Chương 26: Sự vô tâm của Nguyên Nguyên (Part 1)
Nó chạy lại đỡ người kia lên. Thật tình cờ lại là anh:
- Tiểu Vũ, đi mau, lên xe anh chở! - anh
Nó bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì nhưng cứ để anh đèo đi. Đến khúc đường vắng anh mới dừng lại vừa thở dốc vừa nói:
- Ôi zồi, mệt quá! - anh
- Có chuyện gì sao anh? - nó
- Fan đuổi, cũng may thấy em nên phóng đi luôn! - anh
Nó cười mỉm rồi "à" một tiếng, tim anh lại đập liên hồi. Anh cùng nó đi về nhà, trên đường hai người nói chuyện rôm rả:
- Em...có thể tha thứ cho ông ấy chứ? - nó
Anh chợt dừng xe lại, nó xuống xe...rồi cả hai đi bộ
- Được vậy thì tốt quá! - anh
Thấy nó im lặng một hồi lâu, anh mới lên tiếng lần nữa:
- Vẫn còn phân vân sao? Em nên nhớ rằng nếu muốn có được sự yêu thương, trước hết, chúng ta phải học cách tha thứ! - anh
- Ừm...em nghĩ kĩ rồi! - nó
- Em sẽ tha thứ cho thầy ấy chứ? - anh
Nó khẽ gật đầu, anh nở nụ cười tỏa nắng:
- Vậy hẹn thầy ấy rồi em nói đi...chắc là thầy sẽ vui lắm! - anh
Nghe anh, nó rút điện thoại trong túi áo ra rồi gọi cho ông tại quán cafe gần đó. Anh chờ nó trong hiệu sách kế bên.
Hai cha con ngồi đối diện nhau, nó im lặng nhìn ra phía cửa sổ, tay cầm cốc cafe nóng hổi thơm ngon:
- Thật sự là ba của tôi sao? - nó đưa mắt nhìn ông
- Ba xin lỗi...bây giờ ba không biết làm sao để con tha thứ nữa, ba thật sự rất hối hận khi ngày đó đã làm vậy! - ông
Ông cúi mặt như không dám nhìn thẳng vào mắt nó, nhưng rồi bàn tay lớn đã ấp lấy bàn tay nhỏ đang giữ tách cafe:
- Con có thể tha thứ cho ba được không? Ba đã thay đổi, không còn như trước nữa...nhiều năm qua ba vẫn luôn nhớ hai mẹ con và nhớ những ngày gia đình ta còn đoàn tụ, ba rất muốn được cùng hai mẹ con sống như ngày xưa... - ông
- Hmm...Trước đây con không thể tha thứ vì con là một kẻ yếu đuối. Bây giờ con tha thứ vì con đủ mạnh mẽ để hiểu lỗi lầm của ba! - nó
Nói rồi nó xách balo và đứng dậy nhanh chóng rảo bước ra ngoài cửa, nó không thể kìm được nước mắt khi còn thấy ông. Thật sự hạnh phúc khi thấy người con mình đã bỏ rơi suốt một thời gian lâu như vậy giờ đã tha thứ cho mình, ông vội chạy theo nó, níu lấy cánh tay nó và nói:
- Tiểu Nhi, con có thể gọi ba một lần nữa được không? - ông
- Ba...Ba à, con yêu ba! - nó nghẹn ngào
Ông xúc động ôm chặt nó vào lòng. Cái ôm này chắc cũng phải 10 năm rồi mới được gặp lại ấy nhỉ?
- Cảm ơn con! - ông
Hai hàng nước mắt của cả hai cha con đã lăn rơi...nhưng đây không phải là vì đau buồn hay thương tiếc mà là giọt nước mắt của sự hạnh phúc.Đôi khi, chúng ta tha thứ cho một người, chỉ đơn giản là ta muốn người đó ở bên cạnh ta mãi mãi.
Anh đứng bên đường thấy nó như vậy môi bất giác vẽ nên nụ cười không lí do và thấy đâu đó hình ảnh của người cô bé ngày nào anh từng mến.
Một lúc sau, nó chạy sang bên đường nơi anh đang đứng:
- Anh đợi có lâu không? - nó
- Có gì đâu...mà mẹ em biết được tin này chắc vui lắm đấy! - anh
- Hmm...vậy qua báo cho mẹ em được không? - nó
Anh gật đầu lia lịa. Anh kêu nó đi tới nhà cùng ông nhưng ông bận đi đón Tiểu Kỳ từ chỗ học thêm nên sẽ không tới cùng nó được vậy nên ông nhờ anh chở nó tới nhà.
Đứng ngoài ấn chuông cổng chờ bà ra mở cửa nó hồi hộp muốn báo tin vui này cho bà ngay. Thấy chuông kêu bà chạy ra mở cổng, tưởng ai thì ra là con gái cưng của bà:
- Ô,hôm nay con đến có việc gì vậy? - bà
- Con đến thăm mẹ cũng cần phải có lí do sao?! - nó
"Có lí do mới đến mà!" - anh nghĩ
- Oh, con trai nhà ai mà khôi ngô tuấn tú thế này? - bà
- Anh ấy là Vương Tuấn Khải, trưởng nhóm TFBoys đó mẹ! - nó
- Dạ, con chào bác! Lần trước con có đến đây một lần bác không nhớ sao ạ? - anh
Ồ, cuối cùng bà cũng nhận ra anh và mời hai anh em vào nhà. Ngồi bên cạnh bà nó nũng nịu như một đứa trẻ mãi rồi mới kể lể sự việc vừa rồi:
- Con nói thật sao? Con tha thứ cho ông ấy? - bà ngạc nhiên
- Dạ...sau khi nghe mọi người trong ngôi nhà chung khuyên bảo con đã quyết định thay đổi và tha thứ cho ba mẹ ạ! - nó
- Nói vậy là...mọi người đều biết con là... - bà ngập ngừng
Nó khẽ gật đầu rồi nhìn anh. Thấy nó vui vẻ cười đùa, nũng nịu trong vòng tay của bà trong thâm tâm anh lại ùa về hình ảnh của một người con gái "Thật giống cô ấy quá...vẻ ngoài thì luôn lạnh lùng, xa cách như mùa đông nhưng trong lòng lại ấm áp như mùa xuân vậy!"
Chợt Tiểu Phàm từ trên lầu đi xuống, thấy nó Tiểu Phàm bước nhanh xuống, vừa bước vừa nói:
- SuYi, em tới hả? Tiểu Khải, cậu cũng tới sao? - Tiểu Phàm
- Ừm, làm gì mà rúc một mình trên đó không chịu ra ngoài hả? - anh trách móc
- Tớ có việc bận mà...SuYi lên anh nhờ chút việc! - Tiểu Phàm
- Vậy anh ngồi chơi nhé, em lên đây chút, con xin phép mẹ ạ! - nó
Nói rồi nó cùng với Tiểu Phàm lên lầu.
- Thỉnh thoảng anh em nhà nó vẫn bí mật tâm sự mà không cho bác biết đó! - bà
Anh chỉ mỉm cười không đáp.
Trên phòng Tiểu Phàm. Nó ngồi xuống ghế xoay cạnh bàn học chống cằm nhìn Tiểu Phàm sốt ruột:
- Anh làm gì mà cứ đi lại mãi thế?...Có gì nói nhanh không em không giúp nữa bây giờ! - nó
- Được rồi, anh nói...Thực ra anh...anh...thích Tiểu Nhiên! - Tiểu Phàm
- Cái đó em biết lâu rồi! - Thấy biểu cảm ngạc nhiên của Tiểu Phàm nói ngừng một lúc rồi nói tiếp - Lần nào gặp, ánh mắt say đắm của anh toàn dán chặt lên người nó ấy, cái này em để ý từ lâu rồi. Vậy giờ anh muốn em giúp gì?
- Anh muốn tặng một món quà cho em ấy và bày tỏ tình cảm, nhưng chẳng biết mua gì, em tư vấn giúp anh đi! - Tiểu Phàm giọng năn nỉ
Rồi nó ghé vào tai Tiểu Phàm thì thầm vài câu. Nó chơi cùng cô khá lâu nên biết cô thích và ghét gì, những điều ấy hôm nay bật mí hết cho Tiểu Phàm, hy vọng sẽ có kết quả tốt, chí ít là nhận được nụ cười từ cô.
- Vậy anh sẽ thành công chứ? - Tiểu Phàm lo lắng
- Ghi bàn hay không là phụ thuộc vào cầu thủ, em chỉ là huấn luyện viên thôi! Điều quan trọng là chưa biết tình cảm nó dành cho anh là gì...Nhưng vẫn chúc anh may mắn, chaiyo! - nó
Nói rồi nó vỗ vai Tiểu Phàm một cái rồi đi luôn "Cái con bé này, lần nào cũng thế chưa kịp nói đã lướt rồi!" - Tiểu Phàm trách
Một lúc sau anh và nó xin phép bà ra về. Vừa dắt xe ra khỏi cổng, đi được vài bước thì nó có điện thoại:
[- Alo, Thiên Vũ nghe! - nó]
[- Nhóc con, sao hôm nay về sớm vậy? - Tiểu Long]
[- Hmm...có việc thôi! - nó]
[- Ngày hôm nay vẫn nợ anh một tiết học đó nha...hay tối nay anh qua nhà học được không, nhiều chỗ anh không có hiểu! - Tiểu Long]
[- Ừm, tiện qua giúp em chút việc, vậy nhé! - nó]
Nói rồi nó cúp máy chẳng để hắn ú ớ thêm gì. Anh nãy giờ đứng cạnh nó, tò mò quá nên hỏi:
- Có chuyện gì vậy? - anh
- À...tối nay em có "học trò" đến học thêm, tiện dạy tiếng Việt luôn! - nó cười
-------------------------------------
Tối hôm ấy, sau khi ăn tối xong, chúng nó ngồi thảnh thơi ngoài phòng khách xem phim cùng nhau thì bỗng có tiếng chuông cửa - là Tiểu Long.
- Halo cả nhà! - Tiểu Long
- Cậu tới đây chi vậy? - anh
- Đương nhiên là giúp cậu nhóc này cưa gái zòi! - Tiểu Long biết vì nó đã nhắn tin trước
- Ể, cái túi gì to to trên tay cậu đấy? Đồ ăn à? - Nguyên
Nguyên tinh mắt thấy túi đồ ăn hắn đang cầm trên tay. Tiểu Long gật gật đầu rồi để túi đồ lên bàn. Cùng lúc ấy, nó từ trong nhà bước ra, cốc đầu Nguyên một cái:
- Lúc nào cũng ăn mà không mập lên nổi! - nó
Cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn uống. Nó nhấp ngụm nước ngọt rồi cất giọng:
- Hoành Nhi, hôm nay mang tới cho em một người...hmm...tuổi đời còn mỏng mà lịch sử tình trường hơi bị dày đó, có gì cần tư vấn cứ hỏi ổng nha! - nó
Nói rồi nó vỗ vai Tiểu Long làm hai ánh mắt của những người nào đó buông xuống rồi.
- Đầu tiên phải hiểu cặn kẽ tình yêu là gì...theo toán học thì tình yêu là phép trừ của túi tiền, phép chia của trái tim, phép nhân của nhân loại và phép cộng của muôn vàn rắc rối. Còn theo văn học tình yêu là một cuốn tiểu thuyết mà đọc từ đầu đến cuối vẫn chẳng hiểu gì cả. Về lịch sử thì là cuộc cách mạng giải phóng chủ nghĩa độc thân, về địa lí là một trận động đất trong tâm hồn và trái tim phun ra lửa... - Tiểu Long
Mọi người thấy hắn nói một tràng giang đại hải bèn đồng thanh lên tiếng dẹp cái linh tinh này:
- Cậu lải nhải đủ chưa? - chúng nó
- Ôi giời, mọi người đúng là không biết gì về điện mà cứ thích nghịch cầu chì, bây giờ chưa dạy bảng chữ cái mà bắt tôi dạy tập làm văn thì bố tôi cũng không dạy nổi...để yên nói nốt...theo hóa học tình yêu là một phản ứng sinh ra axit...! - Tiểu Long
- Thôi thôi, ông anh vào thẳng vấn đề hộ cái! - cô
- Ô hay cái cô này, còn câu cuối cùng lại nhảy vào mồm người ta, tóm lại là có muôn vàn định nghĩa. Giờ vào thẳng thì vào thẳng! - Tiểu Long
Rồi sau khi nắm bắt được các đặc điểm của Tiểu Kỳ và ý định theo đuổi của Hoành Hoành, Tiểu Long đã suy ngẫm một hồi lâu, lâu, lâu...và cuối cùng cũng đưa ra kết quả. Lúc này không chỉ có Tiểu Hoành là chăm chú nghe đâu nha mà còn có các vị ngồi cạnh cũng muốn nghe quân sư chỉ bảo:
- Bước đầu phải tiếp cận cô bé ấy bằng các món quà, con gái thường rất thích được tặng quà đặc biệt là những món quà ẩn danh...Bây giờ chú bí mật tặng cô bé vài món quà và đương nhiên cô ấy rất tò mò xem người tặng quà mình là ai. Rồi vào một thời điểm đẹp và vào một ngày đẹp trời chú dùng tiểu xảo và kĩ thuật xuất hiện và đương nhiên cô ấy sẽ biết các món quà là của chú tặng kể cả các món quà của thằng khác tặng cùng cái lúc đó! - Tiểu Long
- Vậy có được không ạ? Còn cách nào khác không sư huynh? - Hoành
- Hmm...cách khác à...nếu vậy thì chú lúc nào cũng phải theo sát cô ấy để giúp đỡ và lắng nghe tâm sự của cô ấy và nếu khi cô ấy gặp sự cố gì thì chú sẽ xông ra và diễn cảnh anh hùng cứu mĩ nhân là ok, nếu các cách này không thành công thì từ từ anh sẽ chỉ bảo. Yên tâm là không sớm thì muộn nàng cũng sẽ nhận ra tình cảm của chú thôi! - Tiểu Long
Sau khi nghe bí kíp tán gái của Quân sư Vương thì ai nấy đều gật gù khen lấy khen để. Và đương nhiên có một số người cũng đang lẩm nhẩm thuộc bài học này ~^^
Rồi sau đó ai về phòng nấy học bài, cô dạy Tiếng Việt cho cả Nguyên lẫn Hoành Hoành. Còn anh và cậu không muốn nó gần zai lạ nên mặc dù cũng không ít bài tập về nhà nhưng vẫn mang sách vở sang học. Hôm nay lại thêm một học viên nên nó phải sang phòng học chung của cả nhà để có không gian rộng dạy ba ông tướng này. Nó ngồi giữa bàn, anh và cậu ngồi góc phải, hắn ngồi góc còn lại. Khi nó giao bài tập hắn làm nhanh lắm và kết quả là:
- Sai! - nó mới nhìn lướt qua là đã phát hiện lỗi sai
- Sai chổ nào? Anh đã xem lại rồi,đúng hết mà! - Tiểu Long cãi
- Ngốc! Công thức phân tử của hiđrocacbon là C H4 chứ không phải C H2! Cu thụ động trong HNO đặc,nguội à, là Al cơ mà, thế mà bảo có xem lại à! - nó
Nói rồi nó cốc đầu Tiểu Long rồi giảng lại trong khoảng cách gần khiến mặt của hai anh nhà đen như đít nồi~^^rồi bắt nó qua chỗ mình dạy chữ này từ kia.
---------------------------------
Sáng hôm sau, chúng nó khoác balo lên vai bắt đầu tới trường. Bỗng nhiên nó nhíu mày, nghiêng đầu hỏi khi thấy cô và Nguyên có móc treo giống nhau:
- Ể, cái móc treo balo của hai người... - nó
- Ồ, nói mới thấy nha...hai đứa mua đồ đôi hả? - anh
- Đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau. Ghét của nào trời trao của nấy mà! - cậu
- Hai ông bà cãi vã, chí chóe cuối cùng lại...vồ vào nhau! - Hoành
- Vớ vẩn, tớ mà thèm thích cậu ấy à?! - cô và Nguyên
Hai đứa lại không hẹn mà đồng thanh nên càng bị nó, anh, cậu, Hoành trêu ghẹo rồi cười phá lên. Cả hai bối rối, ngượng ngùng đến nỗi đỏ chín cả mặt rồi mỗi đứa một đường đi tới trường trước mà không thèm đi cùng hội kia nữa.
Vào lớp...đặt balo xuống ghế, cô lôi điện thoại ra check in:
- Tự sướng cho bà con ngắm nào? Kiểu này các anh có mà say như điếu đổ! - cô
Nói ngoài miệng vậy chứ thực ra trong đầu là "Nếu cậu ấy tỏ thái độ thì có được coi là thích mình không nhỉ? Haizz, nghĩ nhiều quá rồi, chụp ảnh để tạo cảm hứng cho ngày mới chứ có phải trêu tức cậu ấy đâu!"
- Zời, thích cậu thì chỉ có các anh thế nào nhỉ?...À, hoa dại bên đường nhà thương điên cũng không thèm chứa hí hí! - Nguyên
- Nguyên Nguyên, cậu có muốn biết thế nào là nhất dương chỉ kết hợp với phi đao thần chưởng không hả? - cô quay lại lườm
----------------------------
Hết zòi, nhớ cho ý kiến giúp tớ nha!