Chương 5

“Bác sĩ Hoắc, tôi là Đàm Tích, có chuyện này cần anh giúp đỡ…”


Đàm Tích cau mày nói, dường như còn nghe thấy tiếng vả mặt chát chát chát, vốn dĩ Hoắc Kỳ là người kiêu ngạo lại cực đoan, người đã từng bị cô tổn thương như vậy trong lòng có tức cũng là lẽ đương nhiên, có trút giận lên cô cũng là điều bình thường.


Nhưng cô lại cố tình chọc anh tức giận.
Thật sự cãi sướng mồm nhất thời, bây giờ mới thấy hậu quả.


Cô chỉ là trợ lý luật sư kém cỏi, người khác gọi cô là luật sư Đàm luật sư Đàm, sao cô có thể không biết phân lượng của mình đến mức nào được? Hoắc Kỳ thích nói cái gì cứ mặc anh nói, cô cứ yên lặng nghe thì bây giờ đã không khó mở miệng đến mức này.


Vốn dĩ quan hệ đã cắt không đứt, càng gỡ càng rối, hiện tại càng rối loạn hơn.
“Cô Đàm, bây giờ tôi đang bận, không tiện nghe điện thoại, cô thêm WeChat của tôi đi.”
Giọng Hoắc Kỳ thờ ơ, cực kỳ khách quan, dường như không có bất cứ dao động nào.


Khung cảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, thậm chí Đàm Tích còn nghĩ liệu có phải người đàn ông này vì trả thù mà nói dối không.
Chắc không tệ đến mức đấy đâu nhỉ?
Sau khi cúp điện thoại, Đàm Tích nhập số điện thoại của anh để kết bạn.
Anh đồng ý rất nhanh.


available on google playdownload on app store


Vòng bạn bè không có gì đặc biệt, sạch sẽ lưu loát giống như chính bản thân anh.
Rời khỏi vòng bạn bè, Đàm Tích phát hiện ID WeChat của Hoắc Kỳ vẫn là: hqxhxx
——Hoắc Kỳ thích Tích Tích.


Cái tên này đặt từ khi học cấp ba, lúc đó có chút hâm hấp, thích một người chỉ hận không thể tuyên bố cho toàn bộ thế giới đều biết. Hơn nữa người bình tĩnh lý trí như Hoắc Kỳ rất ít khi làm ra hành động thể hiện tình cảm như thế này.


Cho nên lúc anh vô thức đăng ký tên WeChat là hqxhxx, Đàm Tích đã rúc trong ổ chăn cười rất lâu.


Đã qua nhiều năm vậy rồi mà anh vẫn dùng số WeChat năm đó? Đàm Tích hơi khó hiểu, anh đổi số điện thoại nhưng WeChat vẫn là cái này, chứng tỏ anh đã hủy liên kết với số điện thoại di động ban đầu, và kiên trì sử dụng tài khoản Wechat này.


Số WeChat này quan trọng với anh đến thế sao? Đàm Tích không nhớ rõ bên trong WeChat này có thứ gì quan trọng.
Hơn nữa anh cũng lười quá thể, bây giờ có thể đổi ID WeChat mà anh lại không chịu đổi…… Còn giữ cái hqxhxx ngu ngốc này làm gì chứ? Là quên mất…… Hay là không muốn đổi?


Đàm Tích không nghĩ tiếp nữa.
Cô nhắn tin cho Hoắc Kỳ.
Đàm Tích: 【Bác sĩ Hoắc, khi nào thì anh rảnh? Nếu có thời gian nhớ trả lời tin nhắn của tôi, tôi có chuyện rất khẩn cấp.】
Tin nhắn gửi đi giống như đá ném xuống hồ sâu, không có tiếng vang.
Việc này cũng không thể vội.


Sau đó Đàm Tích tan làm, cô lại quên mất chuyện này.
Mười giờ tối, cô nằm trên giường cầm ipad xem phim truyền hình, đột nhiên điện thoại vang lên, là Hoắc Kỳ.
Giọng Hoắc Kỳ lạnh lùng, còn mơ hồ kèm theo ý mỉa mai: “Không quấy rầy cô Đàm hẹn hò với bạn trai chứ?”
Đàm Tích: “…”


Anh vẫn chưa quên chuyện gặp mặt lần trước, Đàm Tích bĩu môi, nhưng vẫn lười giải thích, chỉ bình tĩnh nói: “Cái kia, bên phía người gây tai nạn có chuyện, cho nên tôi muốn cho Trương Ái Quốc làm giám định thương tật trước, như vậy có thể lấy được tiền bồi thường sớm một chút, nếu không anh ta không đủ tiền nằm viện.”


Đối với loại người như Hoắc Kỳ không cần phải lòng vòng với anh làm gì, việc công xử theo phép công là được.
“À? Không ngờ luật sư Đàm còn có lòng thương người vậy đấy.” Đến âm cuối anh còn bật cười.


Không phải Đàm Tích không hiểu anh đang ám chỉ cái gì, cô chỉ có thể giả vờ không hiểu, tươi cười nói: “Không liên quan đến lòng thương người. Phòng luật sư đã nhận vụ này rồi, nếu muốn kiếm tiền thì phải gánh vác trách nhiệm.”


“Đúng vậy, ký hợp đồng thật sự rất quan trọng. Chứ không như yêu đương, nói chia tay là có thể chia tay.” Hoắc Kỳ lạnh nhạt nói.


Đột nhiên Đàm Tích rất muốn làm lơ anh, yên lặng một lúc cô mới nói: “Chỉ là bây giờ Trương Ái Quốc đang bất tỉnh, cho nên chỉ cần tôi giao tài liệu chứng minh cho cơ quan giám định là được, mà tài liệu này cần anh phối hợp.”


Ngoài cửa sổ có gió thổi vào, ban đêm ở thành phố Lâm Thủy rất lạnh.
Hoắc Kỳ không nói gì.


Cuối cùng Đàm Tích không ngồi yên nổi, cô ngồi thẳng lưng, túm mái tóc dài lại: “Chẳng lẽ có chút chuyện này mà anh cũng không đồng ý? Kể cả có lợi dụng việc công để báo thù riêng cũng không thể thế được, chút chuyện nhỏ này…”


“Đàm Tích.” Bỗng nhiên anh nhẹ nhàng gọi tên cô, lời nói quẩn quanh trên đầu lưỡi mang theo một loại cảm xúc phong tình.


“Cô nghĩ tôi là kiểu người gì thế?” Giọng Hoắc Kỳ bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích với cô, “Mấy hôm nay tôi đi công tác, vừa nãy tôi chỉ đang nghĩ nên gửi tài liệu cho cô thế nào thôi. Như vậy đi, cô đưa địa chỉ cho tôi, tôi gửi cho cô.”
Đột nhiên Đàm Tích thấy hơi ngại.


Cho nên vừa nãy là do đầu óc cô suy nghĩ linh tinh, nghĩ quá nhiều rồi? Hoắc Kỳ cũng không đến mức như thế, đúng không? Nhưng thái độ vừa nãy của anh thật sự là thiếu đòn gần ch.ết mà!
Suýt chút nữa cô đã tưởng anh không giúp cô.


Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy rất ngại, thậm chí cô còn cảm thấy lòng dạ mình quá hẹp hòi.
“Tôi mới vào nghề không lâu nên có chút hấp tấp.”
“Tôi nhớ hồi đại học cô học Kinh Tế Học.” Anh từng đến ký túc xá học viện tài chính tìm cô, “Sao đột nhiên lại muốn đổi nghề?”


Đàm Tích mím môi, tiếng xe tải vận chuyển hàng hóa bên ngoài cửa sổ vang lên ầm ĩ, đúng lúc này có một tia sáng rọi vào, chiếu lên làn da trắng nõn của cô.
“Cũng không có gì.” Cô cứ thế né tránh đề tài này, lại tùy tiện đổi sang một đề tài khác, “Mấy ngày nữa anh mới về?”


“Tuần sau, hỏi chuyện này làm gì?” Trong giọng điệu của Hoắc Kỳ ẩn chứa một nụ cười thản nhiên, “Muốn gặp tôi?”
Ba chữ này khiến Đàm Tích giật mình.


Sau khi cô và Hoắc Kỳ gặp lại nhau, hai người vẫn có thể thản nhiên nói chuyện phiếm như vậy sao? Không phù hợp với tính cách của Hoắc Kỳ chút nào, cũng không phù hợp với tính cách của cô.
Người từng yêu thật lòng, nếu không có khả năng gương vỡ lại lành thì thà rằng coi nhau như người dưng.


Đàm Tích nhắm mắt: “Tôi chỉ lo lắng tình hình bệnh tật của Trương Ái Quốc thôi, anh đi như vậy thì ai chữa bệnh cho anh ta.”


Đột nhiên trong lòng Hoắc Kỳ thấy lạnh lẽo, anh có thể tưởng tượng ra biểu cảm lúc cô nói câu này, có lẽ khóe môi sẽ nhếch lên một độ cong bạc tình, trước sau như một, ngay cả giọng điệu cũng thờ ơ như vậy.


Anh lạnh nhạt nói: “Mấy ngày nay do chủ nhiệm Lưu phụ trách, kinh nghiệm của chủ nhiệm Lưu nhiều hơn tôi.”
Câu trả lời lần này không giấu dao, cũng không tiếp tục mỉa mai cô, nhưng đề tài này đi đến đây cũng kết thúc.


Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Kỳ mệt mỏi xoa bóp cổ tay, đặt điện thoại di động sang một bên.
Nhưng ngẫm nghĩ một lúc, anh lại cầm lên bấm vào ảnh WeChat của Đàm Tích.
Trên vòng bạn bè chỉ có mấy bài chia sẻ của văn phòng luật sư AE, còn lại không có thông tin cá nhân nào.


Vừa rồi Đàm Tích thêm anh nhanh như vậy, trong lòng anh rất vui, còn tưởng lấy được WeChat riêng của cô rồi thì có thể thăm dò một góc cuộc sống của cô.
Nhưng chỉ là tài khoản WeChat để làm việc, ngoài ra không có thứ gì khác.


Tính cách của cô vẫn như vậy, không hề thay đổi, nhìn thì rất dễ tính nhưng thật ra cả người đầy gai góc. Lần cuối cùng nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của cô là khi nào?
Có lẽ đã rất lâu rồi.


Bởi vì vấn đề hộ khẩu nên anh đã chuyển về Thân Thành để học cấp ba và tham gia thi đại học. Vẻ ngoài của anh ưu tú, thành tích lại nổi bật, mỗi buổi sáng anh đều phát hiện trong ngăn bàn có thêm mấy lá thư tình, còn thường xuyên có bữa sáng, chuyện này khiến anh rất đau đầu.


Mấy cô gái thì luôn quanh quẩn bên cạnh anh, đến tìm anh để hỏi chuyện, sao anh không biết tất cả chỉ là kiếm cớ để nói chuyện với anh cơ chứ.


Thật ra từ nhỏ Hoắc Kỳ đã không mấy hứng thú với con gái, bạn bè bên cạnh nói anh có số hưởng nhưng anh không hiểu lắm. Tính cách anh rất lạnh nhạt, nhưng lại không khiến mấy cô gái này sợ hãi.
Người đầu tiên anh chú ý là Đàm Tích.


Có một lần đến tiết Thể Dục, anh về phòng học lấy đồ trong tủ, lúc đi qua cửa sổ nhìn thấy có hai người đang ngồi trong phòng học trống, trong đó có một cô gái tóc xoăn anh biết, tên Chu Hiểu Bội, đợt trước từng tỏ tình với anh trong sân bóng rổ. Cô gái có mái tóc thẳng dài kia thì anh khá quen, thành tích rất tốt, giáo viên dạy toán rất thích cô, nhưng anh lại không nhớ tên cô.


Trường trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành rất chú trọng chất lượng giáo dục và phát triển toàn diện, cho dù là lớp mười hai thì cũng phải học Thể Dục. Giáo viên thể dục sẽ điểm danh thường xuyên, trừ phi có giấy xin phép nghỉ do chủ nhiệm lớp viết.


Cho nên, có lẽ hai cô gái ngồi trong phòng học này đã xin nghỉ bệnh.


Lúc Hoắc Kỳ đi vào phòng học, vừa hay nhìn thấy Chu Hiểu Bội quay đầu, nằm bò lên bàn của Đàm Tích, vừa thở dài vừa tràn đầy năng lượng nói: “Đàm Tích, làm bài thú vị đến thế sao? Tuổi mười bảy đẹp như thế này, chẳng lẽ cậu không muốn cùng một anh chàng đẹp trai nào đó yêu đương lãng mạn?”


Đàm Tích buông bút: “Cùng với anh đẹp trai nào cơ?”
“Ví dụ như Hoắc Kỳ lớp chúng ta.”
Cô nhíu mày ngẫm nghĩ: “Thôi xin.”
Chu Hiểu Bội gõ nhẹ vào đầu cô: “Sao thế, cậu cảm thấy cậu ấy xấu à?”


“Nếu nói đúng lương tâm thì thật sự rất rất đẹp trai.” Đàm Tích chống hai tay lên bàn, “Nhưng mình cảm thấy sẽ bị lạnh nhạt đến ch.ết. Ví dụ như cậu nói với cậu ấy là, ‘Em muốn uống trà sữa’, có lẽ cậu ấy sẽ lạnh lùng liếc cậu một cái rồi nói, ‘Thứ đồ đó đầy phẩm màu, không được’.”


“Hoặc ví dụ như cậu muốn ăn kem vào mùa đông, cậu ấy sẽ làm vẻ mặt lạnh lùng nói, ‘Có cần cơ thể nữa không?’.” Lúc bắt chước kiểu nói chuyện của Hoắc Kỳ, Đàm Tích hạ giọng, lắc đầu giống y như đúc.


Chu Hiểu Bội không ngừng cười ha ha ha: “Đừng nói nữa, cậu giả khá giống cậu ấy đấy, nhưng làm sao đây, tớ vẫn rất muốn…”
Hoắc Kỳ lấy trái bóng rổ, không nghe tiếp nữa.
Anh vừa đi vừa nghĩ, bản thân anh biến thái đến mức thế sao?


Hoắc Kỳ ôm bóng rổ đi về phía sân bóng rổ, bước chân càng lúc càng nhanh. Anh lắc đầu rồi bỗng nhiên lại bật cười.
Hóa ra tên là Đàm Tích.


Sau đó đến tiết Thể Dục, người tên Chu Hiểu Bội đến nhưng Đàm Tích lại không đến, sau đó nữa cô vẫn không đến. Hoắc Kỳ chắc chắn cơ thể cô có vấn đề, không thích hợp để vận động.


Cho nên lúc các bạn học bàn tán về Đàm Tích, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh lại vểnh tai lên nghe.
Có người nói chân cô không được tốt, đi đường hơi có vấn đề.


Lúc hết tiết cô cũng không đi ra ngoài mà chỉ yên lặng làm bài, yên lặng nghe giảng bài, bọn họ cũng không có bất cứ liên hệ nào, Hoắc Kỳ quan sát thì cô đi lại có hơi chậm, ngoài ra không có gì khác thường.


Cô học Toán rất tốt, đầu óc thông minh nhanh nhạy, thích ngồi thơ thẩn bên cửa sổ, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu lên những sợi lông tơ nhỏ xíu trên má cô, như bồ công anh phe phẩy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng một bàn tay, làn da rất trắng, đôi mắt sáng ngời giống như đang phản chiếu cả một dải ngân hà.


Có lẽ cấp ba là khoảng thời gian khó khăn nhất trong đời mỗi người, theo lý mà nói thì bọn họ sẽ không có bất cứ liên hệ gì, nhưng cố tình đêm đó Hoắc Kỳ lại giữ cô lại.
Bọn họ ngồi bên nhau.


Buổi tối hôm đó, hiếm khi anh nhìn thấy con hồ ly nhỏ tinh ranh này lộ ra vẻ yếu ớt khó tin. Bọn họ nói chuyện rất lâu, cùng ngắm nhìn đêm dài.
Thậm chí anh còn…
Cho nên nếu nói đúng.
Có lẽ mọi chuyện đã bắt đầu từ đêm hôm đó.


“Bác sĩ Hoắc, sao mấy hôm nay nhìn anh cứ bồn chồn không yên vậy?”
Tuân Dĩ Đồng đi đến nói.


Hoắc Kỳ và Chu Lượng là bác sĩ nổi tiếng của khoa chỉnh hình bệnh viện Chí Hoa ở thành phố Lâm Thủy, lần này hai người dẫn một nhóm người đến bệnh viện nhân dân đại học Giang Hoa để giao lưu nghiên cứu và thảo luận, mà nhóm Tuân Dĩ Đồng là y tá khoa chỉnh hình cũng có mấy người đến, hơn nữa Hoắc Kỳ còn dẫn hai thực tập sinh đến, tổng cộng mười mấy người.


Hai bên đang thảo luận nên phẫu thuật chỉnh hình khớp gối sao cho có thể giảm hệ số nguy hiểm VTE xuống thấp nhất, đồng thời tránh tắc nghẽn động mạch sau phẫu thuật.
Đột nhiên điện thoại Hoắc Kỳ có tin nhắn WeChat.
Chủ nhiệm Lưu: 【Ngày mai văn phòng luật sư AE đến đây kiểm tr.a sức khỏe.】


Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn Tuân Dĩ Đồng, Tuân Dĩ Đồng là y tá mới đến năm nay, mới vừa tốt nghiệp đại học, là người hoạt bát nhanh nhẹn.
Anh bấm tắt di động, thấp giọng nói: “Thứ Hai tới mới quay về được.”


Tuân Dĩ Đồng đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt anh: “Đúng vậy, thứ Hai tuần sau chúng ta mới về.”


“Bác sĩ Hoắc nhìn người bệnh đến ngơ ngẩn luôn rồi sao?” Bọn họ thường xuyên trêu đùa như vậy trong văn phòng, “Hay là bác sĩ Hoắc dồn sức hoàn thành chương trình Thạc sĩ trong năm năm nên cạn kiệt sức lực rồi, bây giờ bắt đầu mê man?”


Chu Lượng đi đến, chỉ vào Tuân Dĩ Đồng: “Tôi nghi ngờ cô đang lái……”
Tuân Dĩ Đồng đi tới, lại gần Hoắc Kỳ: “Bác sĩ Hoắc, bác sĩ Chu bắt nạt tôi, mau báo thù giúp tôi.”
Hoắc Kỳ nhíu mày, lặng lẽ dịch xa khỏi Tuân Dĩ Đồng, anh lười tham gia ồn ào với mấy người trẻ tuổi này.


“Chu Lượng, dù sao báo cáo PPT của chúng ta cũng chuẩn bị xong rồi, ngày mai tôi phải về một chuyến, ở đây giao lại cho cậu.” Hoắc Kỳ nhướng mày nhìn hai thực tập sinh đang ghi chép, “Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, để hai người họ học thêm mấy thứ đi.”
“Cậu có việc gấp à?”


Hoắc Kỳ lạnh nhạt ừm một tiếng, Chu Lượng không hỏi gì thêm.
Tuân Dĩ Đồng nhìn bóng dáng Hoắc Kỳ đi về chỗ thu dọn đồ đạc, trong lòng vẫn còn thắc mắc.


Nghiệp vụ của bác sĩ Hoắc rất giỏi và chuyên nghiệp, hơn nữa mấy ngày nay giao lưu học tập, bác sĩ Hoắc sắp xếp cho người bệnh rất ổn thỏa, theo lý mà nói thì không ai có thể quấy rầy anh.
Tuân Dĩ Đồng chưa từng thấy bác sĩ Hoặc như vậy bao giờ, trực giác mách báo cô ta có gì đó không ổn.


Cô ta nhanh chóng gọi cho dì là y tá trưởng.






Truyện liên quan