Chương 8
Chàng trai ban nãy rốt cuộc là ai mà tốt với cô vậy. Do lúc ấy hoảng sợ quá gần như lúc anh ta đến gần Hạ Nhược Tâm đều nhắm tịt mắt, sao mà có cơ hội nhìn mặt anh ta được? Mãi cho đến sau này, Hạ Nhược Tâm mới biết người đưa cho cô chiếc bánh cùng hộp sữa đó là Thiên Tỉ. Đó cũng là lần đâu tiên mà Thiên Tỉ giúp đỡ cô…
**************************
Giờ đây Thiên Tỉ đang rảo bước về hướng sân thượng trường học, nơi anh cho rằng chỉ độc một mình anh có thể vào hưởng thụ đồ ăn, đón nhưng cơn giớ mùa thu tốc vào mặt…
Vừa đi, Thiên Tỉ vừa ăn chiếc hot dog mà mình mua ở căng tin và tràn vào những dòng suy nghĩ nào đó! Nhớ lại lúc tiếng chuông giờ giải lao vang lên, Thiên Tỉ không đứng lên đi mua đồ ăn như bao học sinh khác, anh lại có thói quen ngồi gục nửa người lên bàn học chợp mắt một lúc để cho tinh thần mình tỉnh táo hơn theo cách của anh.
Chợp mắt được khoảng 10 phút, Thiên Tỉ mới bắt đầu ngồi thẳng người lên, vươn vai một cái rồi đứng dậy đi về phía căng tin trường. Nhìn đám học sinh đang tranh dành đồ ăn kia khiến Thiên Tỉ thở dài, chắc anh phải đứng ở đây đợi một lúc cho đám học sinh này tan dần rồi hãy vào mua thôi, chứ anh đâu có ngu lúc này cơ nhiên đi xông thẳng vào ô lửa đấy.
Cứ thế, Thiên Tỉ lẳng lặng đứng ở đây nhìn đám đông kia cho đến khi nghe thấy một tiếng nói bên cạnh mình, một giọng nói đầy than thở: “ Thế này thì mình đến cái bánh và sữa hay ăn còn không mua được chắc ngay hôm đầu tiên đi học phải nhịn đói rồi.” Thiên Tỉ anh tò mò quanh sang phía mà giọng nói đó phát ra, đập vào mắt anh là cô bạn mới ngồi kế bên anh vào sáng hôm nay, mà cô tên là gì anh cũng không nhớ rõ, hình như là… là… Hạ Nhược Tâm thì phải.
Mà Thiên Tỉ để ý rằng vẻ mặt cô đang lo ấu chuyện gì đó thì phải. Mà nghe lời than thở của Hạ Nhược Tâm ban nãy, Thiên Tỉ đoán ra là cô đang ở trong tình trạng cái bụng đói meo.
Thiên Tỉ bắt đầu nhìn Hạ Nhược Tâm từ trên xuống dưới nhằm đánh giá con người Hạ Nhược Tâm. Nhưng chỉ cần liếc nhìn qua một lần thôi là anh đã biết Hạ Nhược Tâm đây nhút nhát, rụt rè ra sao rồi. Bởi vì kinh nghiệm nhìn người của Thiên Tỉ xưa nay chỉ có đúng chứ không có sai, chính hai thành viên cùng nhóm với anh phải khẳng định như vậy.
Hạ Nhược Tâm đang đói? Anh cũng đói chứ! Rồi Thiên Tỉ nhìn đám học sinh chen lấn xô đẩy nhau kia đã bớt đi phần nào nên anh nghĩ mình nên chạy vào mua đồ ăn.
À mà để xem hôm nay Thiên Tỉ nên ăn gì nhỉ, vừa nghĩ Thiên Tỉ vừa ngó về quầy bán bánh và nước. Nhìn được khoảng mấy giây anh lại liếc nhìn về phía Hạ Nhược Tâm, cô từ nãy vẫn chưa di chuyển chỗ đi của mình mà mắt vẫn dán về quầy bán bánh và nước bằng ánh mắt thèm muốn nhưng cũng sợ sệt. Đầu Thiên Tỉ bỗng lóe lên một dòng suy nghĩ: “ Chẳng lẽ cô ấy cũng muốn ăn bánh và nước, hay mình mua hộ cô ấy luôn?”.
Nghĩ là làm, Thiên Tỉ liền thoăn thoắt chạy vào quầy bán bánh và nước, anh mua cho mình một chiếc hot dog và lon nước ép chanh. Vì đây là lần đầu đi mua đồ cho Hạ Nhược Tâm- một người anh chưa quen biết nhiều lắm nên anh đành chọn đại cho cô chiếc bánh sandwich thịt nguội số lượng có hạn ở quầy căng tin này với hộp sữa hoa quả để còn ra nhanh khỏi cái đám đông này.
Sự thật thì lúc Thiên Tỉ mua anh chỉ nói là mua hộ nhưng giờ nghĩ tới làm cách nào đưa cho cô đồ ăn mà mình đã mua thì đầu óc anh lại điên cuồng suy nghĩ. Hay là Thiên Tỉ dùng cách đánh bạo nhỉ? Thiên Tỉ chỉ cần lao tới phía cô, đưa nhanh cho cô bánh cùng hộp sữa rồi mắt tăm thế là xong.
Lại nghĩ là làm lần nữa, anh lao nhanh đến chỗ cô và làm gì thì cho đến bây giờ lúc đang rảo bước về phía sân thượng thì Thiên Tỷ vân thấy lòng mình vui vui thế nào ấy! Như là những lúc anh làm được việc tốt và được ai đó khen. Nhưng hôm nay việc tốt mà anh làm lại chỉ có mình anh biết được mà lòng anh lại vui như mở hội vậy. Nghĩ đến đây thì Thiên Tỷ đã đến được sân thượng của trường rồi, nơi anh đã xin thầy hiệu trưởng cho mình chiếc chìa khóa để vào với lí do là tránh fan nên học từ đầu năm đến đây, Thiên Tỉ cho rằng chỉ đúng mình biết nơi này và chỉ đúng anh được chạm chân vào nơi rộng rãi, im ắng và hóng được nhiều đợt gió mát này…
“Phụ thân, người nỡ lòng nào gả con cho tên ôn dịch đó… Con… Con có ch.ết cũng không lấy hắn đâu. Hắn là một con người xảo trá, lấy hắn về con không còn thiết sống nữa đâu…”
Bỗng từ đâu đó Thiên Tỉ nghe thấy một tiếng nói nghe sao mang mác buồn phát ra đâu đây. Hình như là tiếng nói của con gái! Nhưng là ai mới được? Rõ ràng chỉ có mình anh được đến sân thượng truyền thoại mà bao học sinh mong ước có một chỗ riêng tư như thế thôi mà?
Theo bản năng tò mò, Thiên Tỉ lẻn đi theo tiếng nói đang phát ra, rồi anh dừng lại khi nhìn thấy một bóng lưng bé nhỏ đang quay về phía anh. Thiên Tỷ mắt đăm chiêu… Cô gái đó … là ai? Rồi anh lại nhìn xung quanh phạm vi bên cạnh và để ý. Gần đó có một chiếc bánh sandwich đang ăn dở kèm theo một hộp sữa hoa quả cũng đang trong tình trạng ăn dở nữa.
Bỗng đầu Thiên Tỉ nghi nghi, thường thì vị sữa hoa quả này cả trường anh đều ghét, có khi chẳng ai mua, những lúc ế ẩm quá nhà trường đành phải phát cho học sinh nhưng hầu như tình cảnh học sinh vứt hết sạch vào thùng rác mặc dù chưa ngâm nghi được giọt nào. Cho đến nay Thiên Tỉ vẫn chả hiểu nhà trường nghĩ thế nào mà vẫn tiếp tục nhập sữa vị hoa quả này về cho học sinh mặc dù biết học sinh của họ ghét cay ghét đắng cái thứ quái thai này.
Trở lại hiên thực, nhớ không lầm lúc Thiên Tỉ mua hộp sữa này thì chỉ có đúng mình anh trong trường mua, mà hộp sữa vị hoa quả đó anh đưa cho Hạ Nhược Tâm. Giờ đây ngắm nghía tấm lưng cô gái đang quay về phía mình, Thiên Tỉ lại thấy cảm giác thân thuộc sâu trong lòng mình dâng lên, lại cảm giác ấy! Thứ cảm giác mỗi khi bất chợt đứng gần hay ngồi gần Hạ Nhược Tâm.
Chẳng lẽ… cô gái đang quay lưng về phía anh là Hạ Nhược Tâm sao. Cô tại sao lại ở đây và đang làm gì ở đây? Rất nhiều câu hỏi xoay quanh đầu Thiên Tỉ đều xuất hiện hình bóng Hạ Nhược Tâm. Mặc dù rất muốn lên tiếng, rất muốn hỏi rốt cuộc cơ sục như thế nào nhưng bất giác Thiên Tỉ dừng lại, anh nhìn về phía Hạ Nhược Tâm.
Cô đang làm gì thì phải, sao lại cứ khươ khươ tay và chân, cô đang chuyển động! Thiên Tỉ còn nghe thấy vài tiếng nói như: “Hu hu, ca ca, phụ thân… phụ thân không còn thương yêu muội nữa rồi. Phụ thân đã ban hôn muội cho tên ôn dịch công tử đó. Muội, muội còn thiết sống được nữa không. Thiên Diệp huynh ấy vẫn còn đang ở chiến trường mà phụ thân đã dở ý này, còn đâu lời hứa sau thắng trận trở về ta sẽ gả cho huynh ấy chứ… Hu hu hu…Hu hu hu…”
Giọng Hạ Nhược Tâm buồn mang mác.
Thiên Tỷ từ nãy chăm chú nhì Hạ Nhược Tâm, anh đoán là cô đang diễn lại cảnh của một bộ phim nào đó… A, là bộ phim cổ trang mới nổi gần đây mà. Ngắm nghía lại cách diễn, giọng nói đến điệu bộ hồi lâu, dần dần, dần dần, Thiên Tỷ…