Chương 13

Tóm lại, mùa hè này của Chân Bảo rất chi làphong phú.
Ngày mai Chân Bảo sẽ đến A Đại báo danh, Phó Minh Thời ở công ty bận rộn cho tới trưa, sau đó lái xe về biệt thự, dành cả buổi chiều để chuẩn bị giúp Chân Bảo.


“Sáng mai tôi đưa côđi.” Lúc ăn cơm, Phó Minh Thời nhìn Chân Bảo nói, bằng chất giọng trần thuật.
Chân Bảo ngừng nhai cơm, trong miệng nuốt thức ăn, cô khổ sở nói: “Chẳng phải đã nói sẽ không công khai sao?”


Vừa lên đại học đã có một vị hôn phu, cảm giác rất lạ, đổi thành là nữ sinh khác, chắc hẳn cô cũng sẽ tò mò chuyện nội tình.


“Sinh viên vẫn thường yêu đương, nên tôi sẽ xưng là bạn trai của cô.” Phó Minh Thời thong thả cắt thịt bò bít tết, kĩ thuật cắt rất thuần thục, rồi anh xiên miếng thịt bò, không vội vã ăn ngay, giơ miếng bít tết lên hỏi Chân Bảo: “Nếu như tôi nói, tôi là sinh viên năm thứ hai trườngT Đại, cô có tin hay không?”


Vấn đề này thật kỳ quái, Chân Bảo nhìn nhãn hiệu nổi tiếng của chiếc áo sơ mi mặc trên người anh, dưới chân lại còn mang giày da, cô không nhịn được mà bĩu môi, “Sinh viên năm thứ hai có ai ăn mặc như anh đâu?”


“Tôi không nói tuổi là được.” Phó Minh Thời bỏ miếng bít tết vào miệng, động tác nhã nhặn.


available on google playdownload on app store


Chân Bảo nhìn gương mặt anh, hồi sau không nhìn nữa, đành gật đầu một cái, “Tin.” Trên ti vi có nhiều nam diễn viên đã hơn ba mươi tuổi vẫn đóng vai sinh viên ấy thôi, cô nhìn mà thấy rất giống, nếu như Phó Minh Thời không nói tuổi thật cho cô biết, Chân Bảo cũng không thể nói được anh bao nhiêu tuổi.


Phó Minh Thời khẽ cười, mắt nhìn lên tầng ba, “Tôi có mua mấy bộ quần áo đơn giản mà bình thường người ta hay mặc, sau này khi đến A Đại tìm cô. Chỉ cần cô không nói người khác biết tôi là ai, dù có người nhận ra tôi là CEO của tập đoàn Thịnh Thế, tôi còn có thể chối bỏ, nói tướng mạo hai người giống nhau, chẳng qua chỉ là một đám sinh viên, hẳn không ai biết tôi đâu.”


Chân Bảo không thích nói dối, vậy phải làm sao để khiến anh cho cô tự dovới cuộc sống đại học đây.
“Anh học năm hai, tôi học năm nhất, làm sao chúng ta quen nhau được?” Chân Bảo khẽ cắn đũa, ngóng trông lời giải đáp.


“Nói chúng ta ở cùng một tiểu khu, mùa hè vừa rồi mới bắt đầu hẹn hò.” Tưởng tượng mấy năm tới muốn hẹn hò với cô ở đại học, Phó Minh Thời có chút mong chờ.


Chân Bảo chỉ muốn một lòng học tập, nhưng hình như kế hoạch của Phó Minh Thời không có sơ hở, chỉ là cô không tài nào tìm ra được lý do để làm thế.
“Tại sao phải giả bộ làm bạn trai của tôi?” Chân Bảo cúi đầu chọc cơm trong chén, cảm thấy sinh viên không nói yêu đương mới là sinh viên tốt.


“Cho tới giờ, những cô gái xinh đẹp hẳn không thiếu người theo đuổi, người khác nhìn cô là hoa đã có chủ, hẳn sẽ không theo đuổi cô nữa, lúc ấy cô mới có thể yên tâm học hành.” Phó Minh Thời làm ra vẻ thông thạo, nói xong có thâm ý khác nhìn qua Chân Bảo, “Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ sẽ thu hút nhiều người theo đuổi sao?”


Lại khen cô xinh đẹp, lại đoán cô khiêm tốn, Chân Bảo liền đỏ mặt, nghiêng đầu phủ nhận: “Tôi không nghĩ, tôi, không có nhiều người thích tôi thế đâu.” Ở thành phố đã lâu như vậy, lúc ra cửa Chân Bảo gặp không ít người đẹp, chẳng những dáng dấp tốt, còn có kiểu ăn mặc thời thượng, biết trang điểm làm đẹp. So với người đẹp ở thành phố, cô chính là một kẻ quê mùa, ai sẽ thích cô được chứ.


“Phòng tránh chu đáo, dù sao so với người theo đuổi bị từ chối, đến lúc đó tất cả bạn học không nên làm gì vẫn tốt hơn.” Cô muốn xe đạp, cô muốn học ở A Đại để làm bác sĩ thú y, Phó Minh Thời đều tôn trọng lựa chọn của cô, nhưng đối với lần này, anh tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Nếu là Chân Bảo, vào trường đại học nào cũng sớm trở thành hoa khôi của trường học mà thôi, người theo đuổi cô chắckhông thiếu được, thà anh sớm tuyên bố chủ quyền, có thể hạn chế không ít phiền toái.


Ngay cả phòng tránh chu đáo anh đều đem ra hết, Chân Bảo còn có thể nói gì đây?
~
Vì chấp thuận ý kiến khiêm tốn của Chân Bảo, ngày hôm sau Phó Minh Thời cố ý đón một chiếc xe, đưa cô đến A Đại.


“Phía trước còn kẹt xe lắm, hai người xuống chỗ này rồi đi tiếp được không?” Cách cổng trường A Đại chỉ còn một ngã tư, tài xế nhìn dòng xe chạy trước mặt, quay đầu thương lượng.
“Được, dừng chỗ này đi.” Chân Bảo rất dễ nói chuyện, liền cười đồng ý.


Tài xế đậu xe, Chân Bảo xuống trước, cầm theo túi xách hiệu Michael Kors, trên người mặc quần jean lửng cùng áo ngắn tay màu trắng, không nhìn mặt hay nói gì, lẫn vào trong đám người. Phó Minh Thời xuống xe sau cô, dưới chân mang đôi giày thể thao, phía trên là quần dài xám tro, mặc áo T-shirt màu trắng, đầu đội nón tennis, quả thật mang dáng vẻ sinh viên.


Từ trong cốp sau, cầm ra túi hành lý màu hồng của Chân Bảo, Phó Minh Thời một tay xách túi, một tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Chân Bảo một cách tự nhiên. Ven đường lui tới đều là sinh viên mới đi cùng phụ huynh, Chân Bảo đỏ mặt muốn đẩy anh ra, nhưng Phó Minh Thời chẳng những không buông, ngược lại còn kéo về phía anh, mắt nhìn phía trước nói: “Nhiều người lắm, emđừng có mà đi lạc.”


Chân Bảo nhỏ giọng giãi bày, “Không đi lạc được đâu.” Cô đâu phải là trẻ con nữa.
Phó Minh Thời nắm chặt cô, “Tôi không yên tâm, vào trường học ít người, tôi sẽ buông ra.”
Chân Bảo đành mím môi, chấp nhận vậy thôi.
~


Trong sân trường, có rất nhiều băng rôn đỏ thẫm chào mừng các sinh viên mới, các học viện đều sắp xếp chào đón bạn mới, Phó Minh Thời như hạc trong bầy gà, rất nhanh đã tìm được cái tên Động vật y khoa.
Anh dẫn Chân Bảo đi tới


“Được rồi...” Người bên cạnh càng ngày càng gần, Chân Bảo liền giãy tay.
Cuối cùng Phó Minh Thời cũng buông lỏng cô.


Phụ trách đón sinh viên mới ngoài hướng dẫn viên, còn có tình nguyện viên năm hai đại học, nữ có nam có, xa xa thấy Phó Minh Thời và Chân Bảo, các học tỷđã thầm si mê Phó Minh Thời trong lòng, các học trưởng lại không khỏi tiếc cho người đẹp mới tới đã là hoa rơi có nhà.


Có Phó Minh Thời dẫn dắt, Chân Bảo báo danh nhập học rất thuận lợi, nhận được đồ, hai người chạy thẳng tới lầu ký túc xá. Dì quản lầu ngăn bọn họ lại, bảo Phó Minh Thời ghi danh mới có thể lên, hơn nữa chỉ vì hôm nay là ngày đưa sinh viên mới đến, chứ sau này tuyệt đối không cho phép nam sinh vào ký túc xá của nữ sinh.


Khóe miệng mang theo nụ cười khó hiểu, Phó Minh Thời đành phải ghi danh một cái tên: Thời Minh.
Chân Bảo đứng bên cạnh, thấy anh viết cho mình cái tên giả, cảm thấy người này quả thật nhàm chán, một chút cũng không giống CEO.
“Đi thôi.” Xốc túi hành lý lên, Phó Minh Thời cho cô đi trước.


Chân Bảo ở lầu ba, phòng số 307, tìm được cửa phòng, cửa lại đang mở, thò đầu nhìn vào, thì ra bên trong có người.
“Cậu cũng ở đây sao?” Một người mặc quần cực ngắn, cô gái trẻ đầu búi tóc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi.


Đoán được đây là bạn cùng phòng mới của mình, Chân Bảo có chút ngượng ngùng gật đầu.


Giả Tiểu Ngư đã chạy ra ngoài, vừa muốn tự giới thiệu bản thân, bỗng thấy một đại soái ca đứng bên cửa nãy giờ, Giả Tiểu Ngư đột nhiên che miệng lại, trong mắt tất cả đều trở nên tươi đẹp, nhìn Phó Minh Thời một hồi rồi nhìn Chân Bảo một hồi nữa, so với ngắm sao sáng còn hưng phấn hơn nhiều.


Chân Bảo cực kỳ lúng túng.
Phó Minh Thời lại thoải mái chào hỏi với cô bạn cùng phòng: “Chào em, tôi là bạn trai của Chân Bảo, học ở T Đại, sau này xin emgiúp đỡ cho Chân Bảo, cô ấy có hơi ngốc, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ.”
Ai ngốc chứ? Chân Bảo không thích nghe vậy, liền trợn mắt nhìn anh.


Phó Minh Thời cúi đầu, ánh mắt ấm áp nhìn lại cô.


“A a a, tớ không chịu nổi, bạn trai Chân Bảo anh thật là đẹp trai quá đi!” Chính mắt thấy một anh đẹp trai cùng cô gái xinh đẹp liếc mắt đưa tình thân mật với nhau, Giả Tiểu Ngư không nhịn được ôm lấy Chân Bảo, vừa hâm mô vừa phấn khích, mặc dù anh đẹp trai không phải của cô, nhưng thường xuyên nhìn một chút cũng có thể chăm sóc tốt cho mắt mà nhỉ.


Chân Bảo chỉ có thể ngầm thừa nhận.
Cha mẹ Giả Tiểu Ngư còn ở đây, ngồi trên giường giúp con gái trải chăn, sau khi dọn dẹp sân thượng. Chân Bảo khéo léo chào chú dì, sau đó theo đề nghị của Giả Tiểu Ngư, chọn chiếc giường kế bên với cô bạn.


“Anh về trước đi, chuyện còn lại để tôi tự làm.” Có phụ huynh ở đây, Chân Bảo càng muốn đuổi Phó Minh Thời về sớm.
“Tôigiúp em trải giường.” Phó Minh Thời nhìn ba Giả Tiểu Ngư giúp trải giường, anh cũng lưu loát cởi giày, trèo lên giường.


“Đúng là người bạn trai tốt!” Giả Tiểu Ngư tính giơ điện thoại ra chụp hình Phó Minh Thời.


Chân Bảo vội khuyên can, nhẹ nhàng bày tỏ không nên chụp hình, Giả Tiểu Ngư nhìn ra da mặt cô mỏng, thoải mái cất điện thoại vào, sau đó dẫn cha mẹ xuống phòng ăn cơm trước. Căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Chân Bảo ngẩng đầu hỏi Phó Minh Thời, “Anh tính làm gì thế?”


“Đưa màn cho anh.” Phó Minh Thời bày chiếu xong, đưa tay về phía cô.
Chân Bảo lấy màn từ bọc lớn do nhà trường phát ra, đưa cho anh.
Sắp xếp xong, Phó Minh Thời vào phòng vệ sinh rửa tay, lúc đi ra hỏi Chân Bảo: “Xuống phòng ăn chứ?”
Chân Bảo kinh ngạc nhìn anh.


Phó Minh Thời cười: “Đói rồi, ăn xong anh sẽ đi.”


Chân Bảo mong anh đi nhanh, nhưng Phó Minh Thời đã nói ra trước, cô cảm thấy có chút áy náy, dù sao Phó Minh Thời đã chịu khó giúp cô nhiều như vậy. Nghĩ đến Giả Tiểu Ngư lúc rời đi còn dẫn cha mẹ đi dạo quanh sân trường, Chân Bảo một bên cầm túi một bên nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh có muốn đi dạo quanh trường không?”


Ánh mắt sâu thẳm của Phó Minh Thời nổi lên, hồi lâu mới đồng ý nói: “Được.”
Khóa cửa, hai người lại đi xuống lầu.
Phó Minh Thời tính nạp thẻ cơm cho Chân Bảo, Chân Bảo đã nhanh nhảu lấy ra một vé màu đỏ trước anh, nạp trước 100 thôi.
Phó Minh Thời cau mày, lo lắng cô đang tiết kiệm tiền cơm.


Kết quả đến phòng ăn, quả nhiên Chân Bảo chỉ gọi thức ăn tiện lợi. Phía sau còn người xếp hàng, Phó Minh Thời tạm thời chưa nói với cô, đến phiên anh gọi thức ăn, Phó Minh Thời một lúc chỉ ba món ăn mặn. Chân Bảo bưng khay cơm đứng bên ngoài chờ anh, lúc thấy những món ăn trong khay của Phó Minh Thời, cô theo bản năng nhẩm sơ giá tiền.


100 nhiều như vậy lại thấy ít đi phần nào, Chân Bảo bỗng nhức nhối.
“Tí đi nạp thêm.” Phó Minh Thời bỏ thẻ cơm vào trong túi, rồi tìm chỗ ngồi xuống, sau nhẹ giọng nói.
“Không cần không cần...” Chân Bảo vội vã từ chối, chẳng qua là cô tiếc tiền, nhưng không có ngại anh ăn nhiều tiền đâu.


“Sau này mỗi bữa ít nhất nên có một món ăn mặn, tôisẽ nhờ bạn cùng phòng để giám sát em, nếu mà em không dám ăn cơm nhiều, tôisẽ nói cho họ biết mối quan hệ thật sự của chúng ta.” Ngồi xong, Phó Minh Thời gắp món cá cho Chân Bảo, giọng lạnh lùng uy hϊế͙p͙ nói.
Chân Bảo đành chu mỏ.


“Quần áo có thể mặc tùy ý, nhưng ăn uống không thể tiết kiệm, đừng khiến ông nội phải lo lắng.” Phó Minh Thời dịu giọng lại, gắp thêm mấy con tôm cho cô.
Nghĩ đến video thăm hỏi định kỳ giữa cô và ông nội, rốt cuộc Chân Bảo cũng gật đầu.


Sau khi ăn xong liền tản bộ, Phó Minh Thời nắm chặt cổ tay Chân Bảo đến chỗ nạp thẻ cơm, một lần nạp đầy năm con số.






Truyện liên quan