Chương 11

Con ngươi của Hoắc Kỳ bỗng co rút.
Anh không biết chuyện này, Đàm Tích chưa từng kể cho anh, người khác cũng chưa từng nhắc tới. Sau khi chuyện này xảy ra, thái độ của Đàm Tích đối với anh lạnh nhạt hơn rất nhiều.


Không phải anh chưa từng nhờ người điều tr.a mà vì camera của nhà trường quá cũ kỹ, không tìm được gì cả, về sau chuyện này cũng đi vào ngõ cụt. Anh lại xem xét thật kĩ mối quan hệ của hai người, nhận ra chia tay chính là đầu mối mới xuất hiện sau khi chuyện này xảy ra.
“Sao lại là Chu Hiểu Bội chứ?”


“Cô ta thích anh, anh từ chối cô ta nhưng cô ta vẫn thích anh, có lẽ tình yêu không được đáp lại nên muốn hủy hoại. Nhưng cô ta vốn không thể hủy hoại anh, mà người có thể hủy hoại là tôi.” Còn có thể vì điều gì chứ, cũng chỉ có một lý do đơn giản là yêu hận tình thù giữa con gái với nhau.


“Tích Tích…” Hoắc Kỳ khẽ gọi tên cô.
Đàm Tích khẽ lắc đầu: “Bây giờ nghĩ lại cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Chuyện cũng qua lâu rồi. Thật ra bình thường tôi cũng không nhớ đến chuyện này đâu, chỉ là thấy anh ăn cơm một mình nên nhớ lại cảm giác đứng ngồi không yên đó thôi.”


Hoắc Kỳ nghe ra ý tứ trong lời nói của cô: “Vậy nên ý của em là không muốn ăn cơm riêng với tôi?”
Đàm Tích cười châm biếm: “Thật ra chúng ta cũng chẳng có gì cần phải ăn cơm riêng với nhau nữa, vụ của Trương Ái Quốc đã đi đến hồi kết, sau này chúng ta không cần gặp lại nhau.”


“Hoắc Kỳ, anh rất ưu tú, là một bác sĩ có tiền đồ rộng mở, không cần phí thời gian không cần thiết cho tôi, tôi không đáng.”


available on google playdownload on app store


Qua mấy ngày tiếp xúc này, Đàm Tích cảm nhận được tình cảm thầm lặng của Hoắc Kỳ. Tình cảm bây giờ của Hoắc Kỳ dành cho cô không thể dùng một câu đơn giản thích hay không thích để tóm lược. Nhìn chung thì cô cảm nhận được cô vẫn có sức hút đối với Hoắc Kỳ.


“Tích Tích, em vẫn luôn tàn nhẫn với tôi.” Hoắc Kỳ nhìn Đàm Tích chăm chú, dứt khoát nói một câu thật lòng, “Thời gian trước tôi đã gặp bạn trai thời đại học của em, anh ta nói hai người chưa từng yêu nhau.”
Đàm Tích ngây ra.
“Nếu đã chưa từng thích người khác, tại sao phải lừa tôi?”


Đàm Tích cười khổ: “Tôi không thích người khác, nhưng cũng không còn thích anh nữa. Khi đó anh như một con chó điên vậy, nếu tôi không dứt khoát, liệu anh có buông tay không?”


“Vậy nên rốt cuộc tại sao em lại muốn chia tay? Tôi không hiểu. Nếu nói là vì lời đồn đại khi đó, nhưng những thứ đó đều đã qua rồi, cũng không thể bám theo em cả cuộc đời.”
Phải, lời đồn sẽ không theo ta cả cuộc đời, nhưng có một vài thứ thì sẽ.


Cô thực sự rất sợ, cũng rất ám ảnh. Người như cô sinh ra vốn chịu sự chửi rủa, chứ không giống sẽ cô độc cả đời.
“Nhiều năm trôi qua vậy rồi, cố chấp với thứ này có ý nghĩa gì sao?”
Hoắc Kỳ nhìn cô chăm chú: “Đối với tôi thì rất quan trọng.”


Đàm Tích cười nhẹ: “Vậy tôi sẽ nói lại lần nữa, khi đó tôi thực sự không thích anh nữa rồi.”


“Hoắc Kỳ, điểm nào anh cũng tốt, chỉ là quá cố chấp, anh khăng khăng giữ nguyên quan điểm, tiếp tục ở bên anh quá mệt mỏi.” Cô lắc đầu, “Anh xem, bây giờ anh vẫn như vậy, không thay đổi chút nào, dù chuyện đã qua nhiều năm rồi anh vẫn đòi một lời giải thích.”


Màn hình điện thoại Đàm Tích sáng lên, ở bên đó Ôn Uyển đang điên cuồng gửi tin nhắn.
Ôn Uyển: 【Aaa, tiến triển thế nào rồi hả Tích Tích, trả lời tớ đi!】
Ôn Uyển: 【Chụp trộm góc ch.ết của bác sĩ Hoắc xem nào, tớ tò mò quá đi huhuhu.】


Ôn Uyển: 【Tích Tích, sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ, quên người tri kỷ này rồi sao?】
Từng tin nhắn nhảy ra, mặc dù xóa được rất nhanh nhưng từ góc của Đàm Tích có thể nhìn thấy tin nhắn một cách rõ ràng, cô sợ Hoắc Kỳ cũng thấy liền đặt úp điện thoại xuống.


Nhưng Hoắc Kỳ đã nhìn thấy rồi.
“Nhìn thấy chưa?” Dưới ánh sáng, gương mặt trắng trẻo của anh tỏa ra sự lạnh lùng mà người cách đó ngàn dặm cũng cảm nhận được, “Đến tri kỷ của em, bạn tốt của em cũng mong chúng ta quay lại.”


Cái gì mà “Đến tri kỷ của em”, ngoài Ôn Uyển ra còn có ai? Anh sao?


Không phải Đàm Tích chưa từng nghĩ đến khả năng này, chỉ là nó sẽ bị cô gạt bỏ đi ngay lập tức. Cô cho rằng mình chưa tốt đến mức khiến Hoắc Kỳ sống ch.ết không thể quên. Dù không thể quên được thật, vậy cũng chỉ có thể là do anh hận cô.


Con người có thể vì yêu mà sống tiếp, cũng có thể vì hận mà sống tiếp.


Đàm Tích biết tính cách của mình, tự ti, lập dị, trong ngoài bất nhất, trong lòng có tâm sự cũng nhất quyết không nói ra. Chẳng hạn nếu cô thích một người, cô sẽ không chủ động tỏ tình. Tính cách của cô rất kỳ lạ, chỉ là trông thì cởi mở vậy thôi.


Ban đầu nếu không phải Hoắc Kỳ chủ động tỏ tình, thì chắc chắn cô sẽ giấu kín tình yêu này trong lòng. Đàm Tích vô cùng khâm phục những cô gái dám chủ động thổ lộ.
“Thế bản thân anh cũng nghĩ vậy sao?” Cuối cùng Đàm Tích hỏi một câu.


Cô đang hỏi Hoắc Kỳ, anh nửa bước không rời như vậy là muốn gì, muốn yêu lại người con gái không đáng để yêu này sao?
Câu hỏi này cũng khiến Hoắc Kỳ á khẩu.
Anh giữ im lặng.


Đàm Tích cố giấu trái tim đang đập thình thịch của mình, cả người cô vô cùng căng thẳng, tim đập rất nhanh, cứ như sắp văng khỏi lồng ngực vậy.


“Đương nhiên tôi không nghĩ vậy.” Vẻ mặt Hoắc Kỳ lạnh lùng, anh nhíu mày, ung dung nhìn Đàm Tích, “Có điều tôi thấy vẻ mặt em có hơi thất vọng. Đàm Tích, em đang mong chờ, đúng chứ?”


Cô phủ định ngay lập tức: “Tôi không có.” Đồng thời cô cầm túi xách đứng dậy, “Phải rồi, anh có thể đổi ID Wechat được không?”
hqxhxx. Hoắc Kỳ thích Tích Tích.
Nó đã không còn phù hợp từ lâu rồi.
“Không đổi được ID Wechat.”


“Anh cập nhật Wechat lên phiên bản mới nhất, năm nay có thể đổi được rồi. Nếu anh không biết đổi, giờ tôi có thể giúp anh.”
Ánh mắt Hoắc Kỳ nhìn cô chằm chằm, anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt không còn giống khi nãy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đang làm khó người khác sao?”


Thế là anh biết có thể đổi sao? Nếu đã biết tại sao lại không đổi?
“Hoắc Kỳ, anh ấu trĩ quá.”
Hoặc Kỳ đột nhiên bật cười: “Đàm Tích, em biết hậu quả khi nói một người đàn ông ấu trĩ là gì không?”


Anh khẽ nhếch khóe miệng, Đàm Tích sợ tới mức nắm chặt túi xách, lùi về sau hai bước.
Cô sợ anh sẽ cưỡng hôn cô.
Bọn họ ở chỗ cao như vậy, khó tránh có người ở đâu đó nhìn thấy cô.


Nhận ra cô đang sợ, mắt anh đảo qua xung quanh cô một lượt: “Em không cần phải sợ sệt như vậy. Tôi không đổi không phải vì nhớ nhung gì đâu, chỉ là muốn nhắc nhở mình từng giây từng phút rằng không được giẫm lên vết xe đổ những hai lần.”


Anh tường thuật bằng giọng điệu bình thản nhất, nếu đã không như Đàm Tích nghĩ, vậy cô có thể yên tâm hẳn rồi.


“Đây là bữa cuối cùng chúng ta ăn cùng nhau, sau này không cần gặp lại nữa. Tình yêu thật sự là để đối phương trở nên tốt hơn, chứ không phải oán hận nhau, dằn vặt nhau. Từ khi chúng ta gặp lại hình như cũng không vui vẻ gì lắm, đúng không?”


Giọng nói của Đàm Tích rất nhẹ: “Nếu đã không vui vẻ thì không cần gặp lại, quên khúc nhạc đệm này đi, sống tốt cuộc đời của mình. Vụ của Trương Ái Quốc cũng sắp kết thúc rồi, tôi thật lòng mong anh sống tốt.”
Hoắc Kỳ, tạm biệt nhé.






Truyện liên quan