ngoài thấy không còn gì để xem nữa thì xoay người muốn đi. Vừa quay ra thì thấy có hai tên đeo mặt nạ ngồi chồm hỗm ngay đằng sau mình, hình như cũng đang hóng hớt tình hình trong học đường nọ. Mũi cẩu là nhạy nhất, Tối Quang Âm buột mồm thốt ra ba chữ: “Hảo cẩu đệ.” xong mới thấy không được tự nhiên, bèn ho nhẹ một tiếng che giấu.
Kỳ Lân Tinh tháo mặt nạ xuống, bản mặt dưới tấm mặt nạ trông rõ là chính nhân quân tử, “Ấy dà, ngô đã bảo mà, người khác có thể không nhận ra, chứ lão Cẩu thì tuyệt đối sẽ nhìn ra ngay.”
Ha hả.
Hôm nay Tố Hoàn Chân lại không ăn mặc cho đàng hoàng.
Đây là đang chuẩn bị đi gây họa cho nhà ai đây?
Ờ hờ, không liên quan gì đến ta đâu nhá, ta không can thiệp.
Tối Quang Âm thản nhiên gật đầu một cái rồi xoay người định chuồn. Đùa nhau à. Trước mắt hắn chính là người đàn ông dùng cái miệng chinh phục cả Khổ Cảnh đấy! Lão mà đã mở miệng thao thao bất tuyệt lên thì chỉ có nước tự vẫn mới thoát được thôi!
“Lâu lắm rồi không gặp Ỷ La Sinh, Bạch Y Cô Tửu gần đây thế nào?”
Tối Quang Âm: “…”
Thôi được rồi, tên này tuy rằng có cái miệng rất lợi hại, cơ mà dựa vào cái miệng này cũng đã giúp đỡ ngô với Ỷ La Sinh không ít, không thẹn là hảo cẩu đệ mà ngô nhìn trúng
Hôm ấy, Ỷ La Sinh thuận lợi đưa Liêm Trang về thành Thời Gian, rốt cuộc vẫn phải quên ý định đi thăm hỏi Ý Kỳ Hành.
Hôm ấy, Tối Quang Âm bị Tố Hoàn Chân lừa đi cứu vớt Khổ Cảnh