Chương 6
Trên mặt bàn chỉ có sáu cặp xúc xắc, cô gái bên người Trần Sơ cùng Tưởng Thiếu Phi không thể lên sân, như vậy chỉ có thể ở ngoài sòng bạc.
Ván thứ nhất Quý Minh Giác ngẩng đầu lên, nhà trên gã là Hoắc Vân Xuyên, nhà tốt nhất là An Vô Dạng, có thể nói là vị trí trận Tu La, mặc kệ An Vô Dạng kêu ra sao, Hoắc Vân Xuyên đều đến bảo bọc.
Sáu cặp trên mâm tổng cộng ba mươi sáu viên xúc xắc, đến chỗ An Vô Dạng, cậu lại thét lên hai mươi hai viên hai, đen đến không thể đen hơn.
Vẻ mặt Quý Minh Giác cười xấu xa mà cong môi: "Đến lượt cậu, em trai."
Nhìn dáng vẻ do dự của cậu, mấy cô gái bên ngoài đều sốt ruột thay cậu, lúc này nên mở ra a.
Tưởng Thiếu Phi là nhà trên cậu, đã rót xong rượu: "Muốn mở hay không?"
An Vô Dạng nhỏ giọng hỏi Hoắc Vân Xuyên: "Có thể chọn bất luận điểm số nào cũng được, đúng không?"
Hoắc Vân Xuyên bị hơi nóng thổi nhè nhẹ kia làm cho thất thần, chờ đối phương hỏi lại một lần mới gật đầu.
An Vô Dạng nói: "Tôi lại thêm một viên, là hai mươi ba viên hai."
Tưởng Thiếu Phi lập tức buông ly rượu xuống: "Cậu thật sự tin tưởng có nhiều số hai như vậy?"
An Vô Dạng gật gật đầu: "Mọi người cũng không thể kêu loạn nga."
Không chỉ có người chung quanh buồn cười, ngay cả Hoắc Vân Xuyên cũng nghiêng mặt qua một bên: "......" Hắn không biết có nên nói cho An Vô Dạng biết hay không, chơi cái này chính là kêu loạn mà.
"Vân Xuyên!" Quý Minh Giác cười đau bụng dường như đá Hoắc Vân Xuyên một chân: "Đến cậu kìa, chuẩn bị uống rượu đi thôi!"
Mặc kệ hắn điều chỉnh ra sao đều phải uống, trong ghế lô ai không biết: "Ha ha ha."
"Tôi cũng thêm một viên, hai mươi bốn hai." Hoắc Vân Xuyên quay mặt đi, thong dong bình tĩnh mà nói.
Toàn bộ ghế lô lặng im một giây đồng hồ, sau đó nghe thấy thanh âm không chút do dự của Quý Minh Giác: "Cậu giỏi, thêm hai." Nói xong mở ra đầu chung của mình, năm viên xúc xắc bên trong có ba viên hai: "Tuy rằng tôi có ba viên như vậy, nhưng mà tôi không tin tất cả mọi người đều là hai."
Bé thỏ yếu ớt mở ra trước mặt mình: "Em có bốn cái......"
Trần Sơ: "Bốn cái."
Tưởng Thiếu Phi nhướng mày, gãi gãi tóc: "Minh Giác, này có hơi tà môn......" Bởi vì hắn cũng có bốn cái.
"Cái gì?" Trần Sơ nghe vậy, thay hắn mở ra: "Đệch......"
"Ba bốn mười hai, thêm ba cái là mười lăm cái, tôi chỗ này có năm cái." An Vô Dạng mở ra đầu chung, rất háo hức mà nhìn Hoắc Vân Xuyên: "Anh có thể mở ra bốn cái không?"
Hai mắt thiếu niên chuyên chú tràn ngập chờ mong, nhìn đến trong lòng Hoắc Vân Xuyên đều là lửa cháy. Nóng quá.
Hắn trước nay không cảm thấy thắng xúc xắc là chuyện ghê gớm cỡ nào, mãi cho đến tối nay......
"Mở a." Quý Minh Giác lau mặt, gã cũng không tin Hoắc Vân Xuyên có thể mở ra bốn viên: "Được, nếu cậu có thể mở ra bốn viên, tôi sẽ uống thêm một ly!"
"Đây là cậu nói." Hoắc Vân Xuyên mở ra trước mặt, cười đến hết sức yêu nghiệt: "Không chỉ bốn viên, tôi có năm viên."
"Đệch!" Quý Minh Giác trừng mắt năm viên cùng một mặt kia, không thể tin được: "Cậu cậu. Mẹ nó cũng quá điên rồi! Lần này liền 5 viên, cậu!"
"Nói gì thì nói, Minh Giác lại thêm một viên cũng còn có thể thắng a?" Trần Sơ thở phào: "May mắn Minh Giác không thông minh như vậy, bằng không ly rượu này tôi nên uống rồi."
Quý Minh Giác vốn dĩ tâm tình đã kém, anh em lại vẫn luôn nói khích: "Lão Trần, cậu có phải anh em hay không a?"
Hoắc Vân Xuyên gõ gõ xuống cái bàn: "Ít nói nhảm, hai ly."
Ai cũng nhìn ra được, tâm tình hiện tại của hắn quả thực không tồi.
"Được, tôi uống còn không được sao." Quý Minh Giác vẻ mặt đau khổ, một tay bưng rượu, một tay chỉ An Vô Dạng: "Giả heo ăn thịt hổ, cậu chờ đó cho tôi, đợi một lát sẽ cho cậu xinh đẹp."
An Vô Dạng vẻ mặt vô tội, rốt cuộc người mở ra 5 viên cũng không phải là mình.
Đối với ngón tay của Quý Minh Giác, cậu chỉ cười cười không để ý.
Chờ đối phương uống rượu xong, một quả anh đào lại đưa lại đây.
"......" An Vô Dạng áp lực đặc biệt lớn, cậu cảm thấy chính mình tựa như một cục thịt bị rình rập, sớm hay muộn cũng sẽ bị người đàn ông bên cạnh này một ngụm ăn sạch.
Căng da đầu đón nhận quả anh đào kia, An Vô Dạng quay mặt đi, lại vừa lúc để Hoắc Vân Xuyên nhìn được gương mặt phình bự của cậu, động đậy qua lại vô cùng đáng yêu.
Hoắc Vân Xuyên quản không được đầu ngón tay của mình, thường xuyên chọn một ít đồ ăn vặt dễ tiêu hóa đưa cho An Vô Dạng ăn.
Hai người bọn họ tương tác qua lại, tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt.
Một mặt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một mặt lại cảm thấy vui mừng không thôi, một lão xử nam trong đám bốn người đẹp trai nhiều tiền bọn họ, rốt cuộc chịu đi tìm người rồi.
"Đến đến đến, bắt đầu rồi."
Đêm nay cao hứng như vậy, trên bàn mọi người vừa nói vừa cười.
An Vô Dạng luôn bị bọn họ trêu cợt, một chốc lát lừa cậu hôn Hoắc Vân Xuyên, một chốc lát lừa cậu thổ lộ, cũng còn được, số lần thua coi như không nhiều, trước khi tan cuộc còn không có uống xong hai bình sữa bò kia.
Nhưng thật ra Hoắc Vân Xuyên uống vào không ít, có chút men say.
Sau khi không chơi xúc xắc nữa, cảm giác đã hơi say các cô gái thì ở ghế lô bắt đầu ca hát.
An Vô Dạng nằm ở trên sô pha, nam nhân bên người cậu sau khi uống say thực trầm mặc.
"Uy." Tưởng Thiếu Phi cầm một hộp thuốc, ném cho An Vô Dạng: "Đốt cho Vân Xuyên điếu thuốc."
An Vô Dạng đón được hộp thuốc kia, ngơ ngác mà bò dậy, sau đó mở ra lấy một điếu, lấy bật lửa ở trên mặt bàn, ngậm vào miệng của mình đốt lên.
"Khụ khụ......" Cậu không biết hút thuốc, sau khi đốt xong thì đưa vào bên miệng Hoắc Vân Xuyên: "Vân Xuyên tiên sinh, há miệng."
Hoắc Vân Xuyên hé mí mắt, hai tròng mắt ngăm đen thâm thúy không chớp mắt nhìn chằm chằm: "......" Há mồm nhận điếu thuốc kia, hắn cũng ngồi dậy, tới gần An Vô Dạng, một tay kẹp thuốc, một tay bưng mặt thiếu niên, hôn lên.
"Ngô, uy......"
Ở trong tiếng ca của các cô gái, An Vô Dạng bị hôn đến thất điên bát đảo cố gắng giãy giụa ra, tức giận đến đôi mắt cũng hồng hồng.
Quý Minh Giác tặc lưỡi lắc đầu nói: "Vân Xuyên, dẫn cậu ấy đi thôi."
Hoắc Vân Xuyên lẳng lặng mà hút thuốc, lúc dư lại nửa điếu thì ấn vào gạt tàn thuốc, thu dọn đồ của mình, đứng dậy kéo An Vô Dạng: "Đi thôi."
An Vô Dạng ngây ngốc ngẩng đầu: "Đi đâu?"
Người đàn ông trên cao nhìn xuống cậu: "Cậu nói đi đâu?"
Hiện tại An Vô Dạng là người duy nhất không uống rượu, ngượng ngùng vờ say, cậu đứng lên đi theo Hoắc Vân Xuyên ra ngoài, ở cửa lôi kéo cánh tay nam nhân: "Tôi đưa anh đến dưới lầu rồi tìm taxi cho anh."
Hoắc Vân Xuyên trở tay cầm lấy tay cậu: "Không cần, tôi tối nay ở chỗ này."
Đối đáp rõ ràng cùng bước chân vững vàng, có thể nhìn ra được rằng hắn không hề say.
An Vô Dạng buông tay hắn ra: "Tôi đi giúp anh nhận phòng."
Hoắc Vân Xuyên kéo cậu trở về, một tay ôm chặt vào lòng: "Không phải giúp tôi, là giúp chúng ta."
"Ai đồng ý?" An Vô Dạng bĩu môi, đem mình từ trong lòng ngực đối phương thoát ra ngoài: "Buổi tối tôi chắc chắn phải về nhà." Hơn nữa: "Vân Xuyên tiên sinh, tôi không phải call boy, anh dùng tiền tôi cũng sẽ không theo anh ngủ. Lần trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tình một đêm, hiểu không?"
Hoắc Vân Xuyên cau mày, mặt lạnh lùng bởi vì cảm giác say vốn dĩ có hơi giảm đi, nhưng bởi vì An Vô Dạng nói lại lần nữa đông lại: "Tôi không có xem cậu là call boy, cũng không nghĩ tới dùng tiền mua cậu......"
Đã nói như vậy thiếu niên này còn nghe không hiểu sao?
"Nga, không muốn tiêu tiền là tình một đêm?" An Vô Dạng sau lưng dùng hai mắt to trừng hắn, cự tuyệt nói: "Mặc kệ anh tiêu hay không tiêu tiền, tôi đều không ngủ với anh. Đôi ta cứ thỏa thuận như vậy." Sau đó đi nhanh đến bàn tiếp tân, trước mặt nhân viên ở đó nói: "Cho vị tiên sinh phía sau một phòng, 309."
"Không cần." Hoắc Vân Xuyên thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến: "Muốn phòng tôi sẽ tự mình chọn." Hiện tại trong lòng hắn nghĩ chính là, quả nhiên là gặp dịp thì chơi, vô tình vô nghĩa.
Chờ An Vô Dạng quay đầu lại, chỉ còn nhìn thấy một cái bóng.
Tuyền ca ở trên hành lang gặp được Hoắc Vân Xuyên, sau khi thấy người lập tức bước lên tiếp đón: "Hoắc tiên sinh, đêm nay chơi vui vẻ sao?"
"Quản lý Tuyền." Hoắc Vân Xuyên nhìn hắn: "Nhân viên tên An Vô Dạng kia, đêm nay kết toán cho cậu ấy, về sau câu lạc bộ đừng nhận học sinh làm thêm."
Tuyền ca mặt trắng bệch, lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, Hoắc tiên sinh, tôi lập tức sa thải cậu ấy."
"Không phải chuyện gì lớn." Hoắc Vân Xuyên thấy hắn hiểu lầm, nên nói nhiều một câu: "Đừng làm khó dễ cậu ấy, tôi chỉ là không muốn cậu ấy tuổi tác còn nhỏ đã ở chỗ này làm việc."
"Dạ." Tuyền ca nuốt xuống ngụm nước bọt, khom người gật gật đầu.
Chờ Hoắc Vân Xuyên đi qua, hắn liền đến tìm An Vô Dạng, cuối cùng tìm được cậu ở đại sảnh.
"Tuyền ca." An Vô Dạng cười tủm tỉm mà nói: "Tôi có phải được tan làm hay không?"
Tuyền ca tức giận mà từ trong túi móc ra một cọc tiền, đếm một ngàn hai xong: "Đúng, cậu không những có thể tan làm, ngày mai còn không cần tới nữa." Đưa tiền cho cậu: "Đây là tiền hoa hồng tối nay, cầm lấy rồi về nhanh đi."
An Vô Dạng ngây ngốc mà cầm số tiền kia, đầy mặt khó hiểu: "Làm sao không cần tôi nữa? Tối nay tôi làm sai gì sao?"
Tuyền ca chỉ vào chính mình nói: "Cậu không có làm gì sai, là tôi sai nè, ngay từ đầu không nên để cậu vào làm."
An Vô Dạng vẫn rất khó hiểu: "Tôi bán rượu bán đến rất tốt mà, cũng không làm anh mất mặt."
Tuyền ca nổi khùng: "Hoắc tiên sinh đã tự mình nói đến chuyện này, còn không làm tôi mất mặt." Sau đó phất tay: "Đi đi đi đi, mau về nhà tìm mẹ đi."
An Vô Dạng nắm chặt tiền, mày nhăn lại nói: "Hoắc tiên sinh? Tên đầy đủ có phải kêu Hoắc Vân Xuyên hay không?"
Tuyền ca nhẫn nại tính khí giải quyết nghi hoặc của cậu: "Đúng vậy, chính là người tối nay cậu bồi rượu đấy."
"......" An Vô Dạng tức giận, rồi không nhịn nổi nữa đá một chân vào bên quầy: "Súc sinh, dám cản đường phát tài của tôi."
Tuyền ca ngoáy ngoáy lỗ tai, cho rằng mình nghe lầm, lại có người dám mắng Hoắc tiên sinh là súc sinh?
"Tuyền ca, tôi đi đây, tối nay cảm ơn anh." An Vô Dạng tức giận trong chốc lát, cũng đã hồi phục lại, chỗ này không lưu ta sẽ có chỗ khác lưu ta, lúc cậu đi ra đã an ủi mình như vậy.
"Đi đi." Tuyền ca không có ghi nhớ câu nói vừa rồi kia, chỉ tưởng rằng là mình xuất hiện ảo giác.
PS: Trò xúc xắc gì đó tôi không biết gì cả, không biết có dịch sai không!!