Chương 11: Eleventh child
Hắn cuộn thành một cục, gương mặt trắng nõn vặn vẹo méo mó.
Emerson ngồi cách đó mấy bước, hơi dựa mép bàn, trên bàn bày đầy đồ ăn bắt mắt, đồ sứ giữ nóng bảo đảm món ăn sẽ không mất đi vị ngon của chúng, tầng tầng lớp lớp mùi hương hài hòa trộn thành một thể, gợi lên sự thèm ăn ở mức độ cao nhất. Thấy kẻ rút trong góc giật giật, Emerson cười lên, vỗ vỗ tay, một mỹ nhân toàn thân trần trụi liền bưng đồ ăn đi về phía hắn.
“Cậu muốn quậy bao lâu nữa hả?” Giọng điệu lão giống như ân cần dạy dỗ đứa con phản nghịch. “Ta biết rất rõ! Lúc trước, khi còn ngọ ngoạy trong khu số bảy, cậu sợ nhất không phải cái ch.ết, mà là đói bụng!”
Cô gái bưng khay ngực to mông nở, khuôn mặt khêu gợi mơ mơ màng màng, phảng phất như đang dụ dỗ mọi người đến chinh phục mình. Trong mắt những gã đàn ông khác, nàng có thể được gọi là mỹ nhân thượng hạng, nhưng đối tượng của nàng lúc này lại biểu hiện như hắn trông thấy thứ khủng khiếp và ghê tởm nhất thế giới, vừa kinh hãi phát ra tiếng kêu ngắn nhỏ, vừa liều mạng co rút người lại, trong đó xen lẫn mấy lần nôn ói.
Đối lập rõ ràng với ánh mắt nhìn cô gái kia, chính là ánh mắt lúc hắn thấy đồ ăn trong tay nàng. Đó là vẻ mặt cấp thiết mà lại khát vọng đến tận cùng.
Emerson nói rất đúng, hắn sợ hãi nhất không phải cái ch.ết. Hắn có nỗi sợ gần như ở mức độ tâm thần đối với đói khát. Lúc ở khu ổ chuột, hắn từng vô số lần liều mạng chỉ vì đồ ăn. Đã bao lâu rồi nhỉ? Từ sau khi bị bắt đi làm chuột bạch, hắn đã không còn cảm thụ cảm giác đói khát quặn đau trống rỗng tột cùng này nữa, thậm chí cũng đã dần quên, đau đớn cháy bỏng vặn xoắn nội tạng, gần như muốn moi dạ dày ra từ trong ruột.
Emerson cũng không để hắn tuyệt thực —— đối với phụ thể “quý giá” duy nhất hiện nay, Emerson quyết không cho phép cơ thể hắn chịu một chút ảnh hưởng nào. Nhưng đó chỉ là cơ thể, còn tinh thần, ai sẽ để ý đây? Dù bị biến thành một thằng ngốc, nhưng chỉ cần hắn vẫn có thể *** được, còn cái gì mà lo nữa hả? Cho nên đồ ăn thường ngày của hắn bị tước bỏ, thay thế chính là một loại thuốc dinh dưỡng thất bại.
Nói là thất bại, bởi vì loại thuốc dinh dưỡng này tuy có thể cung cấp đầy đủ năng lượng trong một ngày, nhưng lại có một chỗ thiếu hụt ch.ết người, chính là nó không thể xóa đi cảm giác đói bụng. Cảm giác đói bụng trên thực tế được sinh ra do trung khu tìm kiếm thức ăn của não người bị kích thích. Lúc đói bụng, dạ dày con người sẽ tiết ra một loại hoóc-môn, kích động trung khu tìm kiếm thức ăn, do đó sinh ra cảm giác đói, quá trình ăn uống sẽ ức chế không cho loại hoóc-môn này sinh ra nữa. Nhưng loại thuốc dinh dưỡng kia không thể ức chế hoóc-môn được dạ dày tiết ra, khiến não bộ vẫn cho rằng cơ thể đang ở vào trạng thái “đói”. Dù ăn đến nứt bụng, đồ ăn tràn ra, vẫn chỉ có thể thấy đói.
Thân thể hắn không có chút vấn đề nào, nhưng trên tinh thần, hắn đã đói bụng ròng rã hơn hai mươi lăm ngày. Không nhắc tới chuyện hắn còn sợ đói hơn cả người bình thường, cảm giác đói khát này sắp sửa ép hắn phát điên.
Yêu cầu của Emerson rất đơn giản, muốn ăn đồ ăn thật sự, được thôi, cút về đi làm công tác ngựa đực của mình đi!
Đói quá… Đói quá…
Dạ dày đang bốc cháy, ruột thắt quấn với nhau, đó là ảo giác do não bộ tạo thành, khiến hắn đau đớn tột cùng hơn bất cứ lần đói bụng nào trước đó.
Đồ ăn ở ngay trước mắt… Có thể ăn không… Có thể… Thật muốn ăn… Đi ăn đi… Ăn… Ăn…
… Không được…
Hắn nức nở một tiếng, nước mắt lại rơi xuống.
Không thể được, không thể được, đã nhìn thấy, đã không thể trốn tránh nữa rồi, đó là con hắn, đó là các con của hắn, chúng là một nửa của hắn, hắn phải có trách nhiệm với chúng.
Cho nên, cái hắn có thể làm, chỉ là thế thôi sao? Chỉ cần không sinh ra những đứa trẻ khác, sẽ không có việc gì phải không? Hắn sẽ không cần gánh vác nhiều trách nhiệm và tội lỗi hơn phải không?
Nhưng thật sự quá đói, đói đến mức sắp ch.ết mất rồi, đói đến mức trước mắt đều là một mảnh trắng bóng… Đó là đồ ăn… Là đồ ăn sao?
Emerson chằm chằm nhìn ánh mắt mờ đục của hắn, biết hắn sắp đến cực hạn. Đối phương chống đỡ được lâu như vậy quả thật ngoài dự kiến của Emerson, lão già nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài, thông báo người phụ trách mang đến hoóc-môn nâng cao xác xuất thai nghén thành công.
Trung Quốc cổ ở trái đất cổ quả nhiên là một báu vật, không phải có một câu thích hợp nhất để giải thích tình huống hiện tại hay sao?
Thực sắc, tính dã. (Háo ăn và *** dục là bản tính con người)
Mấy ngày sau, Emerson nhận được báo cáo: mập hợp hết sức thành công, sau khi sử dụng hoóc-môn, tình trạng người mang thai rất tốt, khả năng sinh ra tân nhân loại thứ hai là cực lớn.
Lão già nhìn bồn thủy tinh trước mắt, thanh niên tóc đen mắt đỏ khép hờ mắt, thế giới trong sắc đỏ kia là một mảnh mơ hồ, đều không thể tiến vào hai con ngươi đỏ tươi đó. Sau lần gặp mặt kia, Đệ nhất liền ở vào trạng thái bán thức tỉnh, tuy mở mắt, lại hoàn toàn không có cử động, như một con búp bê không có sinh khí, thoạt nhìn không khác biệt nhiều so với trạng thái ngủ giả trước kia. Nhưng màn hình cho thấy rõ, tỷ lệ giải tỏa vùng cấm hiện tại duy trì ở 50%, đã tốt hơn quá nhiều so với 1% lúc đầu. Vấn đề họ đối mặt hiện tại chính là: tân nhân loại làm thế nào giữ tỷ lệ giải tỏa khu vực não duy trì ở mức cao mà lại phối hợp hài hòa với sức tiếp nhận của cơ thể. Tommy lúc trước chính là một ví dụ rất tốt.
Nhưng khiến người của viện nghiên cứu cảm thấy quái lạ chính là: hành vi của Emerson.
Lão chuyển Đệ nhất đến một phòng nghiên cứu đóng kín, ngoại trừ lúc đi cùng với Emerson, ai cũng không được tiếp xúc với Đệ nhất. Đây không giống tác phong của lão, lại càng không phải hành vi mà người chấp hành kế hoạch phụ thể nên có.
Con mắt phản chiếu bóng Đệ nhất của Emerson thất thần và hỗn loạn một lúc, cuối cùng khôi phục thành cái loại lý trí đến điên cuồng.
“Ha ha ha… Cậu đang lợi dụng ta sao?”
Lão một tay đè huyệt Thái Dương của mình, một tay chống lên bồn thủy tinh, đáy mắt là điên cuồng thất thố.
“Không sao, lợi dụng là ảnh hưởng lẫn nhau, chỉ cần cậu vẫn còn lợi dụng ta, ta sẽ không phải lo lắng —— cậu sẽ không lập tức phá hủy mọi thứ, cậu có năng lực này, ta rất rõ ràng, ta đã làm ra một quái vật thế nào. Nếu đã như thế, vậy cậu là đang chờ đợi gì sao?”
“Cậu và ta là quan hệ thợ săn và con mồi, không cần biết bàn cờ tương lai có bị lật ngược lại hay không, ít nhất hiện tại, ta mới là thợ săn!”
Đáy mắt lão già phủ kín tơ máu, tiếng cười quỷ dị vang vọng trong phòng nghiên cứu trống trải.
“Như vậy, để ta nghĩ một chút, nên chuẩn bị cho người anh em tiếp theo của cậu một chiếc ***g sắt như thế nào đây?”