Chương 1: Gặp gỡ
- Xe sắp đến trạm, quý khách có nhu cầu xuống trạm vui lòng bước ra cửa…
Chiếc xe bus hơi lắc lư rồi đi chậm dần. Lưu Ly vừa bước ra cửa thì có một bàn tay thô bạo bất ngờ vỗ mạnh vào mông cô. Cô bé giật mình, chắc chắn đằng sau cô là một thằng biến thái giở trò xàm sở. Cô nhóc nghiến răng, nắm chặt chiếc cặp da quay lại phang vào mặt nó.
- Thằng biến thái khốn kiếp!!!
Chiếc cặp giáng thẳng vào mặt cậu con trai phía sau. Cả xe bus dồn hết sự chú ý vào hai người. Cậu con trai bị Lưu Ly đánh nhìn cô nhóc tức giận, tay cậu đang nắm cổ áo của một gã đàn ông có bộ râu quai nón xô về phía trước
- Thằng biến thái đây nè, con nhỏ hậu đậu.
Tên biến thái kia sau khi ăn vài cái bạt tai của cậu nhóc đã bị ném xuống đường, hai người cũng xuống trạm để vào trường.
- Anh à! Em xin lỗi mà. Thực ra lúc đó em không cố ý đâu, vì em tưởng anh là thằng biến thái xàm sở em nên em mới đánh mạnh như thế…
Lưu Ly vừa đi vừa hót líu lo bên tai Hổ Phách, cậu nhóc kia thở dài. Mới sáng sớm đã gặp một con nhóc phiền phức. Nhưng điều khiến cậu đau đầu hơn là cậu và con nhóc này lại học chung một trường.
- Hổ Phách!!!
Ba cậu con trai ở đâu đi đến trước mặt hai người tươi cười. Lưu Ly ngước lên nhìn họ và không khỏi trầm trồ, dường như những người trước mặt cô đều là diễn viên điện ảnh đi ra, mổi người một vẻ, nhưng tựu trung lại thì đều rất đẹp trai và phong cách. Rồi cô bé ngước nhìn Hổ Phách, giờ mới để ý là Hổ Phách cũng rất đẹp trai.
- Hổ Phách, bé nào đây? Cậu con trai tóc nhuộm nâu nhìn Lưu Ly thắc mắc.
- Đáng yêu quá! Anh chàng đeo kính nhìn cô bé trầm trồ.- Cậu mới bắt cóc được ở đâu vậy?
- Đây là khẩu vị của cậu sao? Anh chàng còn lại nhìn cô bé cười quỷ dị.-Thích trẻ em vị thành niên? Giờ tớ mới biết cậu biến thái đến mức này.
Lưu Ly nhìn ba tên con trai với vẻ rụt rè, từ nãy đến giờ mọi người trong trường đi ngang qua đều dán mắt vào họ, hình như họ rất nổi tiếng ở trường này.
- Cô bé! Anh tên Hoa Thiên. Em tên gì? Học lớp nào? Cậu nhóc tóc nâu kia dường như không kìm lòng được đưa tay lên nhéo má cô bé trêu chọc.
- Hoa Thiên, thôi đi! Hổ Phách cau mày gạt tay Hoa Thiên ra rồi cúi xuống Lưu Ly mỉm cười.- Lưu Ly…khối 10 ở dãy C. Vào lớp đi, ngày đầu tiên đi trễ không tốt đâu.
Lưu Ly ngoan ngoãn gật đầu rồi lon ton chạy về lớp học, sau lưng cô, đám con trai vẫn còn đang huyên náo bàn luận về sự xuất hiện của cô có vẻ rất hào hứng, Lưu Ly nghe lỏm bỏm được vài câu thế này:
- Hổ Phách…đừng phá hoại mầm non của tổ quốc.
- Bao nhiêu em xinh tươi tỏ tình đều từ chối, hóa ra cậu thích trẻ con.
Một tháng sau.
Lưu Ly cười toe toét chạy đến nhận ly kem trên tay Hổ Phách rồi hạnh phúc đưa lên miệng. Trên sân thượng lộng gió, bốn chàng trai đang dán mắt vào cô nhóc đáng yêu đang ngấu nghiến ly kem với vẻ thích thú. Từ sau khi vào ngôi trường mới này ngày nào Lưu Ly cũng lẽo đẽo chạy theo Hổ Phách, ban đầu thì cậu và đám bạn cũng thấy phiền phức với cái đuôi nhỏ này, nhưng dần rồi cũng thành quen.
- Da mặt của em cũng dày thật! Hổ Phách vừa nói vừa đưa tay nhéo má cô nhóc.-Ngày nào cũng chạy theo anh, em không sợ anh có ý đồ xấu với em sao?
- Không sợ! Lưu Ly ngước lên cười ngây ngốc.
Hổ Phách chỉ có thể thở dài, còn đám bạn cậu nhìn hai người bật cười.
- Lưu Ly, tại sao em lại thích Hổ Phách? Hoa Thiên nhìn cô bé mỉm cười dịu dàng. Cô nhóc kia nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi ngây thơ trả lời.
- Vì Hổ Phách đẹp trai và ngày nào cũng mua kem cho em ăn.
- Giữa kem và Hổ Phách em thích bên nào hơn? Gia Huy đẩy gọng kính trên mắt. Lần này chẳng cần suy nghĩ, Lưu Ly lập tức trả lời cậu luôn.
- Kem!
Đám con trai lại cười rộ lên, Hổ Phách bực bội giật que kem trên tay Lưu Ly đưa lên miệng mình. Thấy đồ ăn bị Hổ Phách cướp mất, Lưu Ly ngơ ngác nhìn cậu sau đó ngồi phụng phịu một mình. Hổ Phách không thèm dỗ dành, dám coi cậu không bằng một ly kem thì khỏi cho cô ăn nữa.
Hổ Phách và đám bạn cậu là nhóm học sinh được liệt vào danh sách cá biệt trong trường, mặc dù rất thông minh và luôn xếp hạng đầu nhưng mấy cậu này lại chuyên gia cúp tiết. Và hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Nghe tiếng chuông vang lên, Hổ Phách đang lười biếng nằm sưởi nắng liếc sang Lưu Ly giục:
- Lưu Ly! Chuông reo rồi, mau vào lớp đi.
- Không! Lưu Ly ương bướng trả lời, vẫn dán mắt vào khối rubic trên tay, loay hoay suốt buổi sáng rồi mà cô không thể nào xếp được.
- Đừng cứng đầu. Em muốn tự đi hay anh xách cổ em xuống. Hổ Phách nhíu mày.
- Anh xếp cho em đi rồi em vào. Đưa khối rubic cho Hổ Phách, Lưu Ly trưng ra bộ mặt oan ức bị bắt nạt.
Hổ Phách thở dài, không nói không rằng cầm khối rubic xoay xoay xếp xếp một vòng. Chưa đầy 10 giây sau thì hoàn chỉnh. Lưu Ly tròn mắt nhìn cậu thán phục, rốt cuộc cũng phải ngoan ngoãn đứng dậy đi về lớp. Hổ Phách rất hay trốn học, nhưng cậu không bao giờ để Lưu Ly bắt chước mình.
- Cái đuôi của cậu đáng yêu quá! Kiến Văn nhìn theo cô bé mới đi khuất nhận xét.-Cậu thích con bé rồi à?
- Ai biết? Hổ Phách khẽ nhắm mắt hờ hững trả lờ.