Chương 12-4
Bà Ngôn và mọi người lập tức quay về.
Ngôn Cách vội vã vòng ra sân sau, thấy cây nguyệt quế ngoài tường bao đã bị bẻ gãy vài nhánh. Chân Ý kinh ngạc, nhìn cánh cửa gỗ để mở: “Ngôn Hủ từ trên tầng nhảy xuống à? Nhưng An Dao ở đây mà.”
“Nó không đi tìm An Dao, mà là…” Anh dừng lại, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, lòng bàn tay lập tức lạnh run, “Nó không biết lái xe!”
Anh chạy nhanh tới bãi đỗ xe của Ngôn Hủ. Cảnh sát đã chờ ở cổng, Ngôn Hủ chắc hẳn muốn giành tự thú trước An Dao, mà ở đây còn cách cổng một kilomet. Không lái xe sẽ bị người nhà chặn lại.
Chân Ý kinh hồn bạt vía vội chạy theo như bay, nhưng chỉ thấy đuôi xe của Ngôn Hủ biến mất trong màn đêm, để lại bãi đỗ xe bao quanh bởi những sợi dây leo xanh ngắt, mấy chiếc xe thể thao cao cấp nhất thế giới lẳng lặng đỗ tại đó, đủ cả Lamborghini, Cadillac, Ferrari, Porsche… Cô nhớ lại lời An Dao nói, Ngôn Hủ có rất ít sở thích, khi rảnh rỗi sẽ một mình sửa xe ở bãi đỗ xe, tháo tung một chiếc xe yên lành rồi lắp ráp lại hoàn chỉnh. Hết ngày này đến ngày khác, anh như một người máy nhỏ chăm chỉ, tháo ra rồi lắp lại, lắp lại rồi tháo ra. Anh có thể chơi một mình cả ngày, còn cô có thể yên lặng nhìn anh chơi cả ngày. Mặt trời mọc rồi lặn, bốn mùa đổi thay, hoa trên cây tàn rồi lại nở, cảnh đẹp trong núi thay đổi liên tục, thật ra đó lại là cảnh tượng ấm áp làm người ta rơi lệ. Cô còn nhớ An Dao nói rằng, đừng xem một người đàn ông vì mình bỏ ra những gì, mà phải xem người đàn ông ấy vì mình hi sinh bao nhiêu thứ anh ta có. Không hề nghi ngờ, Ngôn Hủ đã trao cho An Dao toàn bộ những gì anh có. Ngôn Cách cũng vậy, vì cô mà anh đột phá giới hạn của mình hết lần này đến lần khác.
Gương mặt Ngôn Cách trầm lặng, hai tay nắm chặt tay lái, gồng sức rất mạnh, Chân Ý nhìn thấy vết thương trên vai anh lại bắt đầu rướm máu. Người anh toát ra hơi thở lạnh băng và căng thẳng cao độ, thậm chí có phần khủng hoảng, phía trước là người em trai có thần giao cách cảm với anh. Chẳng bao lâu sau, có rất nhiều xe ô tô lao đến từ khắp ngả trên con đường lát đá xanh cổ xưa. Những ánh đèn sáng rực chồng chéo như phá vỡ bóng đêm đặc quánh của trang viên. Khoảnh khắc ấy, Ngôn Cách đột nhiên như bị ai đó đẩy mạnh, suýt nữa gục xuống tay lái. Sắc mặt anh trắng bệch, gắng chống một tay ôm lấy lồng ngực, đau đến mức trán nổi gân xanh. Chân Ý biết anh cảm nhận được cơn đau của Ngôn Hủ.
Phía trước loáng thoáng trông thấy cánh cổng trang viên và đèn cảnh sát lấp lóe.
“Ngôn Cách…” Nhìn dáng vẻ im lìm, một mình chịu đựng cơn đau của anh khiến cô đau lòng như muốn ch.ết. Cô chậm rãi chạm lên tay anh, làn da lạnh lẽo băng giá đến đáng sợ. Cùng lúc đó, từ nơi không xa phía trước truyền đến tiếng va đập nặng nề và dữ dội. Lá cây xào xạc, chim chóc đương say giấc bỗng giương cánh bay lên trời như pháo hoa.
Xe Ngôn Hủ lật úp, xiêu vẹo trong con kênh ven đường, sườn xe méo mó, người trong buồng lái bất động.
“Ngôn Hủ!”
Ngôn Cách nhảy xuống xe, giẫm trên nước chạy như bay đến trước xe, bò vào buồng xe kéo Ngôn Hủ ra. Thế nhưng Ngôn Hủ bị kẹt trong xe, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt đáng sợ. Khắp người anh đầm đìa máu. Những người đuổi theo đều nhảy xuống nước, muốn cứu Ngôn Hủ ra nhưng không gian quá nhỏ, không có nơi nào để dồn sức.
Bình xăng bị vỡ, chất xăng óng ánh chảy xối xả khắp buồng lái. Xăng hòa với máu chảy khắp con kênh, gột rửa đá cuội, không khí tràn ngập mùi máu và mùi xăng gắt mũi. Chân Ý hoảng sợ đến run rẩy, còn Ngôn Cách thì đã chui hẳn vào buồng lái.
Cô biết cô không nên làm như vậy, cũng không nên nói mấy lời như thế, nhưng cô sợ hãi đến run cả người. Cô nhào tới chiếc xe lật úp, bò vào khe nước kéo anh ra, mới mở miệng nước mắt đã tuôn trào. “Ngôn Cách, anh ra ngoài đi, xe sẽ nổ đấy, anh ra đi! Đừng như vậy, van anh đừng như vậy!” Nước kênh lạnh băng thấm vào vết thương trên chân, cô đau đến mức hai chân run lẩy bẩy, nhưng nhất quyết không buông tay, dốc sức kéo anh ra ngoài. “Ngôn Cách, van anh đấy, đừng như vậy! Em sẽ sợ, em sợ lắm!”
Nhưng anh rất cố chấp, toàn thân gồng sức, cô không thể kéo nổi. Anh ngoan cố và bướng bỉnh, vẫn cố sức kéo chân Ngôn Hủ. Cô cảm thấy anh đang run rẩy, trầm lặng, chịu đựng, không nói tiếng nào. Anh cũng đang sợ. Cô chưa từng thấy anh bi thương bối rối đến vậy, xăng rỉ ra vẩy cả vào người anh cũng không để tâm. Vết thương trên vai anh lại rách ra, xăng và máu hòa lẫn vào nhau. Chân Ý nhìn mà lòng như dao cắt, thế nhưng anh lại không hề nhận ra cơn đau của thân thể.
“Ngôn Hủ! Ngôn Hủ!...” Anh gọi Ngôn Hủ từng tiếng, giọng cực khẽ, như thốt lên từ nơi sâu thẳm nhất của đáy lòng, toát lên nỗi khẩn trương và khủng hoảng cực độ. Trong không gian chật hẹp, giữa lúc anh hoảng loạn loay hoay, Ngôn Hủ chợt nắm lấy cánh tay anh. Tay Ngôn Hủ đầy máu, cầm một chiếc bút ghi âm dính máu đầm đìa, khóe môi cất lên mấy chữ yếu ớt: “Giao cho cảnh sát.”
“Em tự đi đi.” Môi Ngôn Cách run rẩy, ra sức kéo đôi chân bị kẹt của Ngôn Hủ.
“Xin lỗi.” Mắt Ngôn Hủ trống rỗng như đang hồi dương, giọng nói thều thào nhẹ như lông vũ, “Gia huấn nói không được phép giết người. Em đã vi phạm, em không đủ tư cách làm người nhà họ Ngôn… Gia huấn cũng nói cần phải bảo vệ người nhà, Như Sanh… là người nhà của em. Đẩy Hứa Mạc xuống nước là để bảo vệ cô ấy, ngăn cô ấy tự thú chuyện cô ấy không làm cũng là bảo vệ cô ấy, nhưng tại sao mẹ không đồng ý… Gia huấn còn nói phạm lỗi phải chịu phạt, vậy mà mẹ cũng không để em đi. Anh, có rất nhiều chuyện em vẫn không hiểu.”
Đôi mắt đen như mực chậm rãi ngưng tụ nước mắt, nhìn trong bóng đêm không khỏi giật mình: “Anh, tên bắt cóc kia vừa ướt vừa lạnh, em thật sự tưởng anh ta đã ch.ết rồi. Xin lỗi. Em đã làm chuyện xấu không thể chuộc lỗi.” Nước mắt Ngôn Hủ lóng lánh rơi xuống, “Anh, xin hãy giúp em, cứu cô ấy.”
Ngôn Cách không nghe, người vốn trầm tĩnh bỗng chốc trở nên cuồng loạn: “Ngôn Hủ, xin em hãy giúp anh cứu em! Rút chân ra.”
Nhưng Ngôn Hủ không cử động, những lời anh vừa nói đã hao tổn tất cả sức lực cuối cùng của anh. Người anh đầm đìa máu, duy chỉ có ánh mắt sạch sẽ, thuần khiết nhìn vào hư không, dần dần bắt đầu rệu rã…
“Ngôn Hủ!” Tiếng hét thê lương của An Dao xé toạc bầu trời đêm. Cô lao tới, nhìn thấy hiện trường tai nạn mà điên cuồng muốn nhảy xuống nước, nhưng bị cảnh sát ngăn lại. Giờ phút này nhích tới gần là điều vô cùng nguy hiểm.
“Ngôn Hủ! Ngôn Hủ!” An Dao khóc tan nát cõi lòng, “Các người cứu anh ấy đi, các người cứu anh ấy đi…” Ra sức tay đấm chân đá nhưng lại bị cảnh sát giữ chặt, cô tuyệt vọng thét chói tai, “Buông tôi ra, buông tôi ra!... Ngôn Hủ! Ngôn Hủ!”
Không biết có phải nghe thấy tiếng An Dao không, đôi mắt đen của Ngôn Hủ chậm rãi tập trung trở lại, nhìn chằm chằm An Dao đang khóc lóc giãy giụa cách đó không xa rồi dừng lại. Ánh mắt ấy tĩnh lặng, cố chấp, trong suốt như kéo đến vạn năm. Anh nhìn chăm chú từ xa, như kề như cận lại xa tận chân trời, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng chỉ có một giọt nước mắt rơi xuống. Đó là kết tinh của nỗi lưu luyến không thôi. Cuối cùng, anh chậm rãi cúi đầu, rồi không còn âm thanh nào nữa.
Người đi tìm bình chữa cháy và cưa còn chưa đến, nhưng xăng trong xe không đợi được nữa, hơi thở nguy hiểm tích tụ từng giây từng phút. Cảnh sát vốn định chạy đến giúp bắt đầu kéo người, có người tóm lấy cánh tay Chân Ý kéo lên bờ. Chân Ý níu chặt lấy Ngôn Cách, hoảng sợ gào khóc: “Ngôn Cách, đừng như vậy, anh đừng như vậy mà! Anh ra trước đã, xe sắp nổ rồi, anh ra đi! Ngôn Cách, em xin anh đấy! Đừng làm vậy mà, em sẽ sợ. Xin anh đừng như thế!”
Nhưng anh cố sức kéo Ngôn Hủ không buông tay, nỗi bi ai và thê lương trĩu nặng trong lòng còn nồng đậm hơn bóng đêm: “Ngôn Hủ, đừng từ bỏ! Ngôn Hủ, chúng ta là anh em song sinh, không ai được ch.ết cả.”
Anh nắm ngược tay Chân Ý. Cô đã có dự cảm, trái tim trống rỗng, thê lương hét ầm lên: “Đừng! Ngôn Cách, anh ch.ết em cũng sẽ ch.ết. Xin anh đừng làm vậy!” Nhưng anh hất mạnh, tay cô bị ép phải buông ra.
Cô nhanh chóng bị cảnh sát kéo ra cách vài mét. Trái tim cô bỗng chốc không còn tiếng động, bởi lẽ vừa nãy Ngôn Cách đã nhét vội bút ghi âm vào tay cô. Hai anh em họ… Đầu Chân Ý trống rỗng, lòng đau đến mức không thể chịu thêm gánh nặng nào nữa, nhức nhối như sắp nổ tung.
Trong lúc ấy, có người ôm bình chữa cháy chạy đến từ mọi phía, nhưng chưa kịp đến gần, bỗng vang lên một tiếng nổ tung, mảnh vỡ xe ô tô bắn ra khắp nơi. Ngọn lửa hừng hực chập chờn trên mặt nước, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Đã mười ngày trôi qua, Ngôn Hủ vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói có lẽ anh ấy sẽ nằm mãi như vậy. Khoảnh khắc cuối cùng đêm đó, Ngôn Cách đã kéo được Ngôn Hủ ra ngoài, nhưng không kịp chạy đi. Ngày ngày An Dao canh giữ ngoài phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, gầy sọp hẳn đi. Chân Ý cho rằng nếu Ngôn Hủ ch.ết đi, An Dao cũng sẽ không sống nổi nữa. Cô là người hiểu rõ tâm trạng của An Dao nhất, đêm đó Ngôn Cách toàn thân đầm đìa máu được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng hôn mê, trải qua cuộc phẫu thuật năm tiếng rồi ngủ sâu suốt ba ngày ba đêm. Cả trái tim cô bị vét sạch, như thể thời gian đã dừng chân ở trạm cuối cùng.
Cho đến khi Ngôn Cách tỉnh lại cô mới thấy yên ổn. Cuối cùng cô đã nhẹ lòng, nhưng An Dao vẫn đắm chìm trong giấc mơ vô tận. Hôm nay, Ngôn Cách có thể xuống đất đi lại nhưng Ngôn Hủ vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh. An Dao đứng ngoài phòng bệnh, ánh mắt thẳng tắp, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ oxy, cắm đầy ống bên trong không chớp mắt.
Ngôn Cách mặc quần áo bệnh nhân, gầy yếu như tờ giấy, nhờ Chân Ý dìu đỡ chậm rãi đi tới. Anh nhìn người mang khuôn mặt giống mình ở bên trong, gương mặt tái nhợt thoáng hiện nỗi buồn thương. Anh cất giọng suy yếu trấn an: “An Dao, bây giờ tâm trạng của Ngôn Hủ rất bình ổn.”
Trước khi mất đi ý thức, Ngôn Hủ đã giao bút ghi âm cho Ngôn Cách, anh hoàn toàn tin chắc rằng anh trai sẽ không phụ sự phó thác của mình. Và ngay lúc Chân Ý được kéo ra ngoài, Ngôn Cách đã nhét bút ghi âm vào bàn tay cô, anh cũng hoàn toàn tin tưởng vào giao lại sự phó thác quan trọng ấy cho cô. Niềm tin đó vượt xa tất cả, tin tưởng người mình phó thác sẽ không tự chủ trương làm cái gọi là tốt cho mình, sẽ tôn trọng quyết định của mình mà không giữ lại điều gì. Cô không nhớ là cảm xúc gì khiến một Chân Ý chìm đắm giữa tuyệt vọng và sợ hãi đã giao ngay bút ghi âm cho cảnh sát trong khoảnh khắc xe ô tô nổ tung ấy. Cô chỉ biết là trước hai anh em lương thiện đơn giản như tờ giấy trắng ấy, dù thế nào cũng phải giúp họ hoàn thành tâm nguyện, xóa tan mọi niềm nuối tiếc. Giờ phút này, sâu thẳm đáy lòng Ngôn Hủ hẳn đang yên bình không vương chút bụi trần.
“Ngôn Cách.” Giọng An Dao khàn đến không tưởng, “Mấy ngày nữa cô muốn đưa Ngôn Hủ về nhà tĩnh dưỡng. Em…”
Từng giọt nước mắt cô rơi lã chã, khủng hoảng cùng cực. Cô sợ không thể gặp lại Ngôn Hủ nữa, sợ rằng ngắm nhìn anh khi ngủ cũng chỉ là mơ mộng hão huyền.
“Yên tâm. Bố anh đã đồng ý rồi. Về phần mẹ, bà đã làm trái với gia huấn, sẽ bị gia tộc xử phạt vì hai quyết định sai lầm là ngăn cản Ngôn Hủ tự thú, bỏ mặc em đi gánh tội.” Anh vẫn bình thản nhưng Chân Ý cảm thấy con người anh trở nên tĩnh mịch, còn yên lặng hơn trước, như thể tai nạn của Ngôn Hủ đã tạo thành một tảng đá lớn khiến người vẫn kín đáo như anh càng lúc càng đè nén.
“Cảm ơn.” An Dao kiềm chế hít sâu, “Em đi gánh tội là do em tự nguyện, thật sự không liên quan đến cô.”
“Mẹ lợi dụng sự tự nguyện của em.”
Lòng Chân Ý thoáng lay động, không nói lên lời. Sau khi cô giao bút ghi âm cho cảnh sát, lúc biết tin Ngôn Hủ có thể sẽ trở thành người thực vật, bậc cha chú nhà họ Ngôn không ai trách Chân Ý, cũng không ai nghĩ đến việc biến chiếc bút ghi âm Chân Ý giao cho cảnh sát thành không khí chỉ bằng một câu nói, mà nhờ bố Ngôn Hủ thay mặt gia tộc cảm ơn Chân Ý và ủy thác cô bào chữa cho Ngôn Hủ, còn nói gia đình sẽ nhờ người thay mặt Ngôn Hủ đã mất năng lực hành vi để tham gia phiên tòa và chấp nhận xét xử của pháp luật. Bậc cha chú trong gia tộc phạt mẹ Ngôn Hủ phải tự thú trước cảnh sát với tội danh ngụy tạo chứng cứ. Nhưng đồng thời họ cũng thuê đại luật sư giởi nhất thành phố K để bào chữa cho bà, có thể sẽ chỉ bị phạt phục vụ công ích xã hội. Chân Ý hiểu rõ địa vị của nhà họ Ngôn là không thể diễn tả bằng từ “nhà giàu” được. Người của gia tộc vốn rất kín tiếng nhưng phẩm cách có thể gọi là cao quý. Thảo nào Ngôn Cách và Ngôn Hủ trở nên như thế. Bởi vì sự tôn trọng của gia tộc đối với luật pháp và sinh mệnh đã thấm vào xương tủy của mỗi người họ Ngôn, thế nên người của gia tộc đều thể hiện điều đó trong hành vi. Họ không phải là nhà giàu, mà là quý tộc.
Tâm trạng Chân Ý như được gột rửa. So với những kẻ giàu có vừa xảy ra chuyện đã lấy quyền thế chèn ép người khác, bóp méo thị phi để bao che con cháu mà nói, gia tộc này chắc chắn là dòng suối trong mát của tâm hồn.
An Dao cầm khăn giấy thấm giọt nước bên khóe mắt, nói với Chân Ý: “Cũng cảm ơn cô.”
“Việc tôi nên làm mà.” Chân Ý biết cô ấy nói về việc bào chữa cho Ngôn Hủ.
“Trong khoảnh khắc Ngôn Hủ giành đi tự thú trước tôi, tôi biết mình đã phạm sai lầm. Tôi nên tôn trọng quyết định và sự lựa chọn của anh ấy, không nên tự cho là đúng, cứ nghĩ là tốt cho anh ấy mà không màng tới tâm trạng của anh ấy.” An Dao cũng sắp bị xét xử vì tội gây thương tích cho Hứa Mạc, nhà họ Ngôn đã mời luật sư tốt nhất cho cô ấy.
Chân Ý cảm thán, bây giờ tỉnh ngộ cũng không muộn. Liếc mắt thấy vết sẹo bên trong cánh tay An Dao, cô lấy làm lạ: “Cô bị thương à?”
An Dao cúi đầu nhìn, kéo áo che kín rồi nói: “Không phải, vết thương hồi bé.” Cô vỗ cánh tay, như thể thất thần: “Tôi đã kể với cô chuyện giữa tôi và Ngôn Hủ.”
“Ừ.” Chân Ý nói, “Hồi bé anh ấy từng gặp cô, về sau nhận ra cô ở bệnh viện, nên ngày nào cũng tìm đến.”
“Từ khi ấy, cuộc sống của tôi mới bắt đầu tươi sáng.” Giọng An Dao thấp xuống, lát sau lại kiên định, “Anh ấy đã qua cơn nguy hiểm, dù không biết bao giờ mới tỉnh tôi cũng vẫn chờ đợi.”
Ngôn Cách lên tiếng: “An Dao, về chuyện Hứa Mạc, anh có vài câu muốn hỏi em.”
“Chuyện gì vậy?”
Vụ nổ đã khiến Ngôn Cách bị tổn thương lá lách, giọng rất trầm thấp: “Đêm đó, lúc em nói ra sự thật, từ đầu đến cuối không nhắc đến Hoài Như. Trong tiềm thức, em có thành kiến với cô ta sao?” Câu nghi vấn nhưng là giọng khẳng định.
“Bị anh nhìn ra rồi.” An Dao hơi mệt mỏi day sống mũi, “Em thật sự ghét cô ta. Cô ta biết chuyện em đã trải qua liền uy hϊế͙p͙ em hại ch.ết Hứa Thiến để thay thận cho Hoài Sinh. Em từ chối, nhưng bởi vì sơ suất của em mà Hứa Thiến đã ch.ết. Bố mẹ Hứa Thiến lại đổi ý không hiến tạng nữa. Ý trời trêu ngươi.”
Ngôn Cách muốn nói gì đó, há miệng ra rồi ngậm lại, đôi môi trắng như tờ giấy, nhíu mày cực khẽ. Chân Ý phát hiện ra, vội chạy đến đỡ: “Ngồi xuống đi.”
Người anh còn rất yếu, không có nhiều sức lực như vậy. Chân Ý ôm eo anh: “Đừng gắng gượng quá, tựa vào người em.”
Anh rất nghe lời, nhẹ nhàng dựa vào cô, trọng tâm nghiêng về phía cô. Sức cô yếu nhưng vẫn cố gắng đỡ anh, tay hai người quấn chặt lấy nhau, đi từng bước tới ghế dựa. Cô ôm anh như thể anh là món đồ dễ vỡ, cẩn thận dìu anh ngồi xuống. Mặt hai người cọ nhẹ vào nhau, hơi thở mềm mại của anh sượt qua má cô, nhồn nhột và đầy sức sống. Lòng cô ấm áp, thầm nghĩ may mà anh con sống.