Chương 6
Hắc Doãn Tâm vừa về đến nơi ở của mình-Tâm Uyển-thì lập tức đuổi Như Nguyệt- cô hầu gái phục vụ cô từ khi còn bé- ra khỏi phòng, sau đó đóng kín cửa phòng, lấy chiếc điện thoại 3G màu bạc Canh Dần đưa cho, tìm số của anh, rồi ấn phím gọi đi…
Chuông đổ 1 tiếng, lập tức có người bắt máy, đồng thời hình của anh cũng xuất hiện trước mắt cô. (hix, đt 3G có khác)
“Canh Dần, không hay rồi, làm sao giờ, làm sao giờ?” cô khẩn trương nhìn anh, từ khi anh gỡ mặt nạ bạch hổ xuống, cô không còn thấy anh đeo lên nữa.
“Trước tiên em hít thở thật sâu, rồi từ từ nói rõ ràng cho anh nghe.” Canh Dần nhìn cô trên điện thoại, khuôn mặt xinh xắn giờ này tràn ngập vẻ lo lắng, anh nhẹ nhàng nói.
“Làm sao mà từ từ được, anh có biết là chúng ta gặp rắc rối lớn rồi không?” Hắc Doãn Tâm sắp điên lên mất, chỉ cần nghĩ đến chuyện mẹ muốn gọi điện thoại cho anh, còn nữa, bố thì xem tập đoàn Murk như cái gai trong mắt, tay chân cô đã cuống hết cả lên rồi.
“Chúng ta?” Canh Dần cười nhẹ, tính đến hiện tại, anh chưa bao giờ lâm vào tình huống nào gọi là rắc rối lớn,nghe giọng điệu của cô, dường như là trời sắp sụp vậy, làm anh bật cười.
“Đúng vậy, nhà em ngày kia sẽ tổ chức một buổi dạ tiệc, nhưng danh sách khách mời lại không có người của tập đoàn Murk, bởi vì…” Hắc Doãn Tâm đột nhiên dừng lại.
“Bởi vì bố em hận bọn anh thấu xương, đúng không?” Canh Dần cười cười, anh còn tưởng là có chuyện lớn gì, về phần bố cô ghét anh và các bạn, anh đã biết từ lâu rồi.
Mà trên đường đưa cô về nhà, anh đã sớm liên lạc với bạn bè, chuẩn bị tốt mọi mặt, hiện tại vì nhận điện thoại của cô nên mọi việc tạm thời dừng lại, mà anh lại là người đứng đầu của kế hoạch lần này.
Nhưng anh không ngờ là cô lại biết ân oán giữa bố cô và bọn anh nhanh đến vậy.
“Á…anh, anh đã biết từ lâu rồi đúng không?” Hắc Doãn Tâm kinh ngạc nói.
“Đúng.” Canh Dần gật đầu, anh đúng là đã biết từ trước, chỉ không ngờ cô lại nói với bố mẹ nhanh như vậy, điều này có nghĩa cô đã xem anh như người đàn ông cùng cô đi hết cuộc đời này?
“Anh biết từ lâu rồi?! Vậy sao không nói trước với em, hại em lúc nãy không biết sống ch.ết hỏi bố mẹ là trong danh sách khách mời tiệc chiêu thân tối ngày kia có người của tập đoàn Murk hay không, anh…” Hắc Doãn Tâm nếu không phản ứng nhanh thì suýt nữa đã tức hộc máu, nhưng không biết làm thế nào lấp ɭϊếʍƈ cho qua chuyện đây.
“Em nói cái gì…danh sách khách mời tiệc chiêu thân!” nghe xong Canh Dần nhíu mày ngắt lời cô.
“Đúng thế, vì chuyện này nên em mới gấp rút gọi điện cho anh, người ta đã là người của anh rồi, cho nên không muốn tham gia loại tiệc chiêu thân kiểu này một tẹo nào, anh nói bây giờ phải làm sao?” cứ nghĩ đến chuyện này là Hắc Doãn Tâm lại cuống hết cả lên.
“Em đừng lo, anh sẽ làm cho bố mẹ em thay đổi cách nhìn về bọn anh…” Canh Dần bỗng thấy rất ấm áp trong lòng, câu nói “người của anh” của cô không khiến anh cảm động mới là lạ.
“Làm sao em có thể không lo được cơ chứ, bố mẹ em mời những nhân tài kiệt xuất trên khắp thế giới đến dự tiệc, chỉ duy nhất không có các anh, anh biết điều này có nghĩa là gì không?” Hắc Doãn Tâm hoàn toàn không nghe ra, ngắt lời anh.
“Anh biết, nhưng em cứ kê cao gối mà ngủ ngon đi.” Canh Dần khẽ thở dài, cô không thể nhẫn nại nghe anh nói hết câu được sao?”
“Em chẳng an tâm tẹo nào, làm sao mà kê cao gối ngủ ngon được đây!” Hắc Doãn Tâm trừng mắt nhìn anh một cái, anh hoàn toàn không biết tình hình nghiêm trọng đến đâu!
“Haha…” Canh Dần nhìn không được bật cười thành tiếng, rồi bất lực lắc đầu, cô nhóc này, anh thật sự thua cô rồi, nhưng kì lạ là anh càng ngày càng cảm thấy cô rất đáng yêu, đặc biệt là lối nói chuyện và suy nghĩ của cô, khiến anh vừa yêu vừa mến.
-Anh vẫn còn tâm trí để cười được à, em bị bố mẹ bắt tham gia tiệc chiêu thân, anh không lo lắng chút nào sao?
Hắc Doãn Tâm kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh, dù cô biết anh không thích cô, nhưng tốt xấu gì cô cũng đã là người của anh, đáng nhẽ anh phải có chút phản ứng gì chứ!
“Em muốn anh lo chuyện gì? Buổi tiệc chiêu thân kia, hay là thái độ của bố mẹ em đối với anh?” Phản ứng của cô khiến anh có chút khó hiểu.
“Đương nhiên là cả hai rồi, bố mẹ em không thích anh, nên sẽ không đời nào đồng ý hôn sự giữa chúng ta, anh lại không được mời dự tiệc, lỡ may em bị người nào đó nhìn trúng, sau đó anh ta đến càu thân với bố mẹ em thì phải làm sao?” bộ dạng cũng như giọng điệu không thèm quan tâm của anh làm tổn thương lòng tự trọng của cô, cho nên cô không nhịn được muốn khích anh.
“Em muốn anh tham dự buổi tiệc chiêu thân đó sao?” Canh Dần khẽ nhíu mày.
Anh vốn ghét phải đi dự tiệc, hơn nữa anh cũng không cho rằng buổi tiệc chiêu thân đó sẽ tạo thành uy hϊế͙p͙ gì với anh, nhưng nếu cô muốn anh tham dự thì anh sẽ đến dự.
“Việc này không phải em muốn là có thể quyết đinh được, bố mẹ em hoàn toàn không có khả năng gửi thiệp mời cho anh.” Cái gì gọi là cô muốn anh tham dự, cách nói của anh như thể là cô đang cầu xin anh vậy, nực cười! Hắc Doãn Tâm cô từ bao giờ biến thành kẻ mất mặt như vậy?
Dù cô là vì ăn mới mặt dày bám lấy anh, nhưng không có nghĩa là cô không có ai thèm nhìn, dù gì cô cũng là thiên kim của tập đoàn Hắc thị, những người muốn lấy cô tính sơ sơ cũng phải xếp thành hang từ ga Đài Bắc đến Hsimenting (một thành phố ở phía Đông Bắc của quận Vạn Hoa, thành phố Đài Bắc).
“Em chỉ cần nói với anh là muốn hay không, còn thư mời thì tự anh lo.” Cô thật sự đã xem thường anh, từ trước đến giờ, phàm là thứ anh muốn thì đều chưa bao giờ thoát khỏi tay anh.
“ Thật không?” Hắc Doãn Tâm hơi nghi ngờ, nhưng nhìn sự tự tin toát lên trên khuôn mặt anh, dường như anh thật sự có cách.
“Được hay không, không phải đến bữa tiệc tối ngày kia em sẽ biết hay sao?” Canh Dần âm thầm thở dài, xem ra nếu không dùng thực tế chứng minh sẽ rất khó khiến cô tin tưởng.
“Dần, vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong à? Mọi người đã đến đủ, chỉ đợi cậu bắt đầu.” Đột nhiên, một giọng nam lười biếng truyền đến tai Hắc Doãn Tâm.
“Sắp xong rồi, các cậu đối phó một lát đi.” Canh Dần ngước nhìn người đang bước vào, anh vẫn chưa nghe được câu trả lời của cô, sao có thể cúp máy được chứ?
“Đối phó thế nào? Cậu mới là chủ trì, mọi người đều mong đợi được thấy khuôn mặt thật của cậu, cậu thì tốt rồi, rõ ràng biết phải lên sân khấu mà lại chạy ra đây nghe điện thoại, hơn nữa chẳng phải cậu không thích cô ta sao, vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa.” Người đàn ông đó càu nhàu, ai bảo hắn rút thăm thua cuộc, bị ép phải nói những lời khó nghe như vậy.
“Đợi mình một phút nữa.” Canh Dần cau mày, anh nói không thích cô lúc nào?!
“Cậu chỉ còn 59 giây.” Bạn anh tốt bụng nhắc.
“Vậy sao cậu còn ở đây lãng phí thời gian của tớ?” Canh Dần trừng bạn một cái, rồi thu hồi tầm mắt nhìn Doãn Tâm trên màn hình, cô hiển nhiên đã nghe thấy mấy lời vừa rồi và đang tức giận, “Em rốt cục có muốn anh tham dự hay không, nói nhanh đi, anh không có nhiều thời gian.” Anh thúc giục.
“Đến hay không là tùy anh, nếu anh có thành ý thì chẳng cần hỏi em câu này.” Hắc Doãn Tâm tức giận cúp điện thoại, thì ra anh đi đâu cũng nói với người ta là anh không thích cô, vậy cô có cần phải nhiệt tình bám đít anh làm gì?
Hơn nữa anh đã sớm biết bố mẹ cô không thích anh mà lại không nói với cô, làm cô lo lắng cả buổi, cô đúng là nực cười…
Huhu, cô không thèm kết giao với anh nữa! Dù anh có nấu ngon hơn nữa, cô cũng không thèm…
Bỏ đi, bỏ đi, người có thể không cần, nhưng không thể không cần món ăn ngon, nhưng anh ghét cô như vậy, họ có thể sống bên nhau trọn đời không? Lại thêm thái độ của bố mẹ cô đối với anh, anh và cô thật sự có thể đến với nhau sao?
Cô hoang mang quá.
Đột nhiên, cô nhớ ra có một chuyện vẫn chưa nói với anh, cô bắt đầu có cảm giác muốn khóc, cô lại dám cả gan cúp điện thoại của anh, đương nhiên cô không thể lại gọi lại cho anh được. Xem ra cô vẫn nên gọi cho Thục Nữ bàn bạc trước rồi tính sau, vậy là cô lấy điện thoại ra, ấn số của Thục Nữ…Canh Dần kinh ngạc nhìn điện thoại vừa bị cắt đột ngột, không thể tin là cô lại dám giận dỗi trẻ con với anh! Vừa nãy rõ ràng là rất tốt, tầm mắt anh lập tức chuyển sang người đang đứng bên cạnh, gã này căn bản không phải đến thúc giục anh nhanh chóng chủ trì cuộc họp báo, mà là…
“Không tồi, cô gái của cậu to gan thật, dám ngắt điện thoại của cậu nha.” Anh ta kinh ngạc đập bàn nhận xét.
“Nếu cậu không nói mấy câu vừa nãy thì cô ấy cũng không ngắt điện thoại của tớ.” Anh lạnh lùng nhắc nhở bạn, rõ ràng là kẻ đầu têu phá rối, lại còn giả vẻ ngây thơ vô tội.
“Trừ khi cậu thật sự thích cô ấy, nếu không tớ chỉ có thể coi là nói thẳng nói thật.” Anh ta khẽ cười, không để tâm bị trách cứ.
“Nói thích thì vẫn còn quá sớm.” Canh Dần cau mày, anh không nghĩ là mình đã thích cô, còn về cảm giác của mình đối với cô thì anh vẫn đang trong quá trình đánh giá.
“Ý cậu là, cậu…không phải là không thích cô ấy.” Anh ta bắt lỗi trong câu nói của anh.
“Thìn, nếu cậu có thể nói cho tớ biết định nghĩa thế nào gọi là thích hay không thích một người, thì tớ có thể cho cậu biết cảm giác của tớ với cô ấy là như thế nào.” Canh Dần nhìn anh như thể đang suy tư điều gì.
Người đàn ông tên Thìn ngẩn người, định nghĩa thích quá rộng, anh ta làm sao có thể rút ra được một định nghĩa hoàn chỉnh? Xem ra anh đang bị Dần dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, anh không nhịn được bật cười, “Vậy cậu có muốn đi dự buổi tiệc chiêu thân đó không? Cậu thật sự không lo cô ấy sẽ bị mấy gã anh hào trẻ tuổi kia để ý sao? Dù gì cô ấy cũng là con gái của Hắc Thủ Thành.” Dù không có được đáp án, nhưng đả kích bạn tốt một chút cũng không tồi.
“Dù cô bị gã nào đó để ý thì cậu nghĩ hắn ta là đối thủ của tớ sao?” Canh Dần lạnh lùng đáp. Thật sự, với bối cảnh của cô, những người thích cô tất nhiên là rất nhiều, chỉ tiếc cô đã là người của anh, những gã khác nếu dám mơ tưởng, anh tự có biện pháp khiến hắn rút lui.
“Tớ chưa bao giờ nghĩ có gã đàn ông nào xứng là đối thủ của cậu, nhưng nói như vậy là cậu không định tham dự buổi tiệc chiêu thân kia rồi.” Anh ta cười cười, mấy người bọn họ nghe Tình Thiên kể lại một màn đặc sắc ở nhà cậu ta xong thì toàn bộ đều quay ra ủng hộ Hắc Doãn Tâm.
“Buổi tiệc chiêu thân đó không quan trọng, ngược lại làm sao thay đổi cách nhìn của Hắc Thủ Thành đối với chúng ta mới là nhiệm vụ cấp bách trước mắt.” Trong đầu Canh Dần đột nhiên xuất hiện mấy lời Hắc Doãn Tâm nói khi ngắt điện thoại…
Đến hay không là tùy anh, nếu anh có thành ý thì chẳng cần hỏi em câu này.
Chậc, cái gì gọi là có thành ý? Nếu anh không có thành ý thì đã chẳng hỏi cô là muốn anh đến dự hay không! Phải biết anh gần đây bận như thế nào, nhưng vì để có thể nhanh chóng đính hôn với cô, anh đã gạt tất cả công việc sang một bên, chuyển sang xử lí chuyện của hai người, kết quả cô lại cúp điện thoại của anh!
-Tớ lại nghĩ khác với cậu, bởi người mà cậu muốn chung sống cả đời là Hắc Doãn Tâm chứ không phải Hắc Thủ Thành. Dù cô ấy không quản xấu hổ muốn trở thành người phụ nữ của cậu, nhưng nếu cô ấy thật sự chỉ quan tâm đến ăn mà không để ý đến con người cậu thì căn bản không cần phải vì buổi tiệc chiêu thân kia mà gọi điện cho cậu, đúng không?
Canh Dần đờ người, “Cô ấy gọi điện cho tớ chỉ vì cô ấy biết được thái độ của bố cô ấy với chúng ta, nên gọi đến để xác nhận thôi.”
Cô thật sự quan tâm đến anh sao?
-Xác nhận có nghĩa là cô ấy quan tâm, không phải sao?
Canh Dần chấn động, nhưng rồi lập tức lắc đầu, “Đúng, cô ấy thực sự quan tâm, nhưng thứ cô ấy để ý đến là ‘ăn’.” Nếu bọn họ không thể kết hôn thì cô không thể ăn thức ăn anh nấu, cho nên cô có thể không quan tâm sao?
“Dần, tớ thấy cậu đúng là người trong cuộc nên không sáng suốt, dù cô ấy vì động cơ gì mà nguyện ý trở thành người phụ nữ của cậu, nhưng nếu cậu không cho cô ấy cơ hội thì cô ấy không thể phá vỡ tầng phòng ngự của trái tim cậu, cho nên điều này có nghĩa trái tim cậu đã chập nhận cô ấy từ lâu rồi, nhưng bây giờ cậu lại một mực phủ nhận, tớ thấy cậu chính là đang ghen với cô ấy.” Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tớ ghen với cô ấy?! Nực cười!” Canh Dần cao giọng phản bác.
“Chẳng nực cười tý nào, cậu đang ghen với cô ấy, ghen vì cô ấy thích món ăn cậu nấu mà không phải là con người cậu.” Anh ta vạch rõ bản chất vấn đề.
Canh Dần bị nói trúng, vội phản bác: “Dù là vậy đi nữa thì cũng có liên quan gì đến việc tớ không đến dự buổi tiệc chiêu thân kia?”
-Ai bảo không? Những cô gái như cô ấy rất trọng tình cảm, cô ấy nói với cậu có thể cô ấy sẽ bị người khác nhìn trúng là muốn xem cậu có để ý hay không, kết quả cậu lại hỏi cô ấy có muốn cậu đến dự hay không?!
Như vậy, nếu cô ấy nói muốn có nghĩa là cậu vì cô ấy yêu cầu nên mới đến dự chứ không phải tự cậu muốn đến, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cho nên cô ấy mới nói nếu cậu có thành ý thì không cần phải hỏi cô ấy câu đó, rõ ràng là cô ấy đối với cậu hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
“Nếu tớ đi dự buổi tiệc chiêu thân đó, cậu nghĩ cô ấy sẽ có cảm giác an toàn sao?” Canh Dần hoàn toàn không thể phản bác cách nói và luận điểm của anh ta, nhưng chỉ là một buổi tiệc chiêu thân, thực sự quan trọng như vậy sao?
“Ít nhất cô ấy cũng nghĩ là cậu để ý cô ấy, mà không phải hoàn toàn không quan tâm. Cậu nghĩ kĩ đi, trước mắt phải chủ trì cuộc họp báo đã, nói đến đây thôi, lần này đúng là Hắc Thủ Thành được món hời lớn, còn về phần cậu...ngược lại, hầu bao chảy máu.” Thìn vỗ vỗ vai bạn, chế giễu.
“Bình thường.” Canh Dần gạt tay anh ta, anh không thích người khác chạm vào mình cho lắm, dù là bạn tri kỉ cũng vậy.
“Ba mảnh đất trị giá mấy trăm nghìn đôla, khoản tiền mà Cùng Thần nhìn thấy cũng đau lòng, vậy mà cậu lại nói vẫn bình thường, đúng là chỉ có cậu.” Thìn than nhẹ một tiếng, dù tài sản của Dần rất lớn, nhưng ba mảnh đất kia nằm ở vị trí tấc đất tấc vàng của lục địa Á Âu, theo như anh ta tính, ít nhất cũng tốn mất 2/ tài sản của Dần, không ngờ cậu ta lại hoàn toàn không xót ruột.
“Mình với cái gã bo bo giữ của Cùng Thần kia không giống nhau, hơn nữa tiền chỉ cần kiếm là có thôi.” Nghĩ đến Cùng Thần, lần bán đất này may nhờ có cậu ta, nếu không anh cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy, sau đó công bố với báo chí. Hơn nữa lần này anh đồng thời lộ diện, tiện thể công bố với toàn thế giới, định đẩy Hắc gia vào thế đã rồi.
“Không sai, nhưng phải mất 3, năm mới kiếm lại được, chưa tính đến lợi nhuận mất đi trong khoảng thời gian đó…” Thìn chỉ cần nghĩ đến con số đó, đến một người không coi trọng tiền bạc lắm như anh ta mà còn thấy tiếc đứt ruột.
“Không thể nói vậy được, ông ấy là bố vợ tương lai của tớ, vốn cũng nên tặng chút quà gặp mặt, hơn nữa tiền là vật ngoài thân, đủ tiêu là được rồi.” Canh Dần ngắt lời bạn.
“Lý luận về ‘tiền’ này của cậu, tuyệt đối không được nói với mặt Cùng Thần, nếu không cậu ta nhất định không chịu nổi.” Thìn cười cười, anh có thể hiểu việc tặng bố vợ quà gặp mặt, nhưng quà gặp mặt có cần thiết phải tặng đến ba mảnh đất không? Từ đó có thể thấy, Dần coi trọng Hắc Doãn Tâm như thế nào.
-Cậu ta chỉ cần có chút kích động là đã không chịu nổi rồi.
“Cậu nói với cậu ta rồi?” Thìn kinh ngạc nhìn Canh Dần.
-Lúc sáng gọi điện cho cậu ta, có nói một chút.
“Ừ, vậy chúng ta nhanh chóng vào hội trường thôi.” Thìn cười khổ lắc đầu, rồi lập tức bước đi.
“Đi thôi.” Canh Dần gật đầu, cũng bước nhanh về phía hội trường.
Hắc Doãn Tâm cất những bước chân nặng nề đi về thư phòng nhà chính, dù cô đã dặn dò Thục Nữ từng câu từng chữ, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi thấp thỏm, ai bảo cô không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mẹ! Lỡ may Thục Nữ nói chuyện lộ ra sơ hở gì thì hậu quả thật khó lường.
Vừa bước vào thư phòng, cô nhìn thấy bố mẹ đang ngồi trên sô pha, mặt không chút biểu cảm nhìn cô, lòng cô bỗng nhiên chùng xuống đáy, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra nụ cười, “Bố, mẹ, đây là số điện thoại của bạn con.”
“Doãn Tâm, bố mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con.” Hắc La Ngân Nguyệt nhẹ giọng nói.
Sau khi nhìn thấy tin tức đó, họ nhận được vô số cuộc điện thoại gọi đến chúc mừng, dù họ đã liên lạc với đối phương, nhưng dù sao đây cũng là chuyện chung thân đại sự của con gái, họ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con.
Nhưng họ thật sự không ngờ đối phương lại đi một nước cờ inh như vậy, chỉ quà gặp mặt thôi cũng đã khiến họ cực kì động tâm rồi, quan trọng hơn là hiện giờ cả thế giới đều biết tin này, họ muốn từ chối cũng khó.
“Bố, mẹ, bố mẹ có chuyện chuyện quan trọng gì muốn nói với con ạ?” Hắc Doãn Tâm thấp thỏm, đặc biệt là biểu cảm trầm trọng trên khuôn mặt bố mẹ, rất khác thường, đột nhiên cô có một dự cảm cực kì, cực kì xấu.
“Ừm.”Hắc La Ngân Nguyệt gật đầu.
-Chuyện gì vậy ạ? Rất nghiêm trọng hả mẹ?
“Ừm, liên quan đến hôn sự của con.” Hắc La Ngân Nguyệt trả lời.
“Hôn sự!” Hắc Doãn Tâm kinh ngạc ngẩn người, rồi vội hỏi, “Hôn sự nào ạ?”
“Thì ra từ lâu đã có người thầm mến con, sau khi cậu ta nghe tin nhà ta tổ chức tiệc cho 5 chị em con bèn lập tức gọi điện cho bố mẹ, bố mẹ cũng thành ý của cậu ấy làm cho cảm động. Cho nên tối ngày kia cậu ấy sẽ đến dự tiệc, sau khi gặp cậu ấy, nếu con cảm thấy thích, thì trong buổi tiệc đó bố mẹ sẽ tuyên bố hôn sự của hai đứa.” Hắc La Ngân Nguyệt nói một mạch.
Người thầm mến?! Hôn sự?!
“Không phải chứ?” Hắc Doãn Tâm khó tin lắc đầu, sao lại có chuyện này chứ?
Trời ơi, đây không phải là đang giỡn chứ!
“Doãn Tâm, cậu ấy cực kì ưu tú, dù là bề ngoài hay là tài năng…” Hắc La Ngân Nguyệt nhìn bộ dạng ngẩn người của con gái, lập tức nói tốt giúp đối phương, bề ngoài của đối phương đúng là làm kinh động cả thế giới, nếu không phải bên cạnh cậu ta có mấy tổng giám đốc khác của tập đoàn Murk thì thực sự ợ chồng họ cũng khó tin.
“Mẹ, con xin mẹ đừng nói nữa, trước đây con vẫn chưa nói với bố mẹ, thật ra từ lâu con đã có người yêu rồi, hơn nữa anh ấy cũng cực kì xuất sắc, cả bề ngoài lẫn tài năng đều xếp vào hàng nhất nhì thế giới.” Hắc Doãn Tâm hoang mang, không thể nghe tiếp nên ngắt lời mẹ, bởi vì cô đã hứa hẹn với Canh Dần rồi, nên cô căn bản không thể lấy người nào khác.
“Con nói cái gì? Con đã có người yêu rồi?” Hắc La Ngân Nguyệt kinh ngạc nhìn con, hoàn toàn không dám tin những gì vừa nghe thấy.
“Đúng vậy thưa mẹ, con đã có người yêu rồi, hơn nữa con nhất định lấy anh ấy.” Hắc Doãn Tâm thừa nhận, vốn định từ từ thay đổi ấn tượng của bố mẹ với tập đoàn Murk, sau đó mới tìm thời cơ thích hợp nói với bố mẹ về chuyện của Canh Dần, nhưng sau khi nghe bố mẹ nói chuyện, cô nhận thấy nếu còn không nhanh tỏ rõ thái độ thì tình hình sẽ đi đến nước không thể cứu vãn nổi.
“Doãn Tâm, con đang nói linh tinh gì thế hả?” Hắc Thủ Thành nãy giờ vẫn im lặng bỗng mở miệng mắng, ông thật sự không dám tin con gái út của mình lại đã có người yêu rồi!
“Bố, con không nói linh tinh, con với anh ấy đã tự định việc chung thân rồi, nhưng con biết bố mẹ nhất định sẽ không chấp nhận anh ấy, nên con không dám nói với bố mẹ.” Hắc Doãn Tâm hốt hoảng giải thích.
“Doãn Tâm, người yêu của con là ai? Tại sao con lại nói là chúng ta sẽ không chấp nhận cậu ta?” Hắc La Ngân Nguyệt cau mày hỏi.
“Mẹ, con không thể nói anh ấy là ai, nhưng con biết bố mẹ nhất định sẽ phản đối, nhất là bố.” Hắc Doãn Tâm lắc đầu.
“Bố?” Hắc Thủ Thành ngây người.
“Vâng.” Hắc Doãn Tâm khẽ cắn môi, cúi đầu, sự việc đã đến nước này, cô cũng chỉ còn cách cắn răng đi tiếp.
“Doãn Tâm, nếu con biết bố con sẽ không chấp nhận, sao con còn qua lại với cậu ta? Chẳng lẽ mấy hôm trước con ở cùng với cậu ta sao?” Hắc La Ngân Nguyệt lo lắng nhìn con, đứa con gái nhỏ này không phải đã cùng với đối phương…
“Đúng vậy thưa mẹ, nhưng còn có bạn của anh ấy nữa, nên chúng con không phải là ở một mình với nhau.” Hắc Doãn Tâm vội vàng giải thích.
“Doãn Tâm, con thật sự quá vô pháp vô thiên rồi. Dù thế nào đi nữa, tiệc chiêu thân tối ngày kia con cũng phải đi gặp chàng trai thầm mến con kia, còn người yêu của con thì sau khi tiệc kết thúc con mời cậu ấy đến nhà, bố mẹ muốn gặp cậu ấy.” Hắc La Ngân Nguyệt quyết định.