Chương 3

Căn nhà mới của cô hiện tại là ở tầng 10 độ cao vừa phải nên chưa đến nỗi cô phải sợ nên mở cửa nhà ra, cô chạy đến bên hành lang, phải thật là may mắn khi hôm nay bầu trời Bắc Kinh trong xanh lồng lộng gió nên cơ thể vừa mệt lả của cô cũng đã khá đi phần nào…
***********************************


Cũng đã tròn 4 ngày kể từ khi Hạ Nhược Tâm đến với thành phố Bắc Kinh này, mọi thứ lại được cô sắp xếp vào quy luật sống, dần dần cô cũng đã quen với cuộc sống nơi đây, từ cách họ ăn, họ nói, họ đối xử như nào cô cũng đang tập cho quen dần đối với cuộc sông nơi đây, Hạ Nhược Tâm muốn sống một cuộc sống thật bình dị ở nơi mà cô đang muốn tạo cho mình những ấn tượng riêng, muốn coi nó là quê hương thứ 2 của mình sau thành phố Thiên Tân kia.


Nhưng cái thứ éo le nhất mà Hạ Nhược Tâm không bao giờ làm được đó chính là kết bạn. Sự thật thì 4 ngày ở thành phố phồn hoa này cô chỉ có thể ngắm nhìn con người nơi đây sống như thế nào từ xa chứ việc bắt chuyện, giao lưu với người khác thì cô chịu.


Kể cả là hàng xóm ở những căn hộ bên cạnh tòa chung cư này. Mọi việc như vậy Hạ Nhược Tâm đành nhờ hết vào ba, cô còn nói với ba cô rằng: “ Ba cứ nói rằng ba ở đây một mình nên thường không có nhà đi ba. Bởi vì nếu thế thì chuyện học hành của con sẽ không bị ai khác xung quanh làm phiền ba ạ.”


Vừa nói Hạ Nhược Tâm vửa làm dáng nũng nịu, cái dáng mà chỉ ở bên người cô tin tưởng cô mới làm như vậy. Ba cô bởi vì nghe con gái bé bỏng của mình nói đến chuyện học hành của nó nên ông cũng thuận thuyền xuồi gió theo.


Vậy là từ lần ba ra gặp mặt hàng xóm xung quanh và nói rằng mình ở nhà một mình như vậy nên chẳng có ai bén mảng đến nhà Hạ Nhược Tâm để tìm bạn trò chuyện, chẳng ai trong khu chung cư 40 tầng ấy biết sự có mặt của Hạ Nhược Tâm cả trừ 1 người.


available on google playdownload on app store


Đó chính là Thiên Tỉ, vì hôm đầu tiên cô đến tòa chung cư chỉ có đúng anh nhìn thấy. Nên khi nghe ba Hạ Nhược Tâm nói rằng ông sống 1 mình thì Thiên Tỉ thấy nghi lắm, vì rõ ràng lần ấy anh thấy cô bước ra cùng ba cô cơ mà. Sao đến hôm nay sang chào hỏi thì lại nói vậy. Chính vì thế nên 4 hôm nay trong đầu anh cứ đăm chiêu suy nghĩ về việc này.


**Thành phố Bắc Kinh**


Cách đây vài hôm Hạ Nhược Tâm có nhờ ba tìm cho cô một ngôi trường có nền giáo dục tốt, nhưng không cần phải tìm kiếm lâu vì ba cô có báo rằng ba đã tìm được trường cực kỳ tốt cho Hạ Nhược Tâm trước khi hai cha con chuyển đến đây rồi nên cô không phải lo. Và hôm nay cũng chính là ngày mà Hạ Nhược Tâm diện trên mình bộ đồng phục của ngôi trường mới của cô, trường trung học Thanh Hoa. Chúng khác xa với bộ đồng phục cũ của Hạ Nhược Tâm ở ngôi trường cũ.


Ngày trước Hạ Nhược Tâm chỉ mặc chiếc quần thể dục xanh thẫm đi kèm với chiếc áo phông trắng chất liệu mát mà giờ đâu nó thay đổi hoàn toàn. Một chiếc áo sơ mi trắng đi kèm với áo len khoác ngoài kết hợp với chiếc váy kẻ caro nâu ngắn gần đến đầu gối, trên cổ áo được đính kèm chiếc nơ đỏ bằng nhung trông thật tinh tế, nó tôn lên được vóc dáng người nhỏ bé ai nhìn vào cũng muốn che chở và tính cách nhút nhát, rụt rè của Hạ Nhược Tâm …


Ngắm nghía bộ đồng phục mới đã lâu ở chiếc gương trong phòng của mình. Hạ Nhược Tâm mới ngước lên nhìn đồng hồ, 6 giờ rồi! Mà ngôi trường mới Thanh Hoa của Hạ Nhược Tâm tận 7 giờ rưỡi mới vào học nên cô cảm thấy rất lí tưởng để không bị vướng việc làm đồ ăn sáng cho ba và cô. Bước vào că nhà bếp, đeo nhanh chiếc tạp dề vào người để tránh bẩn bộ đồng phục mới, lấy ra ở tủ lạnh mấy quả trứng, vài lát thịt nguội cùng chiếc bánh mì ăn kèm.


Bao giờ đối với Hạ Nhược Tâm mọi thứ nên đơn giản nên chỉ cần chuẩn bị những đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng cho ba và cô đón chào một ngày làm việc mới khống mệt mỏi nào trong đâu cả. Làm thức ăn hồi lâu cũng là lúc mà ba cô vận bộ trang phục chỉnh tề ngồi xuống bàn ăn để thưởng thức những món ăn do Hạ Nhược Tâm làm. Vừa nhìn thấy ba, Hạ Nhược Tâm nở một nụ cười thật tươi như cách mà cô hay làm với những người thân quen của mình khi mình gặp vào mỗi buổi sáng.


-Ba đến ăn sáng đi ạ. Đồ ăn hôm nay con đã chuẩn bị hết sức dinh dưỡng cho cả hai ba con ta rồi ạ. – Vừa nói Hạ Nhược Tâm vừa đặt hai đĩa thức ăn nhìn hết sức ngon mắt mà lại đầy đủ chất dinh dưỡng. Cũng không cần nói nhiều nữa, cứ thế hai ba con lẳng lặng thưởng thức những món ăn do Hạ Nhược Tâm làm ra … Cho đến khi ba cô lên tiếng:


-Hôm nay là ngày đầu tiên đi học ở trường Thanh Hoa, theo như ba biết được thì trường Thanh Hoa mặc dù có chất lượng giáo dục tốt những về mặt kỉ luật rất nghiêm khắc nên đi học con cứ tập chung vào việc học thôi. Có chơi với ai thì chọn bạn mà chơi, đừng có giao du với những ai ăn chơi đua đòi đấy. Biết chưa? Còn nói đến việc học, kết quả học ở trường cũ của con không tồi nhưng đến với ngôi trường mới này, nó sẽ đòi hỏi cao hơn nên ba muốn con phải học cho tốt, đừng để ba thất vọng. Con học cho con chứ đừng học cho ba. Nếu con muốn có một tương lại tốt thì phải cố gắng lên. Con hiểu chứ?


-Dạ thưa ba con biết.
Do ba nói một tràng nên phải mất giây Hạ Nhược Tâm mới có thế tiêu hóa hết những lời ba nói và trả lời ba ngắn gọn như vậy.
**Thành phố Bắc Kinh**


Sau khi ăn xong bữa sáng, dọn dẹp xong xuôi thì Hạ Nhược Tâm ngước lên nhìn đồng hồ, đã 6 giờ 45 phút rồi, có lẽ cũng không còn sớm vì tính ra từ nhà cô đến trường Thanh Hoa cách nhau tận mấy cây số lận. Nên không cần nói nhiều, Hạ Nhược Tâm liền lấy cặp đeo lên vai, đội một chiếc mũ tai bèo màu nâu đồng bộ với chiếc váy của cô và bước ra khỏi nhà.


Trước khi đi Hạ Nhược Tâm cũng không quên ra chỗ ba, hôn ba một cái trên trán- đúng như cách mà cô thường chào tạm biệt ba mẹ khi còn ở thành phố Thiên Tân kia. Nhưng giờ Hạ Nhược Tâm đang ở Bắc Kinh với đúng ba thôi nên cô đành phải chỉ hôn chào tạm biệt ba…






Truyện liên quan