Chương 14-2
Anh hơi nhíu mày, hình như bất mãn với tính hay quên của cô. Đầu óc Chân Ý trống rỗng, ngẩn ngơ, anh tự tiện quyết định lúc nào thế?
Cô há miệng, lại không nói nổi một lời. hình như… hít thở hơi khó khăn... Ngôn Cách nhìn mặt cô đỏ dần. lòng anh bỗng mềm đi. Thấy cô vẫn nắm chặt tấm ảnh kia, anh vươn tay ra rút lấy. Chân Ý cảm thấy trên tay có lực kéo, vội vàng buông ra.
Ngón tay Ngôn Cách kẹp tấm ảnh, ra hiệu cho Doãn Đạc. “Tôi thu lại.”
Lấy lại món đồ của mình, giọng điệu như thể là lẽ đương nhiên. Chân Ý muốn lập tức trào máu.
Doãn Đạc vẫn phong độ ngời ngời, không hề mang sắc thái của kẻ thất bại, lễ độ gật đầu. Ngôn Cách cũng gật nhẹ đầu, cất tấm ảnh của Chân Ý vào túi áo. Hai người đàn ông anh tuấn tao nhã như thể kỵ sĩ quyết đấu thời Trung Cổ, vẫn giữ vẻ lịch thiệp khiêm tốn của bản thân, nhưng dù lạnh nhạt thế nào đi nữa cũng không che giấu được người xem mùi thuốc súng và nhiệt huyết sôi trào đang phát ra từ "trận quyết đấu" này.
Không ai chen lời, nhưng ánh mắt của tất cả đều tỏa sáng. Trời ạ, Chân Ý và Ngôn Cách thật sự nối lại duyên xưa rồi. Tưởng rằng năm đó Ngôn Cách nhận lời ở bên cô ấy vì bó tay hết cách, trưởng thành rồi chắc sẽ chia tay. Nhưng nghe giọng điệu của Ngôn Cách, anh hẳn đã quay lại theo đuổi Chân Ý. Năm đó Chân Ý đá nam thần ư? Táo bạo vậy. Chân Ý - trung tâm của trận quyết đấu lại bị hai câu nói đơn giản của Ngôn Cách đánh bại, lỗ tai chỉ còn tiếng tim đập của mình.
Sau bữa cơm, cô Tần về trước, các bạn đề nghị đi karaoke - pháp bảo của những cuộc họp lớp khắp chốn gần xa. Chân Ý và Ngôn Cách đều im lặng, quán karaoke không phải ký ức tốt đẹp gì. Ngôn Cách đã đạt được mục đích hôm nay đến đây, anh vốn dĩ bài xích những nơi ồn ào thế này. Có đàn anh nghe Ngôn Cách và Chân Ý không đi, cố gắng mời: "Hiếm lắm mới tụ tập một lần, không biết bao giờ mới gặp lại nhau. Từ lần trước đến nay đã cách tám năm rồi.” Lời này là sự thật, rất nhiều bạn học từng nói thật ra mỗi lần tạm biệt chính là chia xa mãi mãi.
Chân Ý nghĩ Ngôn Cách cũng cần bạn bè, liền nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi. Trước kia, chỉ cần cô để lộ ánh mắt này, anh sẽ nhận lời ngay. Nhưng lần này, anh không đồng ý. Chưa nói đến chữ karaoke kia là nỗi ám ảnh của anh, mỗi khi nhớ lại luôn mang theo nỗi tuyệt vọng vạn tiễn xuyên tim, quan trọng là giờ phút này anh chỉ muốn ở bên cô một mình. Anh cúi đầu nhìn cô, ôn hòa nói: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Giọng nói dịu dàng như vậy khiến đàn anh và Dương Tư đứng bên đều kinh ngạc. Trái tim Chân Ý lại loạn nhịp, bây giờ mười con ngựa cũng đừng hòng kéo cô đi: "Mọi người đi chơi đi, em và Ngôn Cách không đi.”
Cô Tần chuẩn bị rời đi quay đầu lại, vẫy tay về phía này: “Ngôn Cách.”
“Anh ra đây một lát, đừng chạy lung tung.” Anh khẽ dặn dò.
Chân Ý "ừ"’ nhẹ một tiếng.
Dương Tư cười: "Bây giờ hai người mới đến với nhau ư, trước kia cậu nói hai người đã thành đôi rồi."
Chân Ý không muốn trả lời, sau bữa tiệc tối nay, cô cảm thấy mình và Dương Tư đã như người xa lạ. Đang suy nghĩ, Doãn Đạc đi tới, nhìn Chân Ý: "Em phải đi trước à?"
"À, em còn có việc." Cô hơi lúng túng, "Anh Doãn, em xin lỗi."
Anh cười nhạt: "Vừa mới thành đôi thì phải."
"... Vâng." Chân Ý đứng ngồi không yên, thầm than ánh mắt của anh thật hiểm độc.
"Là anh chậm một bước hay là nói em nên cảm ơn anh đã thúc đẩy hai đứa đây?" Anh hết sức rộng lượng, nhưng giọng điệu vẫn mang vẻ tự giễu.
Chân Ý không biết đáp thế nào, Dương Tư cười đùa: “Có lẽ nhờ công lao của anh Doãn, trong tiềm thức người đàn ông đều muốn cạnh tranh.”
Chân Ý hơi nhíu mày: "Em đi trước đây."
Cổ tay cô bị Doãn Đạc nắm lấy. Lòng bàn tay anh hơi nóng lên, Chân Ý hốt hoảng. "Chân Ý.” Doãn Đạc cười nhưng không hề vui vẻ, "Vậy mong em chuyển lời cho cậu ta, anh không hề bỏ cuộc và cũng không nhận thua."
Da đầu cô lập tức nổ tung, cùng lúc đó, “Chân Ý.” Giọng Ngôn Cách truyền đến, phảng phất hơi lạnh giữa cơn gió đêm, “Đi thôi.”
Chân Ý giật mình, giằng khỏi tay Doãn Đạc như bị bắt gian tại trận, khẽ nói: "Ngôn Cách gọi em, em phải đi đây.” Nói rồi cô vội vã không buồn quay đầu lại, chạy tới bên Ngôn Cách, ánh mắt thấp thỏm. Ngôn Cách ánh mắt ôn hòa, không hề trách móc nặng nề, giơ tay lên vén sợi tóc lòa xòa trên trán cô. Nhìn cô hồi lâu, anh thờ ơ liếc nhìn Doãn Đạc, mặc dù rất hờ hững nhưng cũng toát lên sự lạnh lùng không vui. Anh thấy rất rõ Doãn Đạc đã nắm tay Chân Ý và cũng nghe rất rõ anh ta vẫn không buông tha Chân Ý. Làm gì có chuyện không ghen chứ!
Anh dắt tay Chân Ý xoay người rời đi. Cô hít sâu, không nói tiếng nào, cũng không kháng cự. Để anh dắt đi một lúc cô mới hoàn hồn, khẽ siết lấy tay anh. Ồ, bàn tay to lớn mà ấm áp, thon dài mà xương xương. Nhịp tim và hơi thở của cô đều bất ổn, vui vẻ lại đau thương, lần cuối anh nắm tay cô đã là chuyện bao nhiêu năm về trước.
Hồi học cấp hai, cô luôn vô ý vô tứ, luôn là cô động tay động chân với Ngôn Cách trước, không hề giống con gái chút nào. Nhưng nếu lần nào Ngôn Cách chủ động kéo tay cô, cô sẽ lập tức im lặng biến thành con chim nhỏ; anh chủ động ôm cô, cô cũng có thể ngơ ngẩn cả một buổi chiều; anh chủ động hôn cô, cô tiêu phí cả một ngày. Cô vẫn cho rằng mình có thể không màng thể diện để theo đuổi anh như cô gái mạnh mẽ không gì địch nổi, nhưng cô chưa bao giờ nhận ra những khi mình được anh che chở, cô cũng sẽ luống cuống, ngu muội như những cô gái bình thường chìm đắm trong tình yêu. “Ngôn Cách.”
“Ừ?”
“Bây giờ chúng ta đã thành đôi rồi à?”
“Chưa đâu.”
“…” Chân Ý lập tức nổi giận, hất tay anh ra: “Anh đúng là đồ chiếm toilet mà không chịu ị điển hình!”
“Chân Ý, đừng tự coi nhẹ mình như vậy.” Mắt anh trong suốt, dần dần nghiêm túc nói, “Sao em lại là toilet chứ?”
“…” Cô hận không thể ngoạm một phát nuốt chửng anh luôn.
“Chân Ý, đừng giận.” Anh mấp máy môi, trịnh trọng nói, “Ý anh là anh vẫn chưa theo đuổi được em.”
Chân Ý hoàn toàn bất ngờ trước cú đảo ngược này, sững sờ hệt như nằm mơ: “Vậy, khi nãy là anh tỏ tình với em trước mặt đám bạn đấy à?”
Đèn đường mông lung, mặt anh ửng hồng, "Ừ."
"Sao lại chọn hoàn cảnh ấy chứ, em tưởng anh không thích cho mọi người biết chuyện riêng của anh."
"Đúng là không thích." Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen thêm phần sâu thẳm giữa bóng đêm, "Nhưng mà, em sẽ buồn phải không?"
"Em ư?"
"Tám năm nay, em rất ít khi về Thâm Thành. Phải chăng nếu trở về đây, gặp bạn bè thầy cô, em sẽ rất áp lực, cảm thấy như trên người in hằn dấu vết của Ngôn Cách, sợ bị đeo bám bởi hàng loạt câu hỏi như đã theo đuổi được Ngôn Cách chưa, đã buông tha Ngôn Cách chưa, đã bắt đầu lại chưa, có cảm thấy năm ấy ngu ngốc không. Em hẳn sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, trong lòng khó chịu. Bây giờ em đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
Đáy lòng Chân Ý bỗng lặng thinh. Không biết tại sao, sống mũi cô lại cay cay. Dù anh chỉ dịu dàng với cô một chút thôi, cô đã cảm động và vui mừng đến độ long trời lở đất. Hôm nay, anh nhàm chán ngồi giữa đám người ồn ã mà xa lạ lâu như vậy chỉ vì muốn chứng minh với mọi người là họ đã thành đôi.
Anh hơi cúi người, một lần nữa chầm chậm dắt tay cô, cô hạnh phúc tới mức hỗn loạn: "Ngôn Cách?"
“Ừ?”
“Anh có biết tại sao những năm ấy em theo đuổi anh điên cuồng như vậy không? Có biết tại sao sau khi chúng ta bên nhau rồi nhưng ngày nào em cũng yêu hết mình như vậy không? Bởi vì em cảm thấy, ngày mai chưa chắc sẽ đến với bất cứ ai, tạm biệt có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại, xoay người có lẽ sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa. Em luôn lo lắng ngày nào đó sẽ chia tay xa cách, lo chuyện gì bất ngờ sẽ chia lìa đôi ta. Em lo lắng một giây trước vẫn đứng đằng xa mỉm cười với anh, một giây sau đã bất ngờ gặp tai nạn, giông bão, sóng thần. Em luôn lo lắng mua vé xem phim, cầm bắp rang bơ rồi nhưng anh lại không xuất hiện. Em luôn lo lắng rõ ràng đã hẹn ở đó, nhưng cuối cùng chỉ có một mình lẻ loi tiến bước. Trên đời này, mỗi giây mỗi phút đều xảy ra chuyện bất ngờ, hoặc chủ quan, hoặc ép buộc, có nhiều lắm. Vì thế, em sống mỗi phút như một giây cuối cùng, sống mỗi ngày như thời khắc cuối cùng của cuộc đời. Anh không biết đâu, đối với em, anh quan trọng như cả thế giới vậy. Và lẽ đương nhiên em phải tràn trề nhiệt huyết cùng anh vui vẻ trải qua thời khắc cuối cùng. Vì thế, anh có biết không? Sau bao nhiêu năm chia tay, em chưa từng hối hận, cũng không hề tiếc nuối. Dù chia xa bao năm, nhưng mỗi lúc nghĩ lại những chuyện đã làm, em đều thấy rất vui vẻ.”
Anh dừng bước. Vừa hay đứng dưới đèn đưòng, ánh sáng trắng mờ mà mông lung như lớp lụa mỏng bao phủ lên hàng chân mày dưới tóc cô. Làn da cô mịn màng như ngọc, gần như trong suốt. Đôi mắt đen nhánh tỏa sáng rực rỡ như chứa đựng vô vàn ánh sao. Mắt cô bất giác ngấn nước, ánh lệ lung linh, thoáng chút đau thương và hoài niệm, phần nhiều lại là kích động và hân hoan.
Trái tim anh không bình tĩnh như trước nữa, có cảm xúc không tên dâng trào, tụ dần lại, muốn xông ra khỏi lồng ngực. Tám năm chịu đựng và chờ đợi... Anh cúi đầu, kề trán lên trán cô. Chóp mũi ghé sát cánh mũi cô, hơi thở ấm áp phả lên môi cô, ngưa ngứa, khiêu khích lòng người. Lòng cô như sân như si, đôi môi khẽ run, oán giận mà tủi hờn: "Không công bằng. Anh muốn theo đuổi em rõ ràng chỉ là một câu nói. Nhưng chỉ cần anh lên tiếng, em đã nhào đến bất cứ giây phút nào."
“Bởi vì anh sẽ không bỏ cuộc, nên em có thể yên tâm. Đừng để anh theo đuổi dễ dàng, cũng không cần lo lắng anh sẽ buông tay.”
"Nào có chuyện tốt như vậy chứ?" Cô dẩu môi oán trách, trong lòng lại hạnh phúc ấm áp vô cùng.
"Lần này anh sẽ cố gắng." Anh nhìn cô, đôi mắt xán lạn như vì tinh tú, nói, "Lần này đến với nhau rồi, thì đừng bao giờ chia xa nữa."
Trong nháy mắt, Chân Ý cảm thấy ánh đèn đường bừng lên rồi vụn vỡ, bao phủ hai người họ giữa ánh sáng rạng ngời. Cô chậm rãi nhắm mắt lại: Xứng đáng mà. "Được."
Ngôn Cách, chuyện em tự hào nhất trong đời là ở những năm tháng tuổi hoa ngây ngô tươi đẹp nhất, ở độ tuổi dám dũng cảm quên mình vì tình yêu, em đã yêu anh không màng danh lợi, phớt lờ hiện thực, trong sáng không chút vẩn đục và cũng đã bất chấp hết thảy theo đuổi anh. Tuổi hoa tươi đẹp nhất trong đời đã dành trọn để yêu anh, cùng anh trải qua độ tuổi ngây thơ nhất. Thật đáng giá biết bao.
Chân Ý thò đầu nhìn vào phòng làm việc. Bác sĩ Ngôn yêu dấu của cô đứng thẳng tắp như một thân cây, cúi đầu ghi chép. Không biết nhìn bao lâu, bàn tay đang viết lách dừng lại, anh chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng.
Chân Ý mím môi cười, vẫy tay: “Hi, bác sĩ Ngôn.”
Anh thản nhiên cúi đầu, tiếp tục ghi chép. Viết được một nét, ý thức được mình đang theo đuổi cô, lại ngẩng đầu lên nhã nhặn đáp lại: “Hi.”
Chân Ý cười tươi hơn, rảo bước đi vào, dốc hết tài liệu trong túi ra, đặt lên bàn, ung dung tự tại: “Gần đây mới nhận một vụ kiện. Không cần để ý đến em, anh cứ bận việc của mình là được.”
Anh nhớ ra hai tấm vé xem phim trong túi, vội gập sổ lại, nói: “Anh xong việc rồi.”
“Thật à?” Cô vừa giở tài liệu vừa quay đầu nhìn anh, “Gần đây lúc làm việc anh không đeo kính nữa.”
“Thị lực đã tốt hơn rồi.” Anh nói khẽ. Trước kia, cuộc sống của anh chỉ có công việc, rảnh rỗi cũng phải tìm việc để làm. Nhưng từ mấy tháng nay, anh không còn như vậy nữa. “Vụ kiện gì thế?”
“Của xóm lao động.”
Ngôn Cách xoay người đi rửa tay. Cô giờ là đại luật sư trẻ nhất trong lịch sử thành phố K, có biết bao người giàu có xếp hàng mời mọc cô kiện tụng, thế nhưng cô chỉ quan tâm đến đương sự của xóm lao động mà thôi. Trước kia mỗi khi nhắc tới án kiện tụng, cô đều hăng hái vô cùng, nhưng lần này khuôn mặt sầu lo nghiêm túc: "Tháng trước, lúc cả thành phố K chú ý tới Hứa Mạc và Hoài Như, Thâm Thành đã xảy ra chuyện lớn. Lâm Chi sống ở thành phố K mang thai hai tháng, trên đường trở về Thâm Thành thăm người thân đã bị tám thanh niên vây đánh tới ch.ết ở ga tàu điện ngầm." Chúng đánh đập, giẫm đạp túi bụi, thậm chí xối nước tiểu vào nạn nhân. Chân Ý nghiến răng: "Nếu em ở đó thì tốt rồi. Nhất định sẽ đạp ch.ết chúng!""
Ngôn Cách khóa vòi nước lại. Cảnh sát, luật sư, phóng viên, cô đã làm những việc này bấy lâu, những chuyện tương tự thế này đã gặp quá nhiều, "Chân Ý, bởi vì em không quen nếp, nên mới rất đáng quý."
Không có lời mở đầu, nhưng Chân Ý hiểu ngay. Cô hơi ngượng ngùng: "Có rất nhiều người giống em mà." Dứt lời lại ỉu xìu. "Ngôn Cách, anh biết không? Bến tàu điện ngầm có bao nhiêu người qua lại, nhưng không có một ai giúp cô ấy cả."
Ngôn Cách giải thích: "Thật ra rất bình thường, bystander effect – hiệu ứng bàng quan trong tâm lý học xã hội."
"Gì cơ?"
Ngôn Cách rút tờ khăn giấy lau tay: "Mọi người cho rằng lúc xảy ra chuyện, càng nhiều người có mặt, khả năng người bị hại nhận được trợ giúp càng lớn. Thực tế ngược lại, sự tồn tại của những người chứng kiến khác sẽ hạn chế hành động giúp người của một cá nhân. Người càng đông, con người sẽ càng có khuynh hướng khoanh tay đứng nhìn."
"Tại sao thế?"
“Diffusion of responsibility - phân tán trách nhiệm. Một người đơn độc có trách nhiệm giúp đỡ người bị hại, nhưng sự có mặt của nhiều người sẽ khiến trách nhiệm này bị phân tán. Càng đông người mức độ phân tán càng nghiêm trọng. Họ đều nghĩ rằng một giây sau sẽ có người khác trợ giúp."
Ngôn Cách ném khăn giấy vào sọt rác thong thả nói: "Nếu trở thành người bị hại thì phải kêu cứu có mục tiêu, chọn một người đang chú ý tới vụ việc giữa đám đông, có thể lực và tốt nhất là có bạn đi cùng. Hãy chỉ định anh ta giúp em, bảo anh ta kêu gọi mọi người cùng cứu em.”
"Ngôn Cách, anh giỏi quá đi mất.”
Anh ngây ngẩn một giây, nhẹ giọng đáp lại: "Người học qua khái niệm này đều biết mà."
Cô nhìn anh sâu thẳm: “Những lúc em hoang mang, anh luôn nói em nghe những điều cần thiết mà em chưa biết, giúp em thông suốt, lại còn mở lối giải quyết, khơi dậy nguồn hy vọng dạt dào trong em. Ngôn Cách, có anh thật tốt."
Lời nói thẳng thắn của cô khiến tim anh loạn nhịp, "Em định làm gì trong vụ kiện này?"
""Công tố viên của Thâm Thành sẽ đệ đơn tố tụng, người dân của hai bên đều rất tức giận, em muốn giúp gia đình người bị hại liên hệ và đề đạt mong muốn với phía công tố của Thâm Thành. Lát nữa sẽ cùng anh Doãn tới Thâm Thành."
Ngón Cách lẳng lặng hít vào, lấy vé xem phim ra cho cô: "Viện nghiên cứu phát, cùng đi xem nhé."
Cô cầm lấy xem, "Phim phóng sự Thế giới vi mô, có vẻ rất thú vị."
Ngôn Cách sửng sốt, lấy nhầm rồi. Nên là phim tình cảm, trên mạng đề cử 9,8 điểm.
"Quả nhiên là vé xem phim viện nghiên cứu phát, thật cao siêu.”
Lời đến khóe môi lại nuốt về. Ngôn Cách thấy mình ngốc quá, sao viện nghiên cứu lại phát vé phim tình cảm chứ? Suýt nữa lộ tẩy. Không đúng, sao phải nói là viện nghiên cứu phát nhỉ? Anh cúi đầu day ấn đường.