Chương 19-3: Ngoại truyện: Mỉm cười với anh, vẫn như năm ấy (3)

Mười giờ sáng, trung tâm thương mại vẫn còn yên tĩnh, không có lấy bóng người dạo phố. Ngôn Cách liếc nhìn quyển ảnh nền dày cộp, cầm bút ghi chú. Chân Ý cầm nước trái cây ngồi cạnh, vừa uống vừa lẩm bẩm: “Ô, cái này đẹp quá, màu lam nhạt, cái có sao ý.”


Ngôn Cách ghi lại mã số, vừa nghiêng đầu, nước trái cây của Chân Ý đã đưa tới miệng: "Này."
Anh nhìn một chút, cô uống nước trái cây không hề nề nếp, ống hút bị cắn quắt queo. Lát sau, anh vẫn cúi đầu uống một ngụm.


Chọn được chín hình, hai người liền vào phòng chụp. Lần này, anh chủ động đầy bất ngờ. Lúc thì ôm cô, cúi đầu kề sát má cô, lúc thì nghiêng người khom lưng để cô ôm lấy cổ anh, lại có lúc đứng nghiêng để cô kéo người mình từ phía sau... Chân Ý vui vẻ cực kỳ, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, khóe môi cong cong không thể khép lại. Cuối cùng, anh còn trao cô một nụ hôn.


Ảnh được in ra, bà chủ lấy dao cắt giấy từ trên tủ xuống. Trong lúc vô ý liếc nhìn, Ngôn Cách thấy anh và Chân Ý của tám năm trước. Chín tấm ảnh nho nhỏ dán ngay ngắn trên tủ kính. Anh bỗng như bừng tỉnh từ giấc mộng, tám năm trước họ ngây ngô trẻ con là thế. Tám năm qua đi, ảnh đã ố vàng, thiếu niên và thiếu nữ vẫn thân mật và vụng về kề sát nhau.


Trên đường trở về, Chân Ý ngồi ở ghế lái phụ, hài lòng cực kỳ: "Chắc chắn bà chủ cảm thấy anh quá đẹp trai nên in thêm một tấm làm quảng cáo. Em còn không nhớ chúng ta đã chụp đấy." Cô cầm ảnh năm đó so sánh với hôm nay, vui vẻ phát hiện: "Trùng hợp quá, tư thế giống hệt, nhưng đã lớn hơn tám tuổi rồi."


Dĩ nhiên là tư thế giống hệt, bởi vì anh nhớ hết, thậm chí không sai thứ tự.
"Ngôn Cách, khi đó anh thật đáng yêu, thảo nào em thích anh thế... Ô, bây giờ anh điển trai hơn… À, trước kia ngây ngô quá…”


available on google playdownload on app store


Mỗi tay cầm một dây ảnh, nhìn qua nhìn lại rồi phát hiện rằng cô thích mọi giai đoạn của anh. Cô chân thành nói: "Ngôn Cách, bao giờ anh già đi, em cũng vẫn thích vẻ ngoài khi ấy của anh." Cô ôm ảnh vào lòng, đảo mắt nghĩ, "Đến khi anh già, tóc bạc lấm tấm, sẽ ra dáng một ông cụ bình đạm ung dung. Em sẽ bám lấy anh cả đời, ngay cả khi già nua thì em vẫn sẽ nhảy nhót bên anh. Ha ha, tốt quá." Cô hết sức vui mừng.


Ngôn Cách bình thản lái xe, nhưng cũng không kìm được mà nghĩ tới dáng vẻ về già của cô, nhất định là bà nội khắc nghiệt trong mắt các cháu, nhưng vẫn hoạt bát ầm ĩ như bây giờ, luôn mang theo lòng hiếu kỳ và khát vọng về cuộc sống, kéo anh đi trải nghiệm những thứ kỳ lạ hiếm có.


"Woa, hoa nghênh xuân đẹp hết sảy."


Chân Ý nhoài người bên cửa sổ, bị hút hồn bởi sắc xuân nơi núi rừng. Đang là đầu xuân, sâu trong núi Cửu Khê vừa đổ trận mưa, rừng cây đã thay áo mới, khắp chốn phủ lên mình màu xanh tươi non, càng ngắm càng khiến con người vừa tươi tỉnh lại thư thái sảng khoái. Hoa nghênh xuân hai bên đường nở vàng rực rỡ, bao phủ cả sườn núi như thác nước. Hai màu vàng sáng và xanh nhạt hài hòa trong nhau tạo nên cảnh tượng xinh đẹp.


Ngôn Cách cong môi rất khẽ, ở bên cô giúp anh thấy được bao cảnh sắc tươi đẹp không gì sánh nổi trên thế gian này.


Vì đêm hôm trước vừa mới mưa, căn viện mông lung mưa bụi, càng giống bức tranh thủy mặc Giang Nam tĩnh mịch. Đi trên phiến đá xanh trơn ướt, hơi nước thấm lên khiến bắp chân Chân Ý hơi lạnh. Nhưng may mà lòng bàn tay Ngôn Cách nóng ấm, hơi ấm dần dần thấm vào lòng cô. Cô để anh nắm tay đi lên ban công, vào nhà ngắm nhìn. Căn phòng thanh nhã và tinh tươm, cô vui vẻ ngó quanh, cuối cùng ánh mắt rơi trên chiếc cầu thang gỗ, quay lại hỏi anh: "Trên đó có phải phòng ngủ của anh không?"


"Ừ.”
"Tối nay em có thể ngủ ở đó không?"
"Ừ."
Cô hớn hở như đứa trẻ được kẹo, lập tức chạy lên, chiếc cầu thang gỗ rầm rầm tiếng bước chân cô.
Lên tới tầng hai, đẩy cánh cửa gỗ ra, nhìn vào căn phòng thanh nhã, cô nói: "Ngôn Cách, phòng ngủ của anh đẹp quá."


Cô như nhìn thấy lần đầu, ngó nghiêng xung quanh, cảm thấy cái gì cũng tốt đẹp. Cô thích thảm cỏ nhỏ dưới cầu thang nhất. Cô đứng trên thảm cỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, rất cao rất xanh, một tia nắng rơi lên tóc cô.
"Em rất thích nơi đây." Cô nói.


Anh tựa bên cửa, không nói một lời, cứ lẳng lặng nhìn ngắm dáng điệu hồn nhiên của cô.
Tầng dưới vọng đến hai tiếng gõ cửa. Chân Ý quay đầu lại: "Ai thế?"


"Nhà thiết kế." Anh vươn tay về phía cô, đợi cô đưa tay đến, anh dắt cô xuống tầng. Đắn đo một lát, anh nói: "Là người tới đo may lễ phục cho em."
Cô "ừ" một tiếng, không có gì khác thường. Ngôn Cách sắp yên tâm thì lại nghe cô thắc mắc: "Lễ phục gì cơ?"


Anh dừng một giây rồi nói: "Lễ phục kiểu Hán giống An Dao đấy."
Cô càng khó hiểu: "An Dao là ai?"
"Ồ, xin lỗi, anh quên mất là em không biết cô ấy." Ngôn Cách quay lại mỉm cười với cô, "Cũng quên nói cho em biết là anh muốn dẫn em tham dự một tiệc cưới rất quan trọng nên phải may lễ phục theo yêu cầu."


"Vậy à?" Hàng mày nhíu chặt của cô giãn ra, dựa vào lòng anh, khẽ hỏi, "Vậy bao giờ chúng ta kết hôn? Ngôn Cách, nếu em cầu hôn thì anh có đồng ý không? Anh đồng ý đi mà."
Cô quên Ngôn Anh Ninh rồi.
Tim anh như bị chiếc kim nhỏ bé đâm phải, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, cong môi nói: "Được, anh đồng ý."


"Thật á?" Cô vui sướng cực kỳ, ôm cổ anh hôn một cái lên má anh.


Xuống tầng đến phòng khách, nhà thiết kế của nhà họ Ngôn đã đứng ngay ngắn thành một hàng, chờ đợi cạnh tấm bình phong gỗ đàn hương. Thấy Chân Ý, một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi đứng đầu mỉm cười lễ phép: "Cậu chủ, cô Chân."
Chân Ý gật đầu đáp lễ.


"Đo người cho cô Chân trước."
Chân Ý: "Được."
Ngôn Cách cũng gật đầu cho phép. Nhưng... Tay anh vẫn nắm chặt tay cô, không hề buông lơi.


Căn viện yên ắng, chỉ có tiếng gió thổi lay động mành trúc. Nhà thiết kế chờ đợi theo phép tắc, Chân Ý cũng lấy làm lạ nhìn Ngôn Cách, khẽ giãy tay ra. Ngôn Cách bừng tỉnh, chậm rãi buông cô ra. Thật ra, lòng anh còn sợ hãi, không biết thời khắc nào đó quay đầu lại, cô sẽ không nhận ra anh nữa. Nhà thiết kế đo người cho Chân Ý, Ngôn Cách ngồi bên pha trà, thi thoảng ngước mắt nhìn cô qua hơi nước lượn lờ.


Căn phòng tĩnh lặng. Sương mù dày đặc ngoài sân thấm vào sàn nhà gỗ bách, cơn gió nhẹ đưa lớp sương màu trắng cuồn cuộn, căn lầu nhỏ như chìm giữa mây mù chốn thần tiên. Ngôn Cách chuyển mắt, nhìn vào bắp chân để trần của cô. Nhà thiết kế đã đo đạc xong xuôi, hỏi cặn kẽ về sở thích hoa văn màu sắc của cô rồi rời đi.


Chân Ý nói với Ngôn Cách: "Họ nghiêm túc quá, đo cả cổ tay và mắt cá chân, còn đo cả trán nữa."
"Như vậy mới may được lễ phục hợp với em nhất, xinh đẹp nhất."


Anh cầm tấm chăn mỏng tới, đỡ cô ngồi xuống rồi nâng chân cô lên, cầm chăn bọc lấy. Ngón tay vừa chạm tới thì thấy da cô thấm lạnh, anh không khỏi nhíu mày. Vẫn đang đầu xuân, nhiệt độ trong núi khá thấp, không biết cô có bị cảm lạnh không.


"Ồ." Ngón tay cô chỉ lên trán, "Tại sao phải đo trán em, phải đeo cái giống công chúa sao?"
Anh khẽ cong khóe môi: "Cái đó được gọi là trụy mi tâm."
Cô nhún vai lè lưỡi: "Hiếm khi anh hiểu biết tên của những thứ này."


Chân cô được bọc trong tấm chăn, ấm áp hơn nhiều. Sương mù sau mưa theo cơn gió liên tục ùa vào căn nhà gỗ, sập gỗ và ghế gỗ như thể đang lơ lửng giữa màn sương trắng cuộn trào.


Ngôn Cách bế cô lên tầng. Anh đi vững vàng mà chậm chạp, chiếc cầu thang gỗ không phát ra bất cứ tiếng động nào. Cô vùi trong lòng anh, ôm lấy cổ anh, mím môi cười không thôi. Anh nhận ra cô đang cười liền hỏi: "Sao thế?"
"Ừ." Cô lắc đầu cười, lát sau nhẹ nhàng nói, "Ngôn Cách, anh tốt với em quá."


Anh không thể trả lời, không hiểu sao mũi hơi cay cay.
Trở lại phòng ngủ, anh ôm cô vào phòng tắm, đặt cô ngồi bên bồn tắm, cầm vòi nước nóng xối vào chân cho cô. Cô nhìn chằm chằm cái bồn tắm lớn hình tròn: "Hai ta có thể bơi ở đây được đấy."


Anh xắn tay áo chỉnh nhiệt độ nước, xoa đầu cô nói: "Đừng lộn xộn, anh mang đồ của em tới."
Cô ngoan ngoãn gật đầu.


Ngôn Cách về phòng ngủ, mở vali lấy ra đồ sáng nay giúp cô xếp vào. Sữa rửa mặt, kem dưỡng ẩm, kem dưỡng da. Đóng vali lại, anh thấy trong phòng tắm không còn tiếng cô nữa, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách.
"Chân Ý."


Không ai đáp. Anh đặt đống chai lọ xuống sàn nhà rồi đứng dậy, không hiểu sao lòng dạ lại trĩu nặng, sải bước vào phòng tắm.
"Chân Ý."
Cô vẫn như lúc anh rời đi, ngoan ngoãn không lộn xộn, ngồi bên bồn tắm cầm vòi hoa sen xả nước vào chân, nghiêng đầu nghịch nước.
Giọng anh nhẹ đi: "Chân Ý?"


Cô vùng vẫy đôi chân trong nước, phớt lờ anh. Anh cảm thấy mắt mình bỗng như có thứ gì đó rơi vào, tầm mắt nhạt nhòa, có phần mơ hồ.
"Chân Ý."
"Hả?"


Cuối cùng cô cũng quay lại, ánh mắt trong suốt, vẻ bồn chồn lại khó hiểu. Có lẽ thấy vẻ kinh hoàng của anh, mặt cô cũng dần dần hiện nét rối bời, "Anh... đang gọi tôi à?"
Cô đã quên mất bản thân, quên mình là Chân Ý.
Lần này anh không gọi tên cô nữa, tới đóng vòi nước rồi hỏi: "Rửa xong chưa?"


"Rồi."
Anh cầm chiếc khăn lớn, ngồi bên bồn nhấc chân cô lên, lau chùi sạch sẽ. Anh chấm nhẹ từng lượt, cực kỳ cẩn thận nghiêm túc.
Hai người đều không nói gì, như thể chờ đợi thời khắc không muốn đối mặt nhưng lại không thể ngăn trở.


Ngoài tiếng chuông gió leng keng ở đằng xa, trời đất yên ắng đến độ chỉ có tiếng gió chậm rãi.


Cuối cùng, anh ngẩng đầu lên, định nói gì đó nhưng thấy cô nhíu mày nhìn mình với vẻ hoang mang bất lực, đôi môi run rẩy, hình như rất cố gắng nói gì đó nhưng không cất lên lời: "... Ngôn... Cách..." Cuối cùng cô nói: "... Ngôn Cách..."


Thật ra ký ức của cô đã trống rỗng, không còn gì nữa. lãng quên tất cả những gì có liên quan đến anh và liên quan đến bản thân cô. Nhưng đến mức độ tệ hại ấy, cô vẫn khắc ghi hai chữ "Ngôn Cách", vẫn cố chấp níu lấy tên anh không chịu buông. Cô lại còn u mê ôm lấy cánh tay anh, lo lắng hoảng loạn vùi vào lòng anh, vẫn như trước đây, theo bản năng cô cho rằng anh mới là chốn thân mật an toàn.


Ngôn Cách ôm cô vào lòng, cằm tì vào trán cô, không nói một lời mà chỉ để nước mắt tuôn rơi.
Đêm đó anh ôm cô ngủ là lần cô yên tĩnh nhất. Cô chỉ ôm chặt lấy cổ anh không nhúc nhích, không nói tiếng nào và cũng không chịu nhắm mắt, như thể đang canh giữ thứ gì.


Sáng hôm sau, từ lúc Chân Ý nhúc nhích Ngôn Cách đã tỉnh lại. Ngay khi ấy, Chân Ý như con chim sợ ná, kinh ngạc nhìn anh như nhìn người xa lạ.
"Chân Ý, anh là Ngôn Cách."


Anh muốn nói chuyện với cô, nhưng cô không nghe mà hoảng loạn rời khỏi giường anh, mặc quần áo, chưa kịp xỏ giày đã chạy rầm rầm xuống tầng. Ngôn Cách lập tức mặc quần áo đuổi theo, nhưng Chân Ý đã sớm mất dạng.


Anh nhìn quanh, tìm kiếm bên ngoài hồi lâu. Lúc đến cửa căn viện của Ngôn Hủ, anh bất ngờ nghe thấy giọng Chân Ý. Một câu cô nói khiến tim anh hoàn toàn tan chảy.
"Hai anh giống nhau quá, giống nhau như đúc vậy." Giọng Chân Ý có phần thấp thỏm và nghi ngờ nhưng cũng rất quả quyết, "Nhưng anh ấy là Ngôn Cách, còn anh không phải."






Truyện liên quan