Chương 15-4
Typer: Lam Anh
Chân Ý mệt rã rời. Vừa vào cửa cô đã leo lên giường bằng cả tay lẫn chân, cuộn chăn một vòng rồi không nhúc nhích. Ngôn Cách nhìn cô. Dưới ánh đèn ngủ mông lung, cô đặt lưng chưa tới vài giây đã ngủ mất. Cô chìm vào giấc ngủ cực nhanh, chưa được một lát hơi thở đã nhẹ đi nhiều.
"Chân Ý?"
"Hả?" Cô trả lời trong giấc ngủ chập chờn.
"Rửa mặt rồi ngủ tiếp nhé?"
"Ưm." Cô lười biếng mở mắt, hình như bị đánh thức nên tủi thân, làm nũng, "Anh cho em ngủ một lát nhé, chỉ một lát thôi."
Đôi mắt đen láy đau thương nhìn anh, như con sóc van cầu được ôm.
Anh không lay chuyển được cô, khẽ nói: "Được." Nhưng vẫn định lấy nước rửa mặt cho cô.
Anh chưa kịp đứng dậy, cô đã kéo tay anh, híp mắt mím môi cười: "Anh đã đồng ý với em rồi, để em ngủ một lát."
Anh chợt phát giác, "để em ngủ một lát" mà cô nói có một ý nghĩa khác. Là ngủ cùng anh, lại bị trêu ghẹo rồi. Ngủ nửa chừng tỉnh lại còn trêu anh được, thật là phục cô luôn. Nhưng có lẽ cô thật sự mệt mỏi, không tiếp tục đùa mà nhắm mắt lại, hai tay còn lười biếng níu lấy anh.
Anh ngồi bên giường, ngón cái khẽ vuốt mu bàn tay cô, tạm thời không muốn đứng dậy. Chợt nghe cô mơ màng lẩm bẩm: "Ngôn Cách?"
"Ừ?"
"Anh đừng ghen mà, em thích anh nhất. Chỉ thích anh thôi."
"Ừ, anh biết." Anh cúi người nhích tới, đặt một nụ hôn lên mắt cô.
Cô cảm thấy ngứa, tay gạt gạt dụi mắt, dụi hết nụ hôn của anh.
“…”
Trên giường, cô lăn một vòng điều chỉnh tư thế ngủ, trong mộng nhớ ra gì đó, khẽ lẩm bẩm: "Ngôn Cách, chúng ta giúp anh Doãn nhé?"
Ngôn Cách đứng dậy đi lấy nước, ngâm khăn rửa mắt cho cô hai lần. Cô bị quấy rối, không hài lòng lắm, quay ngoắt đầu tránh đi kêu "hừ hừ", anh mất cả buổi trời mới xong xuôi. Anh lau nốt tay chân cho cô, xem chừng đã sạch sẽ thì đắp kín chăn. Cô sớm đã say giấc, dáng ngủ bình an.
Cất khăn và chậu đi, Ngôn Cách gọi điện: "Anh Quý Dương, mời anh đến một chỗ."
Ngoài phòng làm việc ở tầng mười cao ốc Nhân Phụ vẫn giăng dây cảnh báo. 5 giờ rưỡi sáng, đèn hành lang đã được sửa lại, quãng đường ngời sáng. Quý Dương vừa thấy Ngôn Cách đã đi thẳng vào vấn đề: "Anh nói lần này có hai vụ án ư?"
"Đúng. Tôi đã nói tình hình cụ thể qua điện thoại rồi. Tôi không rõ vụ "kẻ vệ đạo", chắc hẳn giống bức phác họa của anh. Nhưng vụ "búp bê" của Trịnh Dĩnh và Dương Tư đều sử dụng thôi miên."
Quý Dương ngẫm nghĩ: "Trạng thái khi ch.ết của Trịnh Dĩnh và Dương Tư giống nhau như đúc với mấy người ch.ết trước đó."
"Hiện trường vụ Trịnh Dĩnh là phòng kín, những vụ khác đều ở nơi trống trải. Cách ăn mặc của Trịnh Dĩnh tinh tế và lộng lẫy hơn những người khác…” Ngôn Cách chỉ vào tấm gương trong phòng làm việc và vòng tròn màu máu. "Ký hiệu này giống ở hiện trưòng tử vong của Trịnh Dĩnh. Theo tôi biết, mấy vụ giết người trước tuy có vòng máu nhưng không giống như vậy. Chắc anh cũng cảm nhận được, lấy danh nghĩa "kẻ vệ đạo" trừng phạt Trịnh Dĩnh và Dương Tư là rất khiên cưỡng. Trịnh Dĩnh đã được tha thứ, còn Dương Tư chẳng qua chỉ ra tòa biện hộ giúp Hoài Như."
Cuối cùng Quý Dương thở dài, thừa nhận sai lầm: "Anh nói đúng. Rất có khả năng là hai vụ án, một là "kẻ vệ đạo", một là "búp bê". Vả lại, "kẻ vệ đạo" gây án vào mỗi tháng trong vòng nửa năm trước, rất có quy luật, sau vụ cuối hồi tháng Sáu thì dừng lại. Bây giờ là tháng Mười một. Vụ "búp bê" xuất hiện hai người bị hại, lại cách nhau chưa đến ba ngày."
Ngôn Cách hỏi: "Nói như vậy, tại sao kẻ giết người liên hoàn lại tạm dừng quy luật của hắn?"
"Tâm trạng thay đổi, đột nhiên nghĩ thông, ch.ết ngoài ý muốn, đều có cả." Quý Dương dựa vào tường, thở dài, "Thật ra, có những vụ án không xuất phát từ thù hận nên không thể điều tr.a từ mối quan hệ xã hội của người ch.ết, dựa vào phác họa tâm lý thì chỉ có thể lần theo phạm vi bao quát rồi điều tr.a loại trừ, rất khó xác định chắc chắn. Ví dụ vụ "kẻ vệ đạo" nửa năm trước, thành phố K có hai mươi nhân viên nhà nước phù hợp với bức họa kẻ tình nghi. Có điều vụ của Trịnh Dĩnh và Dương Tư đã giúp chúng ta thu hẹp phạm vi tới công tố viên Doãn." Quý Dương day mắt, mấy ngày qua thức đêm liên tục, rất mệt mỏi: "Lúc thẩm vấn công tố viên Doãn, tôi cũng rất khó chịu. Nhưng là người xét hỏi, tôi không thể đồng cảm. Không tới thời khắc cuối cùng, không ai biết được chiến hữu thuộc một chiến hào rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu."
“Tiếp theo cảnh sát định làm gì?"
"Nếu là "kẻ vệ đạo", có lẽ chỉ có thể chờ hắn gây ra vụ án kế tiếp." Quý Dương nói.
"Trịnh Dĩnh và Dương Tư thì sao, anh có thể gạt bỏ phán đoán sai lầm lúc trước để phân tích lại một lần không?"
"Có ý gì?"
"Tôi đang nghĩ liệu hai vụ án này có yếu tố cá nhân hay không."
"Yếu tố cá nhân?"
"Trong vụ "kẻ vệ đạo", công tố viên Doãn Đạc rất phù hợp với bức họa kẻ tình nghi, nhưng không có chứng cứ. Còn trong vụ "búp bê", hai nạn nhân đều có liên hệ với Doãn Đạc. Trịnh Dĩnh gọi điện cho anh ta, còn Dương Tư thì có ý với anh ta."
Quý Dương sửng sốt: "Ý của anh là?"
"Có người đã biết danh sách nghi phạm trong vụ "kẻ vệ đạo", mô phỏng và sử dụng hai nạn nhân có liên quan với Doãn Đạc để vu oan giá họa."
Quý Dương cảm thấy khó nhằn: "Nếu là vậy thì phạm vi rất lớn. Vốn dĩ nghề công tố viên này dễ gây thù hằn."
Dòng suy tư của Ngôn Cách thông suốt: "Nạn nhân của hai vụ án này có gì khác "kẻ vệ đạo"? Điểm khác biệt hẳn là có thể để lộ thông tin của tội phạm."
Quý Dương lập tức nhớ ra: "Thuốc bôi trơn."
Ánh rạng đông chiếu vào từ cửa sổ, buổi sáng tĩnh lặng. Giọng anh ta chậm rãi mà mạnh mẽ: "Với Trịnh Dĩnh và Dương Tư, hung thủ đều dùng thuốc bôi trơn chứng tỏ hắn rất chu đáo với phụ nữ."
Ngôn Cách nhíu mày trầm lặng hồi lâu, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó. Cảm giác quái dị lúc rời khỏi hiện trường tối qua, giờ phút này cuối cùng đã... Anh quay đầu nhìn sợi dây treo Dương Tư, một đầu buộc lên tường. Từ trên xuống dưới là một loạt thanh gỗ trang trí. Lúc ấy trên cổ Dương Tư có buộc dây, sợi dây được vòng qua thanh gỗ ở giữa rồi kéo xuống buộc lại ở bên dưới, hung thủ đã dùng sức kéo căng rồi cố định. Sợi dây quá dài, còn thừa một đoạn, nó được quấn qua thanh gỗ ở giữa chứ không phải chỗ cao nhất.
Anh đứng sát tường, vươn tay là dễ dàng chạm vào thanh gỗ cao nhất. Anh nghĩ, nếu là Chân Ý, nhảy lên cùng lắm chỉ vừa chạm tới thanh ở giữa. Quý Dương trông thấy động tác của Ngôn Cách liền nghi ngờ: "Là một người đàn ông vóc dáng thấp... Phụ nữ!" Anh ta sửng sốt: "Nhưng nạn nhân có trao đổi với nghi phạm mà!"
Ngôn Cách rút tay lại, bỏ vào túi: "Nhà thôi miên giỏi có thể sử dụng đồ giả để khiến người bị thôi miên sản sinh ký ức chân thật nhất."
Quý Dương cứng lưỡi. Một phụ nữ thôi miên lừa một phụ nữ khác khiến cô ta nảy sinh ảo giác. Sau khi có được "cảm giác" và lời khai của nạn nhân, nghi phạm mang bộ phận sinh dục giả đi, khiến mọi người khẳng định kẻ gây án là đàn ông. Thật đáng sợ!
Quý Dương: "Công tố viên Doãn Đạc luôn giữ mình trong sạch, không đáng ghét đến mức khiến phụ nữ thù hận sâu sắc như vậy."
Ánh nắng đầu tiên của buổi sáng sớm hắt vào, Ngôn Cách nhíu chặt mày: "Có sự tình rất kỳ lạ. Nghi phạm thôi miên Trịnh Dĩnh khiến cô ta tự sát, còn mình rời khỏi hiện trường. Nhưng đến vụ Dương Tư, cô ta lại tự đến hiện trường rồi báo cảnh sát, không cho Dương Tư ch.ết. Nguyên do là gì?"
"Liệu có phải thứ kẻ tình nghi muốn là lời khai của nạn nhân? Lúc ấy, luật sư Chân cũng chịu đả kích rất lớn, tâm trạng mất khống chế. Cô ta không chỉ trả thù một người, mà là cả công tố viên Doãn và luật sư Chân!"
Ngôn Cách sửng sốt, trái tim bỗng lạnh toát như bị gió lùa.
Anh chạy vụt đi, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra. Lẽ ra, anh sớm nên nghĩ đến người phụ nữ điên Hoài Như kia!
Chân Ý ôm chăn, cuộn tròn người lại, ngủ say sưa. Trong mông lung, cô nghe thấy giọng nói vui vẻ của mình: "Chân Ý! Điện thoại cùa trai kìa! Mau nhận đi!"
Ưm? Cô ngủ chưa đầy một tiếng, sao có thể dậy được? Không phải trai của cô đang ở bên cô sao. Cô nhắm mắt, vươn tay sờ soạng, trống trơn. Giọng nói vẫn tiếp tục: "Chân Ý! Điện thoại của trai kìa! Mau nhận đi..."
Cô quá mệt, mơ màng mở mắt ra, lập tức giật thót, nhảy phắt ra sau, hoàn toàn hết cơn mộng mị.
Trước mặt cô là một tấm gương, trên vẽ cái vòng máu me. Tấm gương treo bộ phận sinh dục giả của phái nam cực lớn! Trái tim cô đập dữ dội vì tỉnh giấc đột ngột và sợ hãi.
Rèm kéo kín, phòng ngủ buổi sáng sớm rất u ám. Trong gương, vẻ mặt cô hãi hùng, tái mét, trên cổ... buộc một cái vòng ren, đầu kia... Trái tim cô gần như nhảy khói cổ họng, quay đầu lại chỉ thấy một người phụ nữ ngồi ở đầu giường, đôi môi đỏ sẫm nở nụ cười kỳ dị.
Chân Ý nhảy khỏi giường, nhưng phát hiện trên cổ đã bị buộc vòng. Hoài Như giật mạnh, cô gục xuống giường. Lực kéo quá lớn, cổ họng cô đau thắt, nhưng không phát ra được tiếng nào. Hoài Như lôi cô đến trước mặt, tay bịt mũi cô. Chân Ý kinh hãi, nhanh nhẹn lộn vòng ra sau, đá vào tay Hoài Như. Một tiếng "choang" lanh lảnh vang lên, thủy tinh đập xuống đất vỡ tan tành. Chân Ý tóm lấy sợi dây nhảy xuống giường, tay giật mạnh, kéo ngã Hoài Như. Thấy Hoài Như chuẩn bị bò dậy cô xoay người nhào tới, cầm sợi dây quấn chặt cổ Hoài Như.
"Hoài Như, cô thích giết người kiểu này sao? Cô thích kiểu cảm giác này sao?"
Cơn ngạt thở ép Hoài Như phát điên. Cô ta ra sức giãy giụa, ngón tay càọ xước mặt Chân Ý để lại một vết rướm máu. Chân Ý bị đau, ôm mặt. Hoài Như giằng thoát ra, lồm cồm bò sang bên kia giường, ôm ngực thở hổn hển. Chân Ý muốn đuổi tới, nhưng lại ngửi thấy mùi hương ngòn ngọt tỏa ra từ chiếc bình thủy tinh vừa mới vỡ.
Chân Ý biết đây là thuốc an thần, hỗ trợ thôi miên mà Ngôn Cách nói. "Hoài Như, cô giết người bằng cách thức thấp hèn thế này, quả là đáng ghê tởm."
Hoài Như ôm cái cổ đau rát, giật mạnh sợi dây khiến Chân Ý ngã lên giường rồi quát mắng: "Do bọn mày ép tao."
"Bản thân cô tốt hay xấu không có liên quan tới người khác." Chân Ý hất cô ta xuống, đạp mạnh vào ngực cô ta. Hoài Như lăn tới chân giường, quỳ một gối bên mép giường, ôm lấy lồng ngực đau đớn, ánh mắt hung tàn.
Chân Ý: "Cô đã giết Lâm Hàm, Hứa Mạc, phạt tù chung thân đã hời cho cô rồi. Cô không có tư cách trả thù tôi và Doãn Đạc.”
Điện thoại lại vang lên: "Chân Ý! Điện thoại của trai kìa! Mau nhận đi..."
Hoài Như cầm lấy máy ném lên tường, điện thoại bị đập vỡ không phát ra tiếng nữa.
"Không ở vị trí của tao, mày không có tư cách phán xét.”
Hoài Như nổi giận, bổ nhào về phía trước. Chân Ý đá cô ta, không ngờ cô ta phát điên, chịu đòn nhưng vẫn xông lên bóp cổ cô, đè cô xuống rồi ngồi lên. Cơn gió ngoài cửa sổ sát đất thổi tung mái tóc của cô ta, trông như ma quỷ, mắt cô ta trợn lên như muôn bật khỏi hốc mắt, khóe miệng co giật, hung tợn nói: "Nếu em trai tao khỏe mạnh, nếu cuộc đời đầy rẫy con người này có một ai đó giúp tao, tao sẽ không như bây giờ. Mày tưởng tao muốn lắm sao? Mày có tư cách gì đứng trên bậc cao đạo đức để nhìn xuống mà chỉ trích tao?"
Hoài Như dồn hết sức vào tay, bóp chặt cổ cô. Chân Ý đau đớn vùng vẫy, cào nát mu bàn tay Hoài Như. Phổi cô bị nén sắp nổ tung mất rồi! Bàn tay dính đầy máu của cô lần mò khắp nơi, bắt lấy chiếc gương bên giường như nắm chột chiếc phao cứu mạng, đập mạnh lên đầu giường. Cô cầm mảnh vỡ, ra sức đâm lên mặt Hoài Như. Mặt Hoài Như bị cứa một vết sâu hoắm, làn da bị rách, máu chày ròng ròng. Cô ta la hét thảm thiết, che mặt lại. Chân Ý như nổi lên khói mặt nước, luồng không khí bị ngăn cản tràn vào lồng ngực như vỡ đê. Cô vừa giận vừa tức, đâm về phía ngực Hoài Như.
Hoài Như nhảy xuống giường, tàn nhẫn kéo sợi dây. Chân Ý lảo đảo lăn khỏi giường, đụng phải cửa sổ sát đất. Hoài Như che gò má đầy máu, ánh mắt căm hận độc địa như rắn. Cô ta nâng chiếc ghế kiểu Âu ngoài ban công, nện lên đầu Chân Ý. Ghế đập xuống, cánh tay Chân Ý đau như vỡ nát, thấu tận tim gan. Hoài Như cầm ghế ra sức đánh đập, cửa sổ sát đất nứt dần, như bông tuyết lan tỏa.
"Mày là ai chứ! Mày và Doãn Đạc tốt số, nếu sinh ra có cảnh ngộ như tao, bọn mày thậm chí chẳng bằng tao đâu! Bắt tay đặt bẫy lừa tao vào tròng, bọn mày cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì."
Chân Ý cuộn mình vào góc tường, tóc dài che mặt, không nhúc nhích. Hoài Như vươn tay lôi cô lên, mắng chửi: "Đứng ở chỗ cao quan sát chúng sinh thích thú lắm sao? Thích duy trì chính nghĩa như vậy, tại sao không giúp những người đang vật
lộn dưới đáy xã hội kìa? Bởi vì như vậy quá bình thường, đâu sảng khoái như khi công kích tàn phá người khác, nhìn bị cáo tuyệt vọng đau khổ lúc trên tòa phải không? Chân Ý, làm nhục tao trước mặt mọi người sung sướng lắm sao?"
Khóe miệng Chân Ý rỉ máu, sắc mặt trắng bệch. Nhưng cô chợt mở mắt, nắm chiếc ghế bên cạnh đập mạnh vào trán Hoài Như. Cô ta ngã xuống đất, đến lúc này Chân Ý cũng đã cạn kiệt sức lực, nắm cái ghế giữ một khoảng cách với cô ta. Một lát sau, Hoài Như ngồi dậy, một lúc lâu nữa mới chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt đỏ hồng và bình yên như hút thuốc phiện.
Chân Ý lập tức nhận ra Hoài Như hút quá nhiều thuốc. Gió thu mát lạnh thổi qua cửa sổ, toàn thân cô sởn gai ốc, lạnh thấu tim. Nhìn ánh mắt trân trối và sâu thẳm của Hoài Như, cô chợt nghĩ Hoài Như thù hận sâu đậm đến vậy là do bản tính cực đoan, hay là có người thôi miên thúc đẩy mối hận của cô ta.
Hoài Như đứng dậy, nhích tới gần Chân Ý từng bước một. "Không phải mày nên cảm ơn tao sao? Tao cho mày thấy rõ bạn thân của mày, đối tượng ảo tưởng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của cô ta chính là người đàn ông của mày. Mày có thấy ghê tởm không? Mày có muốn cô ta ch.ết không?"
Vẻ mặt Chân Ý thay đổi. Hoài Như bật cười: "Mày giống tao thôi. Cùng có tâm trạng hận không thể dồn người ta vào chỗ ch.ết.”
Không đúng, những lời này không phải của Hoài Như. Giọng điệu này không giống Hoài Như. Chân Ý nhìn đôi mắt u ám của Hoài Như như nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo khác. Hoài Như vẫn muốn tới gần, Chân Ý đá văng cô ta, lau máu trên khóe miệng, gằn giọng: "Hoài Như, đừng so sánh tôi với cô! Dù trong lòng có oán hận, thì nó cũng chỉ là thứ cảm xúc bình thường của con người, sẽ nhanh chóng biến mất. Tôi không giống cô, tôi sẽ không làm tổn thương bất cứ ai."
Hoài Như loạng choạng lùi ra sau, dựa vào lan can cười ha ha: "Sẽ không làm tổn thương bất cứ ai? Mày có mặt mũi nói lời này ư? Thậm chí mày đã làm tổn thương người đàn ông mày thích nhất rồi, làm gì có ai mày không dám làm tổn thương chứ? Mày còn đáng ghê tởm hơn cả tao."
Chân Ý nghi hoặc nhìn cô ta, không hiểu cô ta lại bất thường ở đâu: "Cô nói bậy gì thế? Người đàn ông tôi thích nhất là Ngôn Cách, tôi chưa bao giờ làm tổn thương anh ấy."
Hoài Như yên lặng một giây, bỗng dưng bật cười lớn hơn nữa: "Mày tưởng mày phủ nhận thì mấy chuyện nhục nhã đó sẽ không tồn tại ư? Tám năm trôi qua, anh ta một lần nữa trở lại bên mày. Khi mày vui cười với người khác, khi mày được người khác thu hút sự chú ý, anh ta vẫn nhìn mày. Anh ta không nhìn thấy cả thế giới, chỉ nhìn thấy mỗi mày. Tao thật sự rất muốn cười. Thật buồn cười. Chân Ý, sao mày còn có mặt mũi xuất hiện trong cuộc sống của anh ta, sao còn mặt dày vô sỉ hưởng thụ tình yêu của anh ta chứ?"
Thân thể Chân Ý đau đớn vô cùng, nhưng không sánh nổi sự khó chịu trong lòng: "Tôi làm hỏng đầu óc của cô rồi à?"
"Còn giả vờ giả vịt." Mặt Hoài Như trống rỗng, mang nụ cười lạnh, như thuật lại câu chuyện người ta đã thiết lập, "Quán karaoke cháy, anh ta đi tìm mày. Mày không hề hấn gì, còn hẹn gặp ở bến xe buýt kỷ niệm để chia tay anh ta. Anh ta không chấp nhận, đứng ngẩn ngơ ở bến xe buýt suốt một buổi chiều. Hôm ấy trời nổi bão, bạn bè đi qua gọi nhưng anh ta không nghe thấy. Anh ta không tài nào hiểu nổi, không muốn chia tay và đi tìm mày. Chị họ mày nói mày đi bar rồi. Anh ta ghét chỗ đó, nhưng đi tìm hết quán này đến quán khác. Mày đi cùng đám lưu manh. Anh ta kéo mày, mày hất anh ta ra, anh ta không nói gì cả, lại kéo mày hết lần này đến lần khác. Mày đánh rồi đá anh ta, anh ta cũng không buông tay. Mày bảo đám côn đồ đánh anh ta, anh ta vẫn bò tới nắm lấy mắt cá chân mày không buông. Bọn mày tiếp tục đánh, ném anh ta ở bãi rác rồi bỏ đi."
Chân Ý đờ đẫn, không hiểu cô ta dựng chuyện từ đâu ra.
"Ném anh ta bị thương nặng ở đấy, mày biết sau đó xảy ra chuyện gì không?" Mặt Hoài Như toát lên nụ cười quái dị, "Khu vực lân cận phức tạp như vậy, loại người gì cũng có. Anh ta thật sự là một thiếu niên tuấn tú!”
Trái tim Chân Ý lập tức bị móc khỏi lông ngực, cơn gió lạnh rít gào rót vào trong, lạnh thấu cốt tủy. Dù cô không tin, nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh ấy, cô đã đau đến choáng váng đầu óc. "Cô nói vớ vẩn, chưa từng xảy ra chuyện đó. Tôi không cho phép cô phỉ báng anh ấy như thế!"
Ngôn Cách bị... Cô thậm chí không dám nghĩ đến điều này. Chỉ vừa nghĩ đến, cô đã đau lòng đến độ ch.ết đứng, như bị đâm dao hết lần này đến lần khác, không bao giờ ngừng lại. Cô đứng ngoài ban công, run cầm cập giữa cơn gió lạnh buốt của mùa thu.
Cô không còn nhớ, cô chưa từng làm những điều mà Hoài Như vừa kể. Anh không thể gặp chuyện như vậy được. Chuyện này không thể xảy ra với Ngôn Cách cô yêu nhất được, không thể xảy ra với chàng trai tinh khôi trầm lắng ấy được. Không thể nào.
"Không có." Cô kiên quyết như sắt, đau đến mức chỉ muốn co quắp, nhưng thân thể cô vẫn thẳng tắp như người chiến sĩ đang bảo vệ đường ranh giới mà người khác không thấy được, dù lửa đạn loạn lạc cũng tuyệt đối không lùi bước, "Tuyệt đối không có."
Nhưng có một khoảnh khắc, cô như xuyên qua không gian thời gian, bên tai văng vẳng câu nói: "Buông tay! Ngôn Cách, tôi không thích anh nữa! Không! Thích! Anh! Nữa! Không hiểu sao?"
Là giọng của cô, vô cùng lạnh lùng. Cô không nhớ mình từng nói như vậy, pháo đài trong tim bị đập nát một góc. Cô đứng chới với giữa gió thu, cố gắng chống đỡ bằng ý chí cuối cùng, cứng nhắc lắc đầu như con rối: "Không có."
"Có."
"Không có."
"Có."
"Không có!" Cô hét ầm lên, tàn bạo nhìn xoáy vào Hoài Như, ánh mắt ác liệt như con dã thú cuồng bạo.
Nhưng giọng Hoài Như như lưỡi dao sắc bén, rét lạnh thấu xương, tiếp tục đay nghiến trái tim đã sớm tan nát của cô: "Tại sao anh ta biến mất khỏi cuộc sống của mày? Tại sao mẹ Ngôn Cách không cho phép mày đến gần anh ta? Anh ta bị tự kỷ, thích mày, một lòng theo đuổi mày. Mày đá anh ta, anh ta không hiểu, cũng không chịu, còn tha thiết đuổi theo mày. Đáng thương biết bao!"
"Cô câm miệng!" Chân Ý không chống đỡ nổi nữa, lảo đảo lùi ra sau, đạp đổ giàn hoa, cỏ bốn lá màu tím và bùn đất tuôn xuống sàn. Cô không tin, nhưng trong thoáng chốc, trước mát hiện ra hình ảnh cô chưa từng thấy. Ngôn Cách thuở thiếu niên... Áo sơ mi trắng của anh nhăn nhúm bẩn thỉu, nằm sấp trong đống rác như đã ch.ết, không hề động đậy.
Cô ôm chặt lấy đầu, hoảng sợ trợn tròn mắt, nước mắt rơi lã chã như ngọc lưu ly vụn vỡ, lách tách vỡ thành đóa hoa. Không thể là sự thật, cô sẽ không chịu được.
"Mày tưởng rằng mày đã kéo anh ta khỏi bóng tối ư, không, thật ra mày đẩy anh ta vào vực thẳm. Người nhìn thấy mặt trời rồi mất ánh sáng đáng thương biết bao."
Chận Ý bịt kín tai, há miệng muốn nói nhưng không thốt nên lời, muốn thở nhưng không thể hít không khí. Cô cắn chặt ngón tay, nước mắt rơi tí tách lên mu bàn tay đầm đìa máu, cô lắc đầu như bị điên, ôm mình run rẩy dưới đất. Ngôn Cách gặp nguy hiểm rồi, phải làm sao đây?
"Chân Ý, mày muốn báo thù cho Ngôn Cách không?"
Chân Ý chấn động, dừng cơn run rẩy, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh tanh và cứng ngắc của Hoài Như, bên tai chỉ còn giọng nói âm u đầy thù hận: "Giết cô ta đi!"