Chương 13-1
Tiếp theo, An Dao xuất hiện với tư cách nhân chứng. Trước khi đề nghị Chân Ý làm luật sư khởi tố, Doãn Đạc có phần cân nhắc tư cách làm chứng của Chân Ý. Cô chỉ nhớ rõ tình cảnh mình bị bắn chứ không nhớ chi tiết Hoài Như giết Lâm Hàm. Doãn Đạc cho rằng cô mất trí nhớ tạm thời do sốc, nếu cô làm nhân chứng của phía khởi tố sẽ dễ dàng bị luật sư biện hộ nắm được nhược điểm. Hôm ấy, anh hẹn Chân Ý đối chiếu lời khai, thật ra muốn uyển chuyển cho cô biết sẽ không để cô làm nhân chứng của phía khởi tố, không ngờ lại có thu hoạch ngoài mong đợi như thế.
Chân Ý và An Dao phối hợp rất nhuần nhuyễn. Sau khi An Dao miêu tả ngắn gọn cảnh tượng đêm đó, Chân Ý hỏi: “Cô thấy tất cả mọi chuyện sao?”
“Đúng.”
“Hứa Mạc yêu cầu phóng viên Chân lấy tim cảnh sát Lâm phải không?”
“Vâng. Nhưng cô ấy từ chối.” Giọng An Dao đều đều, nói rất khẽ, ung dung từ tốn mà đầy tính thuyết phục và sức truyền cảm, “Hứa Mạc bắn cô ấy, đe dọa giết cô ấy. Phát súng đầu tiên bắn vào chân trái khiến cô ấy đau đớn la hét ầm ĩ, nhưng vẫn bịt chặt vết thương trên bụng cảnh sát Lâm. Phát súng thứ hai bắn vào đùi phải khiến cô ấy khuỵu xuống nhưng vẫn không buông tay, cũng không chịu cầm dao. Cô ấy nói rằng bất kể vì lý do gì cũng không thể giết người. Cô ấy còn nói đừng hòng bắt cô ấy tước đoạt tính mạng người khác để cứu sống bản thân.”
Rõ ràng là giọng điệu bình thản, lại âm thầm tái hiện nỗi ám ảnh đẫm máu, khiến tất cả mọi người như tận mắt chứng kiến cảnh tượng thảm thiết mà kiên gan ấy, cảm nhận được sự đấu tranh và lựa chọn của con người.
Phòng xử án im phăng phắc, ghế dự thính yên lặng như tờ. Thậm chí có người không kìm được mà lau nước mắt. Hoài Như bị ép giết người có lẽ vì bất đắc dĩ, nhưng khí khái như vậy mới là đạo lý đúng đắn của nhân tính. Trái lại, Chân Ý là người bình tĩnh nhất, hỏi: “Sau đó, anh ta có nói gì không?”
“Anh ta đe dọa sẽ lấy tim phóng viên Chân.”
“Không nhắc tới Hoài Như à?”
“Không có, bởi vì Hoài Như là con tin.”
Tất cả bắt đầu xì xầm bàn luận, An Dao nói chậm rãi: “Tôi cho rằng tình thế của Hoài Như lúc ấy chưa đến mức nguy cấp nhất. Bởi vì cô ta không phải mục tiêu trong mắt Hứa Mạc.”
Ghế dự thính xôn xao. Hoài Như hoảng hốt, Dương Tư kháng nghị: “Phản đối! Đương sự không thể biết cảm xúc của Hứa Mạc. Những phán đoán này đều là ý nghĩ chủ quan của nhân chứng.”
Chân Ý hờ hững nhìn cô ta, mượn lực chống lực: “Đương sự cô cho rằng sự tình đã đến lúc cấp bách, đây cũng chỉ là ý nghĩ chủ quan của cô ta.”
Dương Tư nghẹn lời, không cứu vãn được cục diện thất bại đã đành, lại còn bị đập một cú ngược lại.
Chánh án gõ búa: “Phản đối vô hiệu.”
Dương Tư nén cơn giận ngồi xuống, vẻ hơi sốt ruột.
Chân Ý tiếp tục: “Hoài Như nói cô ta vì cứu người khác phải không?”
“Tôi không cho là vậy.”
“Tại sao?”
“Bởi vì sau khi đâm dao vào ngực cảnh sát Lâm, Hoài Như không hề dừng lại mà còn lấy tim cảnh sát Lâm ra luôn.” Mắt An Dao dâng ánh nước, lặp lại: “Cô ta không hề chùn tay!”
Lần này, phòng xử án gần như nổ tung. Dù là tự vệ hay cứu người thì có ai lại lấy tim một người sống sờ sờ mà không chút do dự, không hề nương tay chứ? Lúc đầu, Hoài như không hề cảm thấy bất ổn, nhưng đến khi nghe thấy sóng người trào dâng mới phát hiện có gì không đúng, hét lên: “Cô nói dối!”
Nhưng hành vi này chắc chắn đã vi phạm kỷ luật của tòa án, vì thế Hoài Như liên đới cả Dương Tư đều bị cảnh cáo.
Sau đó, Dương Tư đặt câu hỏi cho An Dao, không phát hiện được điểm sơ hở nào, bởi vì tất cả những gì An Dao nói đều là sự thật. Cô ta không moi được sơ suất của đối phương, ngược lại mang đến cho người ta ấn tượng An Dao là người thành thật. An Dao và Hoài Như tạo thành hai phía đối lập rõ ràng, Dương Tư thoáng cảm thấy bất an. Phiên tòa đã bước vào giai đoạn sau, nên cô ta phải mạo hiểm dùng luận điểm: Kẻ giết ch.ết cảnh sát Lâm là Hứa Mạc, Hoài Như chỉ giết một người ắt phải ch.ết. Vì thế, cô ta đã mời bác sĩ pháp y của Cục Cảnh sát: “Xin hỏi, nguyên nhân cái ch.ết của cảnh sát Lâm Hàm là gì?”
“Mất tim và đau đớn.” Lâm Hàm bị đau tới ch.ết.
Phòng xử án im lìm, Chân Ý ngồi ở chỗ luật sư, nước mắt suýt nữa tuôn rơi. Dương Tư thì rất bình tĩnh, hỏi: “Xin hỏi viên đạn của Hứa Mạc bắn vào đâu?”
“Lá lách và dạ dày.”
“Có bắn vào động mạch không?”
“Có.”
“Vì vậy dẫn tới chảy nhiều máu à?”
“Đúng.”
Dương Tư cong khóe môi như chuyện ắt phải vậy, hỏi: “Lúc bác sĩ pháp y tới hiện trường, Lâm Hàm đã ch.ết được bao lâu rồi?”
“Gần hai tiếng.”
Dương Tư cất cao giọng: “Nếu đương sự tôi không giết anh ta, với tình trạng lá lách và dạ dày bị tổn thương động mạch chủ, liệu anh ta có thể gắng gượng được hai tiếng không?”
Bác sĩ pháp y trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng đáp: “Không thể.”
“Vì thế, dù đương sự tôi có giết anh ta hay không thì anh ta cũng phải ch.ết.” Dương Tư vội vã điều chỉnh để giúp Hoài Như giảm hình phạt.
“Phản đối!” Chân Ý lập tức đứng dậy, dòng suy tư mạch lạc lạ thường, “Luật sư biện hộ xem nhẹ điều kiện tất yếu của việc cảnh sát Lâm ắt phải ch.ết: Tình huống không được cứu chữa! Nếu được cứu chữa, chắc chắn anh ấy sẽ không ch.ết.”
Dương Tư nói: “Trong tình huống đó, không ai có thể cứu Lâm Hàm!”
“Trong số con tin có một người là bác sĩ.”
“Nhưng tên bắt cóc sẽ không để cô ấy cứu chữa.”
“Về sau tên bắt cóc cho phép bác sĩ An cứu một con tin bị thương khác, chứng tỏ mọi thứ đều có khả năng cứu vãn.”
“Có thể cứu vãn là vì sự xuất hiện của bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp.”
Chân Ý cười lạnh: “Điều này cũng chứng minh Hứa Mạc không hung tàn đến mức bỏ ngoài tai lời khuyên của người khác.”
“Cô…” Dương Tư lại dính chiêu gậy ông đập lưng ông.
Cô ta khẽ cắn răng, nói: “Cảnh sát Lâm bị thương nặng không thể cứu chữa, dù đương sự tôi phán đoán sai thì đó vẫn là hi sinh nhẹ nhất trong hai khả năng có thể xảy ra. Đây là lựa chọn hợp lý.”
“Không, đây là giết người.” Mắt Chân Ý lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, “Bác sĩ pháp y nói nguyên nhân tử vong của cảnh sát Lâm là bị lấy tim. Hoài Như khó thoát tội. Người sắp ch.ết cũng không phải là người ch.ết, mạng của họ tương đương với người sống. Tội danh giết người tương đương với mưu sát.”
Dương Tư tranh cãi: “Dù không thể nào miễn trách nhiệm, tội lỗi cũng phải nhẹ hơn.”
“Trật tự.” Chánh án gõ mạnh búa. Không khí trở nên căng thẳng. Tình huống luật sư cãi cọ trực tiếp trên tòa như vậy rất hiếm khi xảy ra.
Phiên tòa đến giai đoạn cuối, Chân Ý hỏi Hoài Như lần cuối. Lần này, cô hỏi một điều khá kỳ lạ: “Trước đó cô nói mình không quen tên bắt cóc phải không?”
“Đúng.”
“Được, xin hãy thuật lại tình cảnh cảnh sát Lâm bị bắt cóc.”
Hoài Như đã biết sợ cô, vô cùng căng thẳng, thầm nghĩ không hiểu sao lối tư duy của Chân Ý nhanh nhẹn như vậy, chỉ có thể nói thật: “Hứa Mạc đưa anh cảnh sát hôn mê về trói lại rồi khử trùng cho anh ta.”
“Lúc anh ta trói cảnh sát Lâm, cô đang ở đâu?”
“Cô có thử xin tha cho cảnh sát Lâm không?”
“… Không có.”
“Bởi vì cách tấm rèm nên thật ra bác sĩ An không nhìn thấy cô đang làm gì.” Câu hỏi này thật ẩn ý, nhưng Hoài Như buộc phải thừa nhận: “… Phải.”
“Vậy cô có giúp đỡ Hứa Mạc trói cảnh sát Lâm không?”
“…”
Dương Tư: “Phản đối.”
Chánh án: “Đề nghị trần thuật tính tất yếu.”
Chân Ý nói lớn tiếng: “Bác sĩ pháp y chứng minh cảnh sát Lâm bị hôn mê. Trong trạng thái hôn mê, sao một mình Hứa Mạc có thể trói cảnh sát Lâm cao lớn được? Nếu cảnh sát Lâm không bị hôn mê, anh ấy sẽ phản kháng. Nhưng bác sĩ pháp y khám nghiệm cho thấy cơ thể cảnh sát Lâm không có vết thương dư thừa. Hoài Như, cô đã giúp Hứa Mạc, nhưng cô không đề cập với cảnh sát tình tiết này. Tại sao lại che giấu?” Hết lượt này đến lượt khác, ánh mắt của bồi thẩm đoàn bắt đầu phức tạp.
Mồ hôi Hoài Như vã ra đầm đìa: “Tôi… Là anh ta ép tôi.”
“Nói cụ thể một chút!”
“Anh ta đỡ cảnh sát Lâm, bảo tôi dùng dây và băng trói cảnh sát Lâm lại.”
“Anh ta ra lệnh cho cô bằng cách nào?”
Hoài Như rất cẩn thận, kiêng dè An Dao nên nói: “Ra dấu tay. Anh ta không lên tiếng mà dùng tay.”
Không ngờ Chân Ý lại nói: “Cô có thể diễn lại không?”
Cô ta làm theo, ra hiệu với cảnh sát tòa án, đưa tay chỉ vào cổ, eo, đùi, mắt cá chân, cuối cùng là tay. Chân Ý xem xong thì hỏi: “Xin hãy lặp lại một lần.”
Hoài Như ngẫm nghĩ một lát rồi chỉ lại theo thứ tự giống như vậy.
Chân Ý hỏi: “Chắc chứ?”
Hoài Như biết ắt hẳn cô có mục đích, nhưng không tài nào đoán được trọng điểm của cô, quả thực muốn nổi điên, bèn bất chấp: “Đúng.”
“Sau đó thì sao?”
“Tay tôi bị trói bằng băng dính suốt, chân chỉ có thể miễn cưỡng hoạt động, anh ta lại trói tôi vào sau tủ sắt.”
Mọi người đều không hiểu dụng ý của những câu này, cho đến khi Chân Ý hờ hững nói: “Cô không chỉ vào đầu. Băng trên miệng cảnh sát Lâm do cô tự dán lại, không phải do Hứa Mạc chỉ thị.”
Hoài Như giật mình, Dương Tư lập tức nói lớn: “Phản đối!”
Nhưng Chân Ý hoàn toàn phớt lờ, giọng lớn hơn nữa, “Hứa Mạc không có lý do bịt miệng một mình Lâm Hàm! Tại sao cảnh sát Lâm bị bịt miệng chứ?”
Chân Ý nghiêm giọng tố cáo, mắt đỏ lên, “Bởi vì lúc cô trói anh ấy, anh ấy đã tỉnh lại và nhận ra cô là đồng phạm!”
Giờ khắc này, cô chợt nhớ tới ánh mắt kinh ngạc và không cam lòng của Lâm Hàm khi nhìn chằm chằm Hoài Như trước lúc ch.ết, và câu “Chân Ý, cô…” còn dang dở ấy. Mắt cô đong đầy nước mắt, nghiến răng: “Tại hiện trường, chính cô đã tiết lộ Lâm Hàm là cảnh sát, tôi là phóng viên. Cô đang báo tin cho Hứa Mạc!”
Dương Tư lại phản bác: “Phản đối!”
Nhưng Chân Ý hoàn toàn không coi cô ta ra gì, cầm chứng cứ trên bàn, tốc độ nói cực nhanh: “Cô nói đời sống cô nghèo khó, cô không quen Hứa Mạc, nhưng trong tài khoản liên danh tại ngân hàng Citibank của cô và em trai lại có trên cả triệu bảng Anh. Trong bốn năm qua, Hứa Mạc chuyển tiền vào tài khoản của cô mấy chục lần. Cô dám nói hai người không quen biết ư?”
Hoài Như đã chuẩn bị từ trước, cố gắng điềm tĩnh nói: “Đó là khoản tiền công ích Hứa Mạc quyên góp cho em trai tôi, chúng tôi không biết người quyên góp là ai, tôi không quen anh ta.”
Lúc đầu, khi phía khởi tố đưa ra bằng chứng này, Dương Tư đã nghĩ đến chuyện để Hoài Như thừa nhận có quen biết Hứa Mạc hoặc nói dối là quan hệ yêu đương. Thế nhưng, trong lòng Hoài Như có điều mờ ám, nhất quyết dùng lý do mình nghĩ ra để khăng khăng nói là không quen biết.
Nhưng Chân Ý quá thông minh, trước đó không hề đề cập tới chứng cứ này, đến khi đã xây dựng cho mọi người ấn tượng Hoài Như không thành thật mới đột nhiên nhắc tới. Giờ phút này, lý do thoái thác ấy kết hợp với hàng loạt sơ hở trước đó càng khiến cô ta không đáng tin. Hoài Như không còn sức trở tay, nhưng câu hỏi của Chân Ý như cơn vũ bão, vẫn chưa kết thúc: “Hoài Như, cô chạy trốn khỏi tầng hầm bằng cách nào vậy? Theo lời khai, cô nói mình đã vùng vẫy thoát khỏi dây trói và băng dán. Đây là băng dán phát hiện được ở hiện trường, trên đó có mảnh da và dấu vân tay của cô. Hãy xem vết cắt của nó đi!”
Trên máy chiếu của tòa án xuất hiện hình ảnh. “Băng dán hoàn toàn không có dấu vết ghì kéo và giãy giụa mà chỉ có vết cắt gọn ghẽ. Cô không tự giãy thoát mà là Hứa Mạc thả cô đi. Hai người là đồng bọn!”
Dương Tư ngạc nhiên, cô ta cũng đã xem ảnh hiện trường phía khởi tố cung cấp, nhưng cô ta không chú ý tới chi tiết này, cũng không ngờ mình bỏ sót vết cắt của băng dán. Hoài Như thì kinh hãi như hóa đá, há miệng cứng họng. Rõ ràng cô ta đã mang băng dán đi rồi, chẳng lẽ còn bỏ sót một mảnh giữa bóng tối ư?
Quả nhiên, Chân Ý không bỏ qua chi tiết nào cả, kỹ càng hơn nữa: “Trừ miếng này ra, tất cả băng dính dùng để dán và trói cô đều không có ở hiện trường. Cô đã mang chúng đi rồi! Theo miêu tả của bản thân cô, cô hoảng sợ vô cùng, xin hỏi cô có tâm tư thu lại băng dính chứ?”
Cô ném túi vật chứng lên bàn “bộp” một tiếng, lại cầm lên một quyển sổ: “Đây là nhật ký của cảnh sát Lâm.”
Dương Tư gần như sụp đổ: “Vật này không nằm trong danh sách chứng cứ, tôi phản đối!”
“Đây là vật rạng sáng nay vợ Lâm Hàm mới phát hiện rồi đem đến. Cô giữ im lặng cho tôi!”