Chương 61: Tôi phán đoán sai rồi
By: Catherine and Friends
Lý Yên dừng lại.
"Cô nói Cố Hải đã ở bên cô hai ngày qua?" - Bạch Lạc Nhân bắt đầu đưa ra câu hỏi.
Lý Yên đứng đó, dùng ánh mắt không muốn nói nhìn Bạch Lạc Nhân: "Bỏ đi."
"Cô cứ trả lời tôi. Nếu người thật sự đã là của cô, tôi sẽ không cản đường hạnh phúc của cậu ấy." - Bạch Lạc Nhân làm động tác đưa mắt về phía người kia.
Cố Hải đương nhiên không chịu ngồi yên, hắn tức thì đứng dậy giật mạnh tay Bạch Lạc Nhân lại: "Cậu điên theo cô ta à? Cậu nghĩ tôi là người như vậy sao?"
Bạch Lạc Nhân gỡ tay mình ra khỏi, chậm rãi nhìn thẳng vào mắt hắn, thật sự chưa bao giờ lòng cậu an tĩnh thế này, như thể đã chuẩn bị cho ngày hôm nay từ lâu lắm rồi.
"Đại Hải. Cậu để tôi giải quyết. Có được không?"
"Giải quyết cái rắm. Tôi không có làm, tôi không sợ gì cả." - nhất quyết phủ nhận.
"Nếu cậu không có làm thì sợ gì tôi hỏi rõ?"
"Được. Tôi đợi xem cô ta còn viết ra được thêm kịch bản gì?!" - nói rồi hắn hậm hực tiến đến ghế sofa ngồi quan sát.
Bạch Lạc Nhân quay về phía Lý Yên: "Cô nói đi. Trả lời những câu hỏi của tôi."
"Đúng. Anh ấy đã ở cùng tôi." - lúc này Lý Yên lên tiếng
"Vậy Cố Hải từng nói với cô rằng cậu ấy yêu cô?" - Bạch Lạc Nhân băng lãnh hỏi, khí khái doạ người.
"Không. Anh ấy nói sẽ cho tôi cơ hội."
"Cơ hội đó là gì?"
"Dọn về sống chung với anh ấy. Kể cả chìa khoá nhà anh ấy cũng làm một chiếc đưa cho tôi." - đưa tay chìa ra chiếc chìa khoá.
Bạch Lạc Nhân cầm lấy quan sát rồi nhoẻn miệng cười: "Cần gì nhọc lòng. Đuổi tôi đi thì chìa khoá của tôi tự động sẽ thuộc về cô thôi mà."
Lý Yên im lặng.
Bạch Lạc Nhân lại hỏi: "Cô yêu Cố Hải bao nhiêu?"
"Hơn cả tính mạng." - nữ nhân dứt khoát trả lời.
"Cao cả quá nhỉ? Tôi đây hổ thẹn không bằng. Tôi chỉ vì cái công ty đã khiến cậu ấy buồn không biết là bao nhiêu lần. Đến nổi phải bỏ nhà ra đi." - nói đến đây cậu liếc qua phía người ngồi trên ghế sofa một cái - "Rồi giờ lại mang về một cô gái."
"Bạch Lạc Nhân" - Cố Hải phía bên kia gằng từng tiếng - "cậu đừng chọc điên tôi."
Bạch Lạc Nhân lúc này quay người lại tiến đến bảo Cố Hải: "Cậu vào phòng lấy giúp tôi bản thảo của dự án Thâm Quyến. Tôi cần ngay bây giờ."
"Dự án đó lâu rồi mà, cậu cần làm gì?" - Cố Hải ngạc nhiên hỏi lại.
"Thì cậu cứ lấy giúp tôi đi, lằng nhằng làm gì!"
Cố Hải hậm hực đi vào phòng lục tủ hồ sơ quan trọng. Vì là dự án lâu rồi nên hơi khó tìm, hắn loay hoay một lúc vẫn chưa tìm ra.
Bên ngoài, cuộc nói chuyện riêng giữa hai người chính thức bắt đầu.
"Lý Yên. Tôi luôn tôn trọng tình cảm của cô đối với Cố Hải. Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ cô xấu xa và lần này cũng vậy. Tôi tin những lời cô nói, tôi nghĩ Cố Hải đã lừa tôi. Cô kéo vali vào đi, bây giờ tôi mới là người cần phải ra đi."Bạch Lạc Nhân chấp nhận buông tay? Dễ dàng như vậy?
Chính Lý Yên cũng không ngờ. Cô một lần nữa dò hỏi: "Anh.... Cứ thế bỏ đi?"
"Tôi lừa cậu ấy vào trong để không phải khó xử. Lúc Đại Hải trở ra cô có thể một mình nói chuyện với cậu ấy. Nếu những lời cô nói là thật, Đại Hải muốn cho cô cơ hội, thì chắc chăn cậu ấy sẽ không chạy đi tìm tôi."
Nếu - những - lời - cô - nói - là - thật - thì - chắc - chắn - cậu - ấy - sẽ - không - chạy - đi - tìm - tôi.
Đòn chí mạng.
Lý Yên tính trước tính sau vẫn không nghĩ Bạch Lạc Nhân sẽ buông tay. Cậu chọn cách không tin ai cả mà tự mình kiểm chứng. Không nghe lời nói một phía của Lý Yên, cũng không hoàn toàn thiên vị cho Cố Hải.
Cố Hải yêu ai, tự khắc sẽ trở về bên cạnh người đó.
Quy luật của một mối quan hệ tình cảm chỉ có thế thôi. Nhân sinh rất thường tình. Không nên vì quá câu nệ mà làm khổ lẫn nhau. Ái tình là từ hai phía.
Có yêu thương. Sẽ có tranh đấu vì yêu thương.
Lý Yên - hay chung quy là tất cả những người thứ ba khác - muốn phá hoại được một gia đình thì sẽ không bao giờ đạt được mục đích nếu Cố Hải không yêu cô ta. Dù có bày trăm phương ngàn kế, người trong cuộc vốn dĩ không làm gì có lỗi, thì chia rẽ thế nào?
Như Bạch Lạc Nhân, trải qua rất nhiều sóng gió, cậu chững chạc lên rồi. Bây giờ Lý Yên nói Cố Hải phản bội? Cố Hải thì nói hắn không có? Vậy tin ai? Bạch Lạc Nhân chọn tin chính mình. Ai yêu cậu, người đấy sẽ tự biết làm mọi cách để trở về bên cậu. Không yêu cậu, dù cố giữ rồi cũng sẽ ra đi.
Cố Hải cầm trong tay sấp hồ sơ đi ra phòng khách thì đã không thấy vợ mình đâu. Tức tốc hỏi:
"Bạch Lạc Nhân đâu?"
Lý Yên vẫn còn đang suy nghĩ xem phải làm cách nào, bèn trả lời:
"Anh ấy nói chúc chúng ta hạnh phúc."
Cố Hải vò nát mớ giấy tờ trong tay quăng mạnh xuống đất, như một cơn cuồng phong lao thẳng ra cửa, vốn định tức tốc đuổi theo, nhưng bị Lý Yên cản chân lại.
"Anh ấy đã quyết định buông tay rồi, anh đừng cố chấp làm gì nữa. Anh ấy biết mình không mang hạnh phúc lại cho anh, nên cũng muốn anh cho tôi cơ hội." - nói đến đây giọng cô mềm mại hẳn - "Tôi yêu anh ngần ấy năm, anh không thể vì khoảng thời gian đó của tôi mà cho tôi một cơ hội sao?"
"Tôi không có bất kỳ trách nhiệm nào với những năm tháng đó của cô cả. Tôi không bắt cô yêu tôi." - tay đã nắm đến khoá cửa.
"Vậy món nợ đó...." - rốt cuộc Lý Yên cũng mang kim bài ra.
Cố Hải dừng lại, quay sang nhìn thẳng cô: "Nói. Cô muốn gì? Cô cứu mạng tôi, tôi sẵn sàng lật lọng, không trả, vì tôi không bắt cô cứu, tôi vô liêm sỉ thế đó. Nhưng cô đã cứu mạng Nhân Tử, tôi không thể nuốt lời.""Cuối cùng vẫn là Bạch Lạc Nhân." - Lý Yên cười khổ một cái - "Được rồi. Tôi muốn anh trả một đêm ân ái."
"Cô nói cái gì? Lên giường? Không bao giờ. Từ ngày có cậu ấy, tôi không hứng thú với phụ nữ, huống hồ chi bây giờ tôi đang rất ghê tởm cô." - Cố Nói Thẳng.
"Anh không trả?"
"Không. Nếu cô còn đòi hỏi quá đáng thì xem như huỷ bỏ." - chưa thấy trên đời ai nói ngang như tên này.
Nhưng Cố Hải là vậy mà, duy nhất chỉ mình Bạch Lạc Nhân nói ngang được với hắn thôi. Không phải hắn thua Bạch Lạc Nhân, mà là hắn "cho phép" cậu có quyền hạn đó. Và cũng mặc định bản thân phải bất chấp tuân lệnh, nên thành ra lúc nào cũng bị leo lên đầu ngồi. Là vậy !!!
Lý Yên lấy lại nét bình tĩnh khi xưa, cô biết bây giờ có làm gì cũng chỉ là vô ích, cô không phải dạng người thích câu kéo những điều mơ hồ:
"Thôi được. Món nợ đó anh ôm tôi một cái tự nhiên xoá bỏ."
Cố Hải không nghĩ gì nữa, lập tức đi tới ôm Lý Yên vào lòng, hai giây liền thả ra.
"Xong. Mời cô đi cho."
Nữ nhân kéo vali rời khỏi. Cô sẽ giữ hơi ấm ngày hôm nay vài lòng. Dù chỉ là hai giây ngắn ngủi nhưng đối với cô nó là cả một quãng trời thanh xuân. Tình yêu lớn nhất đời cô. Vĩnh biệt.
Cố Hải lúc này gọi điện thoại cho Bạch Lạc Nhân, chuông đổ 3 lần và người nhấc máy
"Alo Nhân Tử, cậu đang ở đâu?" - Cố Hải hì hục hỏi.
"Tôi đang ở chổ Dương Mãnh" - Bạch Lạc Nhân tự nhiên trả lời.
"Cậu đợi tôi, tôi lập tức đến ngay."
Đương nhiên Bạch Lạc Nhân nói thật. Bạch Lạc Nhân vốn dĩ cũng đang đợi hắn gọi đến cơ mà. Biết Cố Hải vẫn một lòng một dạ, hỏi thử Bạch Lạc Nhân vui không? Cậu vui, nhưng không bất ngờ. Vì tại sâu thẳm tâm hồn, cậu hiểu Cố Hải đầu lừa không hề biết nói dối, nhất là nói dối khi nhìn vào mắt cậu.
Với cả khoản chăn gối của hai người vẫn còn rất nồng ấm, cách yêu thương nhiệt liệt bao nhiêu đều có thể cảm nhận được.
Chưa đầy 5 phút xe đã thắng một cái rõ kêu trước khu nhà của Vưu Kỳ và Dương Mãnh, đây là căn nhà họ vừa mới thuê sau khi kết hôn, cửa còn mới, chứ không đã bị Cố Hải giật cho sập mất rồi.
"Mở cửa, mở cửa cho tôi. Nhân Tử, Nhân Tử." - Cố Đập Phá.
Dương Mãnh vội vàng chạy ra: "Này, này, đến đây, đừng đập nữa, Nhân Tử đang ở trong này, bình tĩnh lại."
Vừa vào đã nhào đến tìm vợ, xoay phải xoay trài không thấy người đâu: "Cậu ấy đâu?"
"Trên lầu, theo tôi, chúng tôi đang chơi bài." - Dương Mãnh dẫn đường.Cố Hải trông thấy Bạch Lạc Nhân đang ung dung chơi bài với Vưu Kỳ mà máu điên nổi lên, nắm tay cậu kéo xuống lầu, còn quăng lại một câu hăm doạ: "Hai người chớ có xen vào."
Ờ. Nói vậy thì thôi. Hai bọn tôi tự chơi với nhau.
Còn Bạch Lạc Nhân bị hắn hung hăn đẩy lên ghế sofa chổ phòng khách, túm lấy cổ áo mà lớn tiếng quát mắng: "Tại sao lại bỏ đi? Tại sao lại không tin tôi? Tại sao? Tôi hỏi cậu tại sao?"
Bạch Lạc Nhân đến chống cự cũng không có, cứ thế thả lỏng người xem tên điên kia định làm càng đến đâu. Hắn hỏi cậu cũng không nói, chỉ trân trân nhìn hắn.
"Sao không trả lời? Chột dạ? Trong lòng cậu chứa những gì? Tại sao? Tại sao hả?" - Cố Hải nói bằng giọng điệu rất chua xót. Hắn không hiểu tại sao Bạch Lạc Nhân lại tin Lý Yên mà không tin hắn. Nếu hắn mất cậu thật thì làm sao? Cố Hải phải sống như thế nào?
Bạch Lạc Nhân biết Cố Hải trách cậu thật rồi, nhìn nét mặt bi thương của hắn là hiểu, thôi thì cậu không vờn hắn nữa.
"Buông tôi ra." - nhẹ nhàng yêu cầu.
Cố Hải không buông. Làm sao hắn buông được? Trong thời khắc này mà bắt hắn buông tay thì thật là điều hy hữu.
Chụt.
Bạch Lạc Nhân dùng sức nâng người hôn hắn một cái. Nắm tay liền giãn ra, gương mặt đờ đẫn như vừa được tiếp thuốc. Cố Hải kéo Bạch Lạc Nhân ngồi dậy, ngoan ngoãn như chú mèo ngoan ngồi cạnh cậu.
"Cậu doạ tôi?" - Cố Bớt Đần.
"Không doạ. Chỉ muốn xem phán đoán của bản thân thôi." - Bạch Lạc Nhân nhìn bản mặt đần thối của người đối diện mà không thể cười nổi.
"Là phán đoán gì?" - Cố Lại Đần.
"Tôi phán đoán là cậu thích phụ nữ, rắp tâm lừa gạt tôi. Nên mới bỏ đi cho cậu sống hạnh phúc. Không ngờ cậu mặt dầy đến độ tìm tới tận đây. Phán đoán của tôi sai rồi." - Bạch Lạc Nhân ghét nhất chính là Cố Hải cứ bắt cậu phải nói trắng cả ra, nên thường cậu sẽ chọn nói ngược lại.
"Phán đoán cái kiểu khốn nạn nhà cậu." - Cố Hải phát điên lên lại tính đè người xuống.
Nhưng đã bị Bạch Lạc Nhân ngăn cản kịp thời: "Cậu muốn làm trò cười đấy à? Về nhà."
"Không. Tôi không về." - hắn bắt đầu trở giọng hờn mác rồi đây.
"Giờ cậu có về hay không? Không thì cứ ở đây cũng được. Tôi ở cùng Vưu Kỳ, Dương Mãnh thật sự rất thoải mái."
Vừa nói dứt câu thì bên phía cầu thang, đôi phu phu lén lút nghe trộm nãy giờ liền bổ nhào ra: "Không thoải mái, không thoải mái chút nào. Tốt nhất cậu nên dắt Nhân Tử về nhà đi Cố Hải à. Chúng tôi còn nhiều việc phải làm lắm, đâu thể ngồi chơi bài hoài như vậy được."
Vưu Kỳ cũng tán đồng ý kiến với vợ: "Đúng. Hai cậu nên về nhà đi."
Bạch Lạc Nhân lúc này trước sức ép của Mãnh Kỳ thì mượn cớ tỏ ra ngang tàng: "Không. Tôi không về nữa. Đại Hải, cậu về một mình đi."
Cố Hải làm sao đi về được? Đến đây rồi không lôi được người về thì đừng mong hắn nhất mông lên: "Nhân Tử ở đâu tôi ở đó."
"Hả?" - Dương Mãnh há hốc mồm - "Hai người định ngủ.... ngủ lại đây?"
"Có vấn đề gì sao?" - Cố Ngang Ngược mà, hắn luôn nghĩ ai cũng sẽ chào đón hắn.
Nói xong thì liên ôm Bạch Lạc Nhân lên phòng ngủ. Trên đường đi còn bị thúc mấy cái vào bụng, người kia liên tục từ chối hắn, bảo rằng ai cho cậu ôm? Ai cần cậu ngủ lại? Nhưng cuối cùng vẫn đưa nhau vào tận phòng. Khoá cửa lại.
Bỏ lại Vưu Kỳ và Dương Mãnh đang ngơ ngác đứng nhìn.
Một lúc sau thì Dương Mãnh cũng đành buông xuôi, đi đến trước cửa phòng ngủ gõ hai cái: "Quây, các cậu cho tôi tấm chăn đi. Tôi ngủ sofa một đêm cũng được."
Tầm hai phút thì chiếc chăn được quẳng ra không nói một lời. Cửa lập tức được đóng sầm lại.
"Bạn bè hay là tổ tông sống?" - Vưu Kỳ bực bội rủa thầm.
"Thôi bỏ đi, hai người đó huề nhau là tốt rồi. Có lần tôi giận cậu cũng ăn nhà ở đậu nhà họ thôi." - Dương Mãnh yểu xìu thu xếp chổ ngủ. - "Được rồi. Cậu nằm đây đi."
"Không phải hôm nay được chơi trò đó sao? Bây giờ ở đây bất tiện quá" - thì ra Vưu Kỳ đang chờ đợi trò chơi tình thú từ chiều đến giờ.
"Ráng nhịn đi." - Dương Mãnh kéo chăn đắp ngang người.
Nhịn Nhịn Nhịn Khổ quá mà!!!!!
Còn bên trong phòng ngủ nhà người ta, một đôi khác đang trút giận yêu thương vài chục hiệp không yên cả đêm dài. Quả thật sinh hoạt tình thú ở chổ mới có chút thú vị nha, cảm giác cũng khác hẳn. Xong việc thì cả hai quyết định:
Thỉnh thoảng phải đến đây thay đổi không khí mới được !!!
[Hết