Chương 6: Thanh sương hậu [thượng]
Bộ Hương Trần gần đây có chút nhàm chán.
Có lẽ Bộ Hương Trần đã quá quen với giang hồ quỷ quyệt, quá quen với cuộc sống vừa mở mắt ra đã thấy ánh đao bóng kiếm mưa máu gió tanh, quá quen với việc chỉ một ý niệm chuyển xoay bèn kéo theo giết chóc hung tàn, mưu sâu kế độc, cho nên sau một thời gian sống những ngày nhàn tản ngắm hoa nở hoa tàn thì nàng không khỏi cảm thấy thật là vô vị.
So sánh với những tháng ngày tính toán thâm sâu, phòng bị nghiêm mật trước kia, sinh hoạt an bình không chút sóng gió lúc này cũng chẳng phải là không tốt, chỉ là…..sắp nhạt nhẽo đến mốc ra rồi.
Dĩ vãng khi nàng còn hành tẩu giang hồ, nếu không phải là đi tính kế người ta thì chính là bị người ta tính kế, cẩn thận mấy cũng chẳng dong được thuyền ngàn năm mà sơ ý một tí là xong đời luôn. Tuy vẫn thường mệt mỏi đến mức muốn chỉ trời chửi má nó lên, cơ mà vẫn có nhiều thứ để chơi vui lắm.
Nghĩ lại thì trên cái đại lục kì dị thần quỷ hoành hành thiên tiên khắp chốn này, Bộ Hương Trần nàng cũng đã một tay gây dựng nên một phen cơ nghiệp không nhỏ. Đẳng cấp của Bát Phẩm Thần Thông đương nhiên không cần xét đến, chỉ riêng bản lĩnh hợp tung liên hoành mạnh vì gạo bạo vì tiền của nàng cũng đủ để thiên hạ phải ngước nhìn rồi. Nếu không làm sao nàng có thể sàm sỡ hết lượt các tuyệt đại mỹ nhân không phân địa vực chủng tộc giới tính nghề nghiệp trên khắp cõi, sau đó vẫn có thể không thiếu tay mất chân mà thoái ẩn giang hồ được chứ?
Ấy mà bây giờ nàng chỉ đang ngồi dưới mái đình xa hoa lịch sự tao nhã của mình, chống má chán chường tùy tay khống chế trăm hoa trong sân hết tàn lại nở.
Hiu Tịch mịch quá T^T
Nàng thở dài não ruột rồi buồn tẻ nổi hứng búng tay một cái, một trảng sơn trà đỏ thắm đang lúc nở đẹp đồng loạt rơi rụng tơi bời, cánh hoa phủ kín cả khoảnh sân rộng lớn.
Hay là mở cái kĩ viện nhở? Nàng nghĩ bâng quơ, nuôi một đám nam kĩ bé nào bé nấy da trắng mặt xinh chân dài, rồi dạy dỗ cho giỏi ca giỏi múa dịu dàng săn sóc, trước khi khai trương thì để chính mình dùng thử một lần
Đột nhiên có giọt gì đó lạnh ngắt rơi xuống trên trán rồi biến mất trong nháy mắt, chỉ còn một chút ẩm ướt vương trên da thịt, lưu luyến như một nụ hôn phớt thẹn thùng.
Bộ Hương Trần ngẩng đầu lên, bèn thấy những hạt trong ngần lả tả trút xuống giữa không trung thoáng rộng, rơi xuống đầu mày khóe mắt, biến thành từng chút từng chút lành lạnh ôn nhu.
Tuyết rơi rồi.
Trận tuyết đầu mùa dày hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều quá, chưa mất mấy lâu đã phủ trắng cả mặt đất như một tấm sa mỏng. Bộ Hương Trần ngồi dưới hàng lang, bỗng muốn hâm một chút rượu uống.
Ý nghĩ này còn chưa dứt thì Bộ Hương Trần nghe thấy xa xa ngoài lâu truyền tới những tiếng chuông vang trong trẻo.
Đôi mi thanh tú của nàng khẽ giương lên. Từ khi nàng phong bế Xuân Tiêu U Mộng lâu đến giờ, trên thế gian không còn ai tìm tới đây được nữa, cái chuông đón khách kia cũng vì thế mà chẳng một lần vang. Đời này người có thể phá phong ấn Bát Phẩm Thần Thông của nàng, thì chỉ có…
Nàng dùng hai ngón tay kết ấn mở ra cảnh môn, miễn cưỡng cười nói với thị nữ đứng hầu bên cạnh, “Bão Cầm, đi nghênh đón khách nhân đi.”
Một lát sau, có hai bóng người đi theo Bão Cầm vào trong viện.
Bộ Hương Trần thấy trước mắt sáng ngời lên. Chậc chậc chậc, Ỷ La Sinh đúng là càng ngày càng câu nhân. Ồ, thiếu niên thanh lãnh bên người y cũng là tuyệt sắc, ơ mà sao cái dáng người này trông quen mắt thế nhờ?
Hai bóng người tuấn tú một trắng một xám đứng lại trước mặt nàng, người mặc bạch y tươi cười lên tiếng, “Lâu chủ, đã lâu không gặp.”
Bộ Hương Trần vội đứng lên, dáng người quyến rũ muôn vàn, nụ cười kiều diễm đoạt phách, “Xuân Tiêu U Mộng lâu của ta lâu lắm chẳng ai đến chơi, hôm nay sao ngươi lại đến thế?”
Ỷ La Sinh vẫn cười nói, “Ta đi cùng Tối Quang Âm đến Khổ Cảnh có chút việc, trên đường quay lại vừa lúc đi qua gần đây nên đến quấy rầy một chút.” Y nhìn quanh bốn phía, lại nói tiếp, “Sao lại phong bế nơi này vậy? Nếu không phải thuật Thì Hoa của ta có cảm ứng với Bát Phẩm Thần Thông của ngươi thì đúng là chẳng có cách nào mà tìm thấy được.”
“Chán ghét giang hồ mà thôi.” Bộ Hương Trần thuận miệng đáp, vừa nói vừa dần dựa sát vào người Ỷ La Sinh. Ỷ La Sinh biết tính nàng nên chẳng để ý lắm, ấy thế mà khi nàng sắp dựa đến vai y thì lại bị một bàn tay đột nhiên ngăn lại đẩy phắt ra. Bàn tay mất nết còn kéo luôn Ỷ La Sinh sang bên cạnh.
Bộ Hương Trần bật cười, đôi mắt hau háu đóng đinh trên thiếu niên áo xám, “Tối Quang Âm? Hắn là Bắc Cẩu đó hả? Chu choa, không ngờ khuôn mặt dưới cái mặt nạ lại đẹp đến thế, đẹp hơn cả đường nhân ngư của hắn nữa kia.”
Thiếu niên nghe thế thì trừng mắt lên lườm nàng rồi xoay người đi, có vẻ là nghĩ tới kí ức không thoải mái nào đó, hắn còn lạnh lùng hừ một tiếng.
Bộ Hương Trần che miệng cười rộ lên, “Chao ôi, đừng thẹn thùng mà ” Nói đoạn bèn vươn tay định véo má thiếu niên đôi cái cho bõ ghiền.
Lại không đạt được ý định.
Lần này là Ỷ La Sinh bắt lấy tay nàng. Y bất đắc dĩ cười bảo, “Lâu chủ, người này giận dỗi lên khó dỗ lắm, ngươi chọc hắn giận thì người xui xẻo chính là ta đó.”
Bộ Hương Trần thu tay lại, nhìn trên ngó dưới đánh giá Tối Quang Âm một hồi rồi sẵng giọng bảo, “Thì không nghịch nữa. Các ngươi tới đúng lúc lắm, hôm nay tuyết hạ đầu mùa, đang muốn uống rượu đây. Bão Cầm, vào trong hầm lấy Túy Thanh Sương tới.”