Chương 11-4
“Bác sĩ. Hứa Mạc, tôi có thể chữa khỏi bệnh của anh. Không cần thay tim cũng có thể hết bệnh.” Giọng anh ôn hòa, nghe có vẻ rất khiến người ta tin tưởng, nhưng Hứa Mạc không suy suyển: “Tôi không tin.”
Ngôn Cách không hề nhụt chí: “Chúng ta có thể làm thí nghiệm, chứng minh tôi hiểu rõ suy nghĩ của anh, cũng như tôi có thể dựa trên phím số anh bấm mà đoán được tổ hợp mật mã của anh.”
“Tôi không chấp nhận thí nghiệm của anh.” Hứa Mạc chống đối ngoài dự liệu, “Nhưng anh phải chấp nhận giao dịch của tôi.”
Hứa Mạc lấy ra hai cái cốc giấy nhỏ cao bằng ngón cái, bỏ hai viên thuốc giống hệt nhau vào, rót nước cất, đặt cốc lên cái giá chuyển động. Rời khỏi phòng kính, đẩy một cú, chiếc cốc chuyển đến trước mặt Ngôn Cách: “Cốc gần anh là thuốc, cốc xa anh là độc, anh uống cốc nào? Nếu anh còn sống, tôi sẽ xem xét liệu pháp tốt hơn thay tim của anh. Nếu anh ch.ết, tôi sẽ móc tim anh.”
Ngôn Cách lội qua bể nước, bình tĩnh cầm lấy một trong hai cốc giấy nhỏ, nâng đến bên môi.
Chân Ý hoảng hồn: “Ngôn Cách!”
Anh ngước mắt lên từ viền cốc giấy, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm và tĩnh lặng. Ngón tay dài giơ cốc lên, uống cạn.
Trong căn phòng tĩnh lặng mà quái dị, Chân Ý nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch dữ dội trong lồng ngực. Cô biết chắc chắn Ngôn Cách có thể phán đoán Hứa Mạc nói thật hay không, nhưng cô vẫn không thể khống chế nỗi sợ hãi. Ngôn Cách chậm rãi uống hết nước trong cốc, dốc ngược chiếc cốc ra hiệu với Hứa Mạc. Sau đó đặt vững nó trên bàn.
Vẻ mặt anh trước giờ vẫn trầm lặng bình thản. Chân Ý quá quen với nét mặt của anh, những người khác không phát hiện ra, nhưng cô thấy đầu mày của anh chau lại cực khẽ, hình như thứ uống vào khiến anh không thoải mái lắm. Thời gian chầm chậm trôi đi, trông anh có vẻ vẫn ổn.
Hứa Mạc lên tiếng: “Sao anh biết?”
“Tôi là bác sĩ nên biết anh đang nghĩ gì.”
“Tôi thấy trái tim mình có vấn đề.” Giọng nói của bệnh nhân rầu rĩ không vui.
“Anh bị bệnh thật rồi.” Ngôn Cách nói, “Rất nhiều bác sĩ đều không cứu được.”
Bàn tay giữ cò súng của gã buông lơi, Chân Ý chợt hiểu ra, gã không cần bác sĩ nói gã không bị bệnh, thứ gã cần là bác sĩ chịu cứu gã.
Ngôn Cách đã nhận thấy sự thả lỏng trong tâm trạng gã, thong thả nói: “Tôi đã xem bức tranh trong phòng anh, Apollo và Artemis quấn quýt lấy nhau, là vật trước kia anh rất thích.”
Hứa Mạc im lặng.
“Họ là chị em sinh đôi, giống anh và Hứa Thiến. Thời niên thiếu, anh thích một cô bé, nhưng cô ấy là chị gái của anh. Người nhà quở mắng anh, trách cứ anh bằng từ ngữ mà anh không thể nào chấp nhận. Họ tách anh khỏi cuộc sống của cô ấy, không để anh đến gần, nói anh biến thái. Anh chỉ có thể dõi theo. Thấy cô ấy không có anh mà vẫn sống rất rạng ngời như bươm bướm, thấy cô ấy có rất nhiều bạn trai, trái tim anh bắt đầu đau.”
Khẩu súng trong tay Hứa Mạc hạ xuống, khuôn mặt mù mịt và quạnh hiu.
Giọng Ngôn Cách không nhanh không chậm, nhưng toát lên sức mạnh, từng chữ vang dội trong căn phòng yên tĩnh: “Càng đau càng dữ dội, ngày không thể làm gì, đêm không thể an giấc. Anh bắt đầu uống thuốc giảm đau chống trầm cảm nhưng vô dụng, trái tim lại đau đớn thêm, nhưng bác sĩ không chẩn đoán ra bệnh của anh, không chịu điều trị và cũng không chịu kê đơn.”
Nghe vậy, Chân Ý lặng im. Rất nhiều bác sĩ có kiến thức y học nhưng lại không biết chữa tâm bệnh. Họ chỉ dựa trên tiêu chuẩn sinh lý để nhận định không bị bệnh, nhưng liệu bệnh nhân có thật sự khỏe mạnh? Ngôn Cách dừng lại một giây, nhớ lại lúc Tiêu Nham bị cảnh sát khống chế đã từng chửi rủa đứa con hoang dị dạng của Hứa Thiến vốn không liên quan đến anh ta.
“Anh nhờ đến phương thuốc cổ truyền, nhưng chúng chỉ có thể làm dịu đi chứ không thể trị tận gốc, vẫn đau. Cơn đau tim bắt nguồn từ chị gái, anh cho rằng cô ấy là thuốc của anh, anh theo dõi cô ấy, nhân lúc cô ấy say rượu bất tỉnh đã chiếm đoạt thân thể cô ấy. Đêm đó, anh hưng phấn điên cuồng, chưa bao giờ vui sướng như vậy. Một thời gian dài sau đó không tái phát, anh cho rằng mình đã khỏi bệnh, dừng uống thuốc. Anh lên kế hoạch đi du học, chuẩn bị lấy bằng TOEFL và GRE. Nhưng mấy tháng trước, chị gái đột nhiên lên cơn đau thắt cơ tim phải nằm viện, bác sĩ khám ra cô ấy bị bệnh tim. Anh hoảng hốt, cảm thấy bệnh của anh đã chuyển sang chị gái. Chị gái trước giờ vẫn rất khỏe mạnh, bác sĩ An Dao – người chẩn đoán được bệnh của chị gái – rất giỏi, thế là anh tìm cô ấy khám bệnh, nhưng cô ấy nói anh không sao cả. Sau đó, chị gái qua đời, bệnh đau tim của anh lại bộc phát, còn đau đớn dữ dội hơn trước. Thế là anh lại đi kiểm tra, lần này bác sĩ An không khám nữa, những bác sĩ khác thì nói anh không bị bệnh. Anh hoàn toàn tuyệt vọng.” Ngôn Cách nói, “Vì vậy đã xảy ra chuyện trong bệnh viện ngày hôm qua.”
Lời nói vừa dứt, căn phòng trở nên im phăng phắc.
Chân Ý quên khuấy nỗi sợ, chỉ còn cảm giác quá đỗi kinh ngạc giữa mông lung. Nào ngờ Hứa Mạc lại có một quá khứ kỳ dị đến thế. Hồi thiếu niên gã thích chị ruột của mình, chuyện nhìn trộm vỡ lở, bị người nhà trách mắng thậm tệ. Từ hành vi và độ chú ý của gã về sau, có thể thấy được tình yêu dành cho chị gái đã phai nhạt, điều gã đau đáu chỉ còn là bệnh đau tim. Nhưng khi đó không ai nghĩ rằng đứa trẻ chỉ mê man và lạc lối trong thời kỳ trưởng thành, nếu được chỉ dẫn sẽ sửa đổi tâm tính. Chẳng ai nghĩ đến cả. Ánh mắt khinh thường miệt thị của họ cộng thêm mấy từ như du côn loạn luân khiến gã càng đi càng sai đường. Cuối cùng, không xuất phát từ mục đích tình cảm, chỉ vì mục tiêu tìm thuốc chữa bệnh mà gã đã cưỡng hϊế͙p͙ Hứa Thiến. Thật mỉa mai biết bao.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, lời Ngôn Cách nói ra từng câu từng chữ đều đúng cả, bởi vì Hứa Mạc đã buông súng xuống. Gã đi tới đi lui dọc theo bức tường kính, đắn đo lựa chọn. Bước chân càng lúc càng gấp rút, biểu hiện tranh đấu nội tâm ngày một rõ nét. Bỗng dưng, gã dừng lại, nhìn chằm chằm vào Ngôn Cách: “Ai nói cho anh biết, có phải anh đã gặp mẹ tôi không?”
Ngôn Cách không trả lời thẳng câu hỏi của gã: “Tôi là bác sĩ, những gì tôi nói khi nãy là chẩn đoán bệnh của anh.”
Anh bắt đầu từ cảm xúc của Hứa Mạc, chọn cách thức nói chuyện khiến gã dễ dàng chấp nhận và tin tưởng nhất.
Nghe vậy, vẻ tàn ác toát ra từ con người Hứa Mạc mới vơi bớt đi. Gã đang do dự, nghi ngờ, đấu tranh, còn Ngôn Cách luôn biết cách vỗ về. Hơi thở quanh người Hứa Mạc yên ổn trở lại, thấy vậy, dây cung căng chặt trong đầu Chân Ý cũng lơi lỏng phần nào, lúc này mới dám quay lại nhìn Ngôn Cách. Anh đứng bên bể, vì lội nước tới đây nên ống quần và giày ướt sũng. Bàn tay không bỏ vào túi như trước nữa, điều đó sẽ khiến bệnh nhân tâm thần nghi ngờ và căng thẳng. Trong khoảng thời gian nói chuyện khi nãy, anh không vừa nói vừa nhích đến gần, bệnh nhân tâm thần thường nhạy cảm, sẽ phát hiện ra, và cảm thấy mục đích của anh chỉ là tiếp cận họ, mức độ tin tưởng đối với lời anh nói sẽ giảm sút nghiêm trọng.
Trước nay anh là người chú trọng chi tiết. Cô nhìn anh, anh cảm nhận được, đôi mắt liếc tới trong thoáng chốc. Ở khoảng cách vừa phải, ánh mắt anh sâu thẳm, rất tĩnh lặng, cũng rất bình yên. Cô đã sớm học được cách đọc ý nghĩ trong ánh mắt. Chỉ một ánh mắt cô đã hiểu, anh đang nói: Chân Ý, đừng sợ. Phút chốc, trái tim cô vừa đau vừa ấm áp, suýt nữa tuôn trào nước mắt. Có anh ở đây, cô nào sợ chứ?
Hứa Mạc ngẫm nghĩ hồi lâu, có chút dao động, dò xét: “Vậy anh hẳn sẽ biết vừa nãy tôi cho anh uống thuốc gì.”
Gã cho Ngôn Cách uống thuốc? Chân Ý giật thót, phải rồi, vừa nãy Hứa Mạc có nói một cốc là độc, một cốc là thuốc. Ngôn Cách trông thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, hờ hững nói: “Ừ, thuốc chữa bệnh.” Giọng nói như thể không đáng nhắc tới, “Hứa Mạc, anh không hợp với loại thuốc này đâu, nó không thể chữa khỏi bệnh cho anh được.”
Hứa Mạc lại được anh nói trúng ý. Mỗi khi phát bệnh uống thuốc là đỡ, nhưng tần số phát bệnh và mức độ đau đều ngày một tăng cao. Bởi vì cả thế giới chỉ có một loại thuốc này có thể giảm bớt cơn đau của gã nên dù biết không có tác dụng, gã vẫn không còn lựa chọn khác.
Cuối cùng gã hỏi: “Anh biết chữa thế nào không?”
Ngôn Cách đáp một tiếng “ừ” ngắn gọn, không nói chữa thế nào, cũng không đề xuất sẽ chữa cho gã, mà giao quyền chủ động cho gã, nói: “Tôi đưa anh địa chỉ bệnh viện, lúc anh cần thì tự đi.”
Hứa Mạc không lên tiếng.
Chân Ý lại phát hiện, Ngôn Cách có thể nghĩ cho tâm tư của bệnh nhân trong mọi chi tiết. Chỉ cần anh muốn, anh có thể dễ dàng giành được lòng tin của bất cứ bệnh nhân nào. Anh lấy một tấm danh thiếp từ trong túi, đặt vào cốc, đẩy cái giá đến trước mặt gã. Hứa Mạc nhìn đăm đăm vào tấm danh thiếp vài giây, không có ý muốn nhận. Chân Ý hơi căng thẳng, nhưng Ngôn Cách trông vẫn thản nhiên, bấy giờ cô mới ý thức được, thật ra Hứa Mạc đã ghi nhớ chi tiết trên danh thiếp rồi.
Mấy phút sau đó, Hứa Mạc không nói một lời, Ngôn Cách không chủ động đưa ra bất cứ yêu cầu nào, cũng không chủ động đào sâu tâm lý của gã. Hình như hai người họ đang đọ sức trong im lặng. Hứa Mạc đa nghi, còn muốn thăm dò Ngôn Cách đến tận cùng, nhưng từ đầu đến cuối Ngôn Cách không hề đưa ra điều gì có thể tiết lộ nội tình. Căn phòng im phăng phắc đến nỗi có thể nghe thấy tiếng vận hành rất khẽ của máy móc. Chìm trong sự tĩnh mịch kéo dài khiến Chân Ý và An Dao dần dần căng thẳng, không dám thở mạnh. Đột nhiên, Hứa Mạc cúi đầu khẽ kêu đau, một tay chống lên bức tường kính, một tay ôm ngực trái, người cong xuống, hết sức đau khổ. Trán gã nổi gân xanh, sắc mặt trắng bệch, cắn răng, túa mồ hôi lạnh.
Ngôn Cách vẫn không tới gần, cũng không lên tiếng. Hứa Mạc đau đến mức bộ quần áo bệnh nhân ướt đẫm mồ hôi, nước mắt tuôn chảy, không cất nổi thành câu: “Ăn tim… bổ tim… vô dụng… Thay tim, cũng vô dụng… Bác sĩ…” Gã cuộn người lại, đau khổ rít khẽ, “Bác sĩ Ngôn!” Quả nhiên gã đã thuộc lòng tấm danh thiếp.
Ngôn Cách đi tới, để gã nằm ngửa trên bàn mổ: “Công tắc ở đâu, tôi cần yên tĩnh và không có ánh sáng tuyệt đối.”
Hứa Mạc đau đớn co giật, ngón tay run rẩy chỉ một nơi, Ngôn Cách tắt máy móc vận hành và đèn điện, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng rất yếu ớt.
“Hứa Mạc, hít sâu.” Giọng anh hòa nhã yên bình, không hề mang vẻ cưỡng chế và áp lực, “Hít sâu, há miệng, hít thở. Hứa Mạc, nhìn theo ngón tay tôi.”
Chân Ý nhìn sang. Vẻ mặt Ngôn Cách tập trung, qua ánh sáng tối mờ, khuôn mặt anh hư ảo mà thanh tú, như muốn hòa vào bóng tối sau lưng. Giờ khắc này, anh sẽ không phân tâm vì cô. Dưới ánh đèn, ngón tay thon dài xương xương của anh trắng đến độ trong suốt, nhưng vẫn có thể thấy sắc hồng nhàn nhạt. Ngón tay anh khẽ dao động: “Hứa Mạc, mắt nhìn theo ánh sáng giữa ngón tay tôi, đi theo nó, lặp lại…”
Ngón tay anh di chuyển khéo léo, ánh sáng giữa ngón tay cũng trở nên ngoan ngoãn biết điều, tuân theo sự điều khiển của anh, lập lòe như đèn chỉ thị.
Trong căn phòng tối đen chỉ có tay anh nắm chặt ánh sáng.
“Nhìn điểm sáng, đuổi theo nó…”
Chân Ý nhớ mang máng, đây là một kiểu biến thể của liệu pháp giải mẫn cảm bằng chuyển động mắt.
Thời gian như nước chảy, từng giây từng phút trôi đi. Hứa Mạc thật sự bình ổn trở lại, gã không ngủ, ánh sáng trong mắt lóe lên, trong vắt. Bất tri bất giác, bàn tay ôm lồng ngực phập phồng như được xoa dịu. Điều trị xong xuôi, Ngôn Cách rút tay lại, vẻ mặt thờ ơ, không chút gợn sóng.
Hứa Mạc nằm trên bàn mổ, đờ đẫn nhấc tay lên sờ ngực, đôi mắt mờ sương, lẩm bẩm: “Không đau nữa.”
Ngôn Cách nói: “Anh cho rằng đổi cái mới sẽ tốt, còn tôi lại lựa chọn cứu vãn và bù đắp.”
Đây là thái độ nhất quán đối với người và vật của anh. Hứa Mạc ôm ngực, ngu ngơ nói: “Tôi biết rồi.”
Bây giờ gã vẫn chưa thể tin, nhưng gã không uống thuốc mà trái tim đã hết đau rồi.
Ngôn Cách nhìn Chân Ý, kiềm chế hỏi: “Chân của cô gái này bị thương, có thể để bác sĩ An cầm máu cho cô ấy không?”
Hứa Mạc trầm lặng hồi lâu, làm còn nhiều hơn những gì Ngôn Cách yêu cầu, gã cầm chìa khóa tháo xích cho An Dao và Chân Ý. Vẻ mặt mù mịt và trống rỗng, nhưng đang thỏa hiệp. Ngôn Cách vòng qua bàn mổ đỡ Chân Ý, bước chân bất giác rảo nhanh. Cô nhìn anh đầy mong mỏi, anh mới cúi người ôm lấy bả vai cô, cô vội nhào vào lòng anh, cắn răng không lên tiếng, vùi đầu vào vai anh, nước mắt tuôn trào. Vai áo anh nhanh chóng bị thấm ướt, dán chặt vào thân thể, trái tim lần nữa trĩu nặng đình trệ. Anh không thể nhìn cô khóc. Cô vừa khóc, anh đã không biết phải xoay xở thế nào. Luống cuống như thể chạy khắp thế giới cũng không tìm được cách giải quyết.
Anh biết cô đau lòng, không phải vì chân bị thương, mà bởi vì cái ch.ết thảm khốc của cảnh sát Lâm. Anh lẳng lặng cắn răng, điều chỉnh nhịp thở đau đến mức có phần rối loạn. Anh quấn tay cô lên cổ mình, ôm hông cô, tay kia đưa qua khuỷu chân cô. Chưa bế cô lên đã nghe thấy tiếng nức nở cực khẽ: “Đều là lỗi của em, đáng nhẽ không nên xuống xe.”
Một giây sau, giọt lệ nóng mãnh liệt hơn trước tràn vào cổ anh, trượt xuống lồng ngực anh rồi lập tức lạnh toát, lạnh thấu tâm can. Anh nghiêng đầu nhìn cô, nhưng đầu cô cúi gằm, không để anh thấy nét mắt, chỉ để lộ thái dương tái nhợt và mang tai ướt đẫm.
Cô không thấy đôi mắt Ngôn Cách đã hoen đỏ, trào dâng hơi nước ướt át. Anh không lên tiếng, cúi đầu kề sát vào gò má lạnh băng của cô với lực rất mạnh.
Anh bế cô lên, cẩn thận cực kỳ, sợ làm tổn thương chân cô. Sau khi đứng dậy, anh đưa mắt nhìn An Dao. An Dao hiểu ý, khẽ hỏi: “Tôi đi xem đứa bé kia nhé?”
Hứa Mạc vẫn ngơ ngẩn vuốt trái tim không còn đau nữa, gật đầu chậm rãi. An Dao ra khỏi phòng kính, Ngôn Cách bế Chân Ý đi ra. Hoài Như ở bên ngoài trông thấy An Dao bước ra, hoảng hốt, sợ bị quên lãng, hét ầm lên: “Phóng viên Chân, còn có tôi nữa.”