Chương 33: Mất tích
By: Catherine and Friends
Cố Hải nhìn thấy tin nhắn cả kinh. Nhấc máy gọi cho A Trương thử.
"Alo, thằng ch.ết tiệt, kêu cậu có động tĩnh gì thì báo tại sao lại không nói gì cho tôi biết?" - Cố Hải cơ hồ phát điên mắng chửi.
A Trương trả lời giọng điệu lơ mơ: "Tôi vẫn ở doanh trại ngóng tin từ sáng sớm, không hề nghe thấy bất cứ tin tức gì, mọi việc vẫn bình an. Không hề có báo động hay quân cơ căng thẳng được truyền ra. Mà nghĩ cũng lạ, chiến sự căng thẳng tại sao doanh trại vẫn rất yên ắng như vậy. Nhưng thực chất tôi đã đi hỏi rồi, ai cũng trả lời rằng mọi chuyện bình thường"
Cố Hải cảm thấy có điều bất thường, không nói với A Trương nữa, lập tức phi nhanh đến doanh trại, trên đường đi Cố Hải gọi cho Cố Uy Đình:
"Ba, chiến sự hôm kia ở Tân Cương ba biết được thông tin gì không?"
Cố Uy Đình suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Ba chưa nghe có chiến sự Tân Cương trong thời gian gần đây."
Cố Hải trợn trừng hai mắt đạp phanh xe thật gấp tấp vào lề đường, hắn sợ nếu bây giờ còn đạp chân ga lái xe nữa, hắn sẽ đạp đến vô cùng không ngừng lại được.
"Ba nói cái gì? Không có chiến sự Tân Cương? Vậy các người gọi Bạch Lạc Nhân về làm gì? Kêu cậu ấy ra tiền tuyến làm gì?" - Cố Hải không còn bình tĩnh.
Thật ra Cố Uy Đình sớm đã lui về hậu trường, chỉ xử lý chuyện ngoại giao quốc gia, với độ tuổi của ông thì đã không còn chịu trách nhiệm về mặt chiến sự từ lâu, hôm nay đột nhiên bị Cố Hải tr.a hỏi, bản thân Cố Uy Đình cũng thật bất ngờ.
Ông đáp: "Tiểu tử, con đừng ăn nói với ba kiểu đó, ba không còn tham gia chiến sự từ lâu rồi con cũng biết. Nhưng quả thật vài ngày nay ba đi làm hoàn toàn chưa nghe gì về chiến sự ở Tân Cương. Thật ra con và Bạch Lạc Nhân đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Hải bình tĩnh một chút, cơ hồ hiểu ra việc này không hề đơn giản, cậu giải thích với Cố Uy Đình mọi việc, Cố Uy Đình hiểu ra vài vấn đề liên quan, ông trấn an Cố Hải:
"Đại Hải, con phải bình tĩnh. Ba biết gần đây quân đội không còn người của mình, Chu Lăng Vân rời đi, quân đội thay thế bộ sậu khác, họ toan tính điều gì ba đây cũng có thể lường trước được. Nhân Tử khả năng cao là đã gặp nguy hiểm, con không được manh động. Trước tiên đến doanh trại làm như không có việc gì, dò la xem sao. Biết được thông tin gì thì báo cho ba biết, tuyệt đối đừng tuỳ tiện hành động. Mọi động tĩnh của chúng ta cũng sẽ bức dây động rừng, Nhân Tử nằm trong tay bọn chúng, con phải thật tỉnh táo thì mới được. Cá tính nóng nảy của con dẹp bớt dùm cho ba. Việc này liên hệ tới quan chức nhà nước, con nên nhớ, họ sẽ không vì một người mà để lộ cả đường dây, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay nếu cảm thấy bị đe doạ. Đại Hải, ba nghĩ con biết nặng nhẹ nên làm sao rồi chứ?"
Cố Hải nghe rõ từng lời của Cố Uy Đình, hắn cũng triệt để hiểu rõ, lạnh nhạt trả lời rồi cúp máy: "Có thông tin gì sẽ báo cho ba."
Sau cú điện thoại đó, Cố Hải biến thành một con người hoàn toàn khác, hắn bình tĩnh lái xe đến doanh trại.
Hàn khí toả ra trên người hắn lúc này là hàn khí thuộc về loài lang sói.Hắn băng lãnh bước vào nơi mà những con người đầu não nơi đây dám trắng trợn lừa Bạch Lạc Nhân vào chốn nguy hiểm, đối với Cố Hải mà nói nơi này bây giờ không còn là nhà, mà đã trở thành hang hùm hổ huyệt.
Đối đãi với hùm hổ, chỉ có thể dùng gươm đao.
Hắn bình tĩnh đến lạ lùng, hắn tiến đến gặp A Trương.
"Cậu đến làm gì? Có tin tôi đã gọi cho cậu rồi." - A Trương nhìn thấy người tiến vào liền nói.
Cố Hải tìm đại một chổ ngồi xuống, tỏ ra thản nhiên: "Tôi chỉ là không nhịn được đến xem một chút thôi, coi ra cũng yên tĩnh quá nhỉ? Bọn người tham mưu đâu hết rồi?"
A Trương lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa, từ lúc Bạch Lạc Nhân rồi đi họ cũng rời đi. Chắc là chiến sự bình ổn nên họ không cần bàn thảo nữa."
Cố Hải hiểu rõ, trong suốt thời gian chiến sự, phải có người 24/24 túc trực tại phòng tham mưu đối sách, vì quân cơ hệ trọng, chậm một phút một giây hậu quả sẽ khó lường. Bây giờ chứng kiến cảnh tượng này, Cố Hải tỏ tường rồi, Bạch Lạc Nhân thật sự đã gặp chuyện không may.
A Trương thấy Cố Hải bất động không nói, bèn hỏi: "Cậu sao vậy? Không yên tâm sao? Tôi nghĩ không có vấn đề gì đâu, có chuyện là sẽ ầm ĩ lên cho xem."
Cố Hải hoàn hồn, lúc này thừa dịp lấy thông tin: "Không có, tôi không sao. Tôi thây tình hình như vầy cũng yên tâm rồi. A Trương, cậu nói thử xem, bộ cấp lãnh đạo mới ở đây thế nào?"
A Trương vốn chỉ chuyên tâm lo liệu sổ sách, y không biết gì nhiều: "Nghe phong phanh là người chỉ huy bộ quốc phòng thật rất oai nha, ông ấy không chỉ biết đánh đấm súng đạn mà còn biết kinh doanh làm ăn nữa. Dù mới nhậm chức không lâu nhưng ông ấy cũng đã mang về cho doanh trại nhiều mối giao hảo tốt đẹp với các nước, tình hình quân sự giãn ra rất nhiều, sự việc Tân Cương lần này thật cũng có chút đột ngột, nhưng cậu yên tâm đi, dạo gần đây không có chiến sự gì cấp bách, chuyện này sớm sẽ được dàn xếp thôi."
"Thật lợi hại" - Cố Hải cảm thán.
"Cậu nói sao?" A Trương không hiểu.
"Không có gì, chỉ thấy vị chỉ huy mà cậu nói thật lợi hại."
A Trương gật gật đầu tán đồng, hồi sau phụ hoạ thêm: "Từ lúc ông ấy nhậm chức, mọi hoạt động đều diễn ra trong bí mật. Chuyện này nhắc đến thì có chút kì quái nha, cả đám người bọn họ hoạt động khép kín, ít công khai cho quân nhân kế hoạch sắp diễn ra, chỉ đến khi có chuyện thật sự, họ phái đích thị người đi làm là xong việc. Ví dụ cách đây 1 tháng, họ lục đục trong phòng tham mưu ba ngày kết quả là phái Trung Tá Kỳ đi khảo sát vùng núi phía Bắc. Vài tuần sau Trung Tá Kỳ quay về liền được thưởng hậu hĩnh và cho nghỉ phép 2 tháng du lịch cùng gia đình. Quả là đãi ngộ không tệ đâu."
Cả một đường dây cấu kết làm chuyện mờ ám, Cố Hải không quên đào sâu một chút: "Vậy vị Trung Tá Kỳ kia đâu?"
"Đi du lịch rồi, chưa trở về, thời gian nghỉ phép đến 2 tháng cơ mà. Lại còn được đài thọ đủ đầy các chi phí, ai lại không muốn nghỉ ngơi một chuyến cơ chứ." - Vẻ mặt A Trương không giấu được vẻ ngưỡng mộ.Cái tên ngốc, đúng là cả đời chìm ngập trong sổ sách cho vừa cái đầu ngốc của cậu. Quân đội mà đãi ngộ như thế, nghe không giống một tập đoàn hắc bang hơn sao?
Cố Hải sau khi nắm sơ lược sự tình bèn ra ngoài gọi điện thoại báo cho Cố Uy Đình.
Cố Uy Đình nghe xong liền trầm mặc hỏi: "Đại Hải, theo con thì Nhân Tử có phải là đứa biết thời cuộc không?"
"Ý ba là sao?" - Cố Hải trong dạ hoảng hốt.
"Thằng nhóc đó có biết thuận theo thời cuộc để bảo toàn tính mạng hay sẽ ra sức chống trả với cường quyền?"
"Nếu cậu ấy chống trả?"
"Ba e lành ít dữ nhiều."
Một tiếng búa vang trong đầu Cố Hải, hắn biết Bạch Lạc Nhân cương trực, chắc chắn không khuất phục dưới thế lực xấu xa, nhưng trong tình cảnh này nếu cậu không tạm thời chịu thiệt thì bọn chúng chắc chắn sẽ xuống tay diệt trừ hậu hoạ.
Nghĩ đến đây Cố Hải không thể bình tĩnh được nữa, người duy nhất hắn phải đến tìm không ai khách chính là Lý Yên.
Ngồi tại bàn làm việc ở trạm y tế, Lý Yên trông thấy xa xa có một bóng người hồng hộc đi tới. Với trí tuệ của mình, cô thừa biết Cố Hải sẽ đến tìm cô, vẫn khí khái cũ, cô bình tĩnh dời mắt nhìn lên: "Xin chào. Không phải chỉ cần nhắn tin hay gọi điện báo thôi sao? Còn có cả đến tận nơi gặp mặt cơ à?"
Cố Hải biết người đối diện không đơn giản, cô ấy có thông tin mà không một ai trong có, nhất cử nhất động hắn một mực dè chừng, lỡ cô ấy là ở phía địch mọi chuyện càng rắc rối hơn.
"Lý y sư, tại sao cô lại gửi cho tôi tin nhắn đó, trong khi tôi đến hỏi thì người trong quân đội bảo rằng mọi việc đều bình an?" - Cố Hải thăm dò tình hình.
Lý Yên gập lại hồ sơ, đường hoàng nói chuyên với Cố Hải: "Anh không cần dò la tôi. Dù gì thì tôi chỉ nói được bấy nhiêu, còn cần phải làm gì tiếp theo đành trông cậy cả vào anh đây."
Cố Hải lại tiếp tục dè chừng: "Lý y sư, ý cô là thế nào?"
Nhìn thấy nét mặt Cố Hải không giấu được nỗi lo lắng, Lý Yên trong bụng suy tính gì đó, một lúc sau mới lên tiếng: "Sâu trong con đường Pháp Lạp khu ngoại thành có một căn nhà hoang. Điều anh nhìn thấy chưa chắc đã chính xác."
Cô ngừng một đoạn, tiếp tục nói: "Tôi có thể nói gì đều nói cả rồi. Mọi việc sau này, xin anh hãy tự mình định đoạt."
Đoạn cô ôm cặp rời khỏi, cho đến lúc khuất xa Cố Hải biểu tình mới lộ ra nét bi ai khó lường.
Lý Yên chau mày tự ngẫm, cổ họng phát ra âm thanh không thành lời: "Xin lỗi."
Cố Hải lập tức lái xe đến địa điểm, trên đường không quên gọi báo với Cố Uy Đình. Cố Hải không biết vì sao mình phải tin lời Lý Yên, chỉ là bây giờ ngoài thử hết tất cả phương án thì hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Pháp Lạp là một con đường đất đá chưa được khai thông, mọi thứ vẫn còn dang dở nên trải dài hai bên đường không hề có một hộ gia đình nào. Cố Hải để lại xe ở đường cái lớn, mon men theo lối nhỏ đến cuối đường.
Sâu hun hút bên phía rừng cao su, một căn nhà sập xệ hiện ra trong tầm mắt, Cố Hải bật chế độ cảnh giác cao độ dần dần tiến tới.
Thoạt nhìn, đây là một nhà kho cũ kĩ dành cho công nhân làm vườn cao su nghỉ ngơi ăn ở, không có dấu hiệu khả nghi. Cố Hải đi một vòng quan sát trước sau vẫn cảm thấy rất bình thường. Không lẽ Lý Yên gạt hắn? Lý Yên hình như không có lý do gì để gạt hắn thì phải.
Cố Hải nghĩ lại một chút, lời Lý Yên nói: Điều anh nhìn thấy chưa chắc đã chính xác.
Nếu dựa vào lời nói này thì quả thật có chút nghi vấn, nơi này không có gì khác thường, đây là điều Cố Hải nhìn thấy, nhưng không chính xác ở chổ nào
Hắn đi vòng quanh ngôi nha một lần nữa, phát hiện mọi đồ vật ở đây đều rất mới, ngoài việc bám bụi ra thì tất cả hầu như chưa từng được dùng qua, tấm giấy nilon bọc bảo vệ bàn ăn khi mới mua còn chưa tháo. Quả thật không phải nơi cho người ở, họ dường như chỉ tuỳ tiện quăng vài thứ đồ đạc ở đây để dựng hiện trường giả, chắc chắn còn ẩn chứa điều gì khác phía sau.
Một lần nữa, Cố Hải kiên nhẫn dạo quanh ngôi nhà, đưa mắt nhìn lên trần thì phát hiện hoá ra căn nhà này còn có một cái gác xếp nhỏ phía trên, nhưng tuyệt nhiên không có cầu thang dẫn lối.
Cố Hải bước đến, dùng chiếc ghế khó khăn vươn mình nắm lấy mép của lổ hỏng nhỏ, trườn người bò lên gác xếp. Trần nhà vốn không cao, chiếc gác xếp cũng rất hẹp, chỉ có thể bò vào, không ngồi người lên được.
Cố Hải nương theo ánh sáng le lói trên mái ngói nhìn xung quanh, một căn gác xếp bình thường không gì đặc biệt. Lần mò một hồi chân chạm trúng một vật gì đó phía bên kia, Cố Hải cố gắng vặn người đến cầm lấy vật đó đưa lên tầm mắt.
Một thỏi súng lục.
Súng! Tại căn nhà hoang lại có súng! Một điều hoàn toàn không bình thường.
Suy ngẫm vài giây định bụng trườn xuống trở lại thì nghe có tiếng bước chân. Cố Hải thu người, gọn gẽ nén hơi thở nằm trên gác.
Những tấm ván khép hờ cho phép Cố Hải trùng khớp đặt mắt phóng tầm nhìn xuống gian nhà phía dưới, từ vị trí này hắn phát hiện người đi vào trạc 40 tuổi, đàn ông, vả mặt nghiêm nghị.
Người đàn ông đi về phía chiếc tủ lạnh mở cửa tủ ra đưa tay vào trong như là muốn lấy một thứ gì đó rồi đóng tủ lại. Sau đó, người kia đi sâu vào trong khu rừng cao su.
Thấy hắn rời khỏi, Cố Hải nhẹ nhàng trườn xuống, cố gắng không tạo ra bất kỳ động tĩnh gì. Cố Hải lặng lẽ đi theo người đàn ông đó, kỹ thuật ngày xưa lăn lộn trong quân ngũ coi ra cũng còn dùng được.
Người đàn ông đi đến cuối đường thì dừng lại, trước mặt là một vách núi đá nhỏ, hắn đưa tay vén chùm chùm dây leo phủ trên bề mặt vách núi, dần hiện ra một cánh cửa sắt.
Một căn cứ bí mật.
[Hết