Chương 24
Kỳ thật An Vô Dạng không có ngốc như trong tưởng tượng, trong lòng cậu cũng có bàn tính nhỏ của mình, chỉ là tuổi còn nhỏ, tầm nhìn thiển cận, không dám nghĩ quá nhiều.
Hiện tại chị đã trở lại, mình cũng có thể đi nơi khác rồi, cảm giác vẫn là rời đi tương đối tốt hơn.
Cái thứ hai chính là, cậu đột nhiên cảm thấy con người Hoắc tiên sinh cũng không tệ lắm.
"Thế nào? Anh đồng ý không?" An Vô Dạng thúc giục nói, thanh âm từng tiếng cọ vào tâm can Hoắc lão tổng.
"Tôi sẽ suy nghĩ." Hoắc Vân Xuyên nói, cân nhắc một lát, hoặc là căn bản không có cân nhắc gì cả, chỉ là ngừng lại một chút: "Đáp ứng cậu cũng có thể, nhưng tôi có điều kiện."
An Vô Dạng hỏi: "Điều kiện gì?"
Bên kia hạ thấp giọng nói: "Tôi cùng đi với cậu."
"A?" Vậy sao được?
An Vô Dạng há miệng, cậu đột nhiên nhớ tới một sự kiện, ba ba của mình hình như là nhân viên trong công ty của Hoắc Vân Xuyên...... Như vậy sẽ thực xấu hổ.
Cũng còn tốt, mấy ngày nay Hoắc Vân Xuyên không có đến công ty con kia để họp.
Ba ba cũng chưa gặp qua Hoắc Vân Xuyên.
"Cứ quyết định như vậy đi." Tổng tài bá đạo Hoắc Vân Xuyên gấp không chờ nổi mà khẳng định chuyện này, không có cho thiếu niên một đường sống nào: "Cậu đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
"Nhưng mà......" An Vô Dạng còn muốn nói tiếp, kết quả bên kia đã treo máy.
Cậu nhìn di động trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy người này cũng quá độc - tài rồi, một chút đường sống của người khác cũng không cho.
Nhưng là cẩn thận suy nghĩ lại, cũng không kỳ quái, Hoắc Vân Xuyên dựa vào cái gì phải đối tốt với mình chứ?
Tự nhiên là xuất phát từ trên người mình có thứ hắn muốn, nếu không dù nói như thế, hai bên căn bản sẽ không bao giờ giao thoa.
"Cũng tốt." An Vô Dạng nghĩ thông suốt rồi, buông di động trong lòng không suy nghĩ lung tung nữa mà ngủ.
Bên này Hoắc Vân Xuyên, gọi điện thoại cho bạn mình, nói: "Thiếu Phi, xin lỗi, sắp xếp khám thai vào ngày mai chúng tôi đi không được, cần phải dời đến thứ hai tuần sau."
Còn vì cái gì không chọn chủ nhật, một là ngày mai tàu xe mệt nhọc, không thích hợp ngày hôm sau tiếp tục lăn lộn, thứ hai cũng là vì chủ nhật số người nhiều, đi bệnh viện không tiện lắm.
Tưởng Thiếu Phi nói một câu không sao, quan tâm hỏi han: "Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao phải kéo dài thời hạn?" Đó cũng không phải là tác phong của Hoắc Vân Xuyên, hắn luôn luôn rất giữ chữ tín.
"Không xảy ra chuyện gì, cậu ấy nhất thời có việc phải ra ngoài." Hoắc Vân Xuyên trả lời.
"Vậy là tốt rồi." Tưởng Thiếu Phi vui sướng khi người gặp họa mà nói: "Chăm sóc bạn nhỏ tư vị không dễ chịu đúng không?" Nghĩ cũng biết, sinh hoạt trước kia của Hoắc Vân Xuyên không nói là phong lưu khoái hoạt, nhưng cũng tự do tự tại, muốn làm gì thì làm đó.
Đâu giống hiện tại.
Hoắc Vân Xuyên nói: "Còn tốt, coi như tu thân dưỡng tính."
Tưởng Thiếu Phi sửng sốt: "Cai thuốc lá và rượu?"
Hắn nhớ rõ, người này nổi danh là kẻ nghiện thuốc, từ đại học tới nay thuốc lá và rượu là thứ không rời tay.
"Còn không có, nói sau." Nam nhân bên kia điện thoại chẳng hề để ý nói: "Hiện tại hết thảy đều chưa xác định, nên làm cái gì thì phải đi một bước tính một bước."
"Cũng đúng, đàn ông mang thai vốn dĩ đã không ổn định, không có kiểm tr.a hết thảy đều khó nói trước." Tưởng Thiếu Phi thở dài, trong lòng thật ra cầu nguyện đứa nhỏ này của bạn tốt có thể giữ lại, cũng coi như là giúp Hoắc gia một đại ân: "Vậy cậu phải theo sát chút, chú ý nhiều hơn, còn bạn nhỏ kia, dỗ dành thì tốt rồi, đối với cậu ấy tốt chút cậu ấy sẽ tín nhiệm cậu."
Những chuyện đó hắn cảm thấy Hoắc Vân Xuyên trong lòng chính mình cũng rõ rành rành, dù sao cũng là lão bánh quẩy có kinh nghiệm sa trường.
"Ừm, cúp đây, ngày mai có việc." Hoắc Vân Xuyên nói, lại nói xong lời từ biệt, rồi cắt đứt điện thoại.
Buổi tối hôm nay, An Vô Dạng ngủ hơi không □□ ổn, luôn mơ thấy một gì đó kỳ quái, sau đó lại bị mắc tiểu đến tỉnh.
Cậu bị huyết áp thấp, sau khi ngồi dậy một lúc đầu óc luôn quay cuồng, ngồi im gần nửa phút mới thấy rõ ràng mọi thứ, sau đó đến toilet đi tiểu.
Thời gian còn rất sớm, còn chưa đến 5 giờ sáng.
Bởi vì do ngủ sớm, An Vô Dạng trở lại trên giường nằm xuống, nhưng cảm thấy ngủ không được.
Đôi mắt như hạnh nhân trừng mắt với em trai ngủ trên giường, trong lòng suy nghĩ phong phú* mà nhớ đến một chút chuyện, nhưng tất cả đều không có đáp án không có ý nghĩa.
(*) Thiên mã hành không
Đó cũng không quan trọng, chủ yếu là bụng đang thầm thì mà kêu.
Nửa đêm tỉnh dậy loại đói đến phát rồ này, ai trải qua đều biết.
An Vô Dạng không có biện pháp nào, nên lấy ra đồ ăn vặt bẹp bẹp mà ăn, thuận tiện gửi tin nhắn cho Hoắc tiên sinh.
- Sớm a, Hoắc tiên sinh, anh tỉnh chưa?
Cậu cũng không biết chính mình vì cái gì nhắn cho người ta, có thể là vì nhàm chán......
Hoắc Vân Xuyên còn đang ngủ say, bị âm thanh nhắc nhở của di động trên tủ đầu giường đông một tiếng đánh thức: "......" Phát hiện là di động cá nhân của mình, cũng phải, di động dùng trong công việc đã tắt máy.
Hắn lấy lại đây nhìn, tức khắc không cao hứng.
- Sớm như vậy? Vì sao không ngủ được?
Hoắc Vân Xuyên lo lắng thân thể đối phương, lập tức gửi tin nhắn lại hỏi.
Bên kia tin nhắn đáp lại cũng thật sự nhanh, hẳn là vẫn luôn ôm di động.
- Mắc tiểu đến tỉnh, đói bụng.
Di động đánh chữ quá chậm, một cái tay khác còn phải ăn đồ, vì thế An Vô Dạng lén lút đi ra ban công, bầu trời vẫn còn xám xịt.
Cậu lá gan phì to gọi điện thoại qua cho Hoắc Vân Xuyên.
Kết nối được liền nói: "Anh tới dẫn tôi đi ăn bữa sáng hay không, không tới tôi liền đi ăn bánh cuốn chỗ lão Vương."
Sau khi nói xong trong tai nghe di động tất cả đều là thanh âm giòn tan.
Hoắc Vân Xuyên hơi kinh ngạc không biết phải nói gì: "Cậu chỉ vì nói lời này?" Hoá ra không phải chỉ gọi điện thoại tới kháng nghị? Hắn nháy mắt từ trên giường ngồi dậy, nói: "Vậy cậu chờ tôi."
"Anh tối hôm qua có phải tức giận hay không?" An Vô Dạng hỏi.
Hành động cúp điện thoại này, cảm giác đặc biệt khác thường.
"Tôi nửa giờ sau sẽ đến." Hoắc Vân Xuyên không có chính diện trả lời, liền cúp điện thoại của An Vô Dạng.
Dáng người cao gầy cơ bắp rắn chắc, ở trong phòng rửa mặt đi tới đi lui.
Trong vòng năm phút đã thu thập xong chính mình, lái xe ra đường.
An Vô Dạng trước đã xuống dưới mười phút chờ, tiểu khu im ắng bóng người thưa thớt, đèn đường còn sáng lên.
Tới rồi thời gian đã hẹn, cậu thấy một chiếc siêu xe loá mắt lái lại đây.
Người đàn ông kia không ngừng gọi điện thoại tới.
Hoắc Vân Xuyên xuống xe, đi đến trước mặt thiếu niên.
Bị ánh nhìn bình tĩnh như vậy, thiếu niên sáng sớm đã đem người ta đánh thức chột dạ không ngừng, bắt đầu biết sợ: "Sớm." Cậu tự ôm cánh tay mình, sau này lùi lại hai bước, tươi cười túng túng.
Hoắc Vân Xuyên gật đầu: "Sớm." Sau đó mắt nhìn lên trên xe: "Lên xe."
An Vô Dạng ngoan ngoãn nghe lời làm theo, cũng nói: "Thực xin lỗi, tôi không nên quấy rầy anh sớm như vậy." Trọng điểm là, đối phương không nói hai lời liền tới rồi, so với cảnh sát còn nhanh hơn.
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, cong cong môi: "Hoan nghênh cậu lần sau tiếp tục quấy rầy."
Xe lái ra thật lâu, An Vô Dạng còn thẫn thờ, sau đó nhếch khóe miệng mỉm cười, trong lòng trong chốc lát thoải mái, trong chốc lát hạ xuống, cũng đúng, cậu biết Hoắc Vân Xuyên sẽ không vô duyên cớ vô cớ đối tốt với mình.
"......" Ngồi ở trên ghế sau thiếu niên cười vui vẻ, Hoắc Vân Xuyên hơi chút chú ý liền thấy được.
Đôi mắt nhỏ cười tủm tỉm có thể nói là ngọt đến dính người.
Rạng sáng 5 giờ tỉnh lại đã tìm mình, nếu đó không coi là làm nũng thì là cái gì......
"Hoắc tiên sinh, hôm nay cùng tôi ra ngoài, có chậm trễ công việc của anh hay không?" Thiếu niên mềm mại hỏi.
Hoắc Vân Xuyên đáp: "Không có."
Siêu xe màu lam ở trên đường không nhiều xe lắm chạy như bay, người đàn ông lạnh lùng trầm mặc ít lời, người khác hỏi một câu mới đáp một câu.
An Vô Dạng hồi tưởng lại buổi tối ngày đó, cũng đặc biệt bội phục chính mình, lại dám hướng loại người này xin giúp đỡ.
Đối phương cả người áp suất thấp, thoạt nhìn so với người xấu còn nguy hiểm hơn.
Có lẽ là do khi đó chính mình trúng thuốc đến hôn mê đầu, nếu không cho mười lá gan cũng không dám.
Tới địa điểm rồi, người đàn ông kia cũng giống như trước kia, xuống xe mở cửa xe cho mình.
"Cảm ơn anh." An Vô Dạng miệng nhỏ ngọt ngào mà nói, tay vịn cánh tay rắn chắc kia, hết sức chuyên chú chú ý dưới chân mình, dẫm vào khoảng không sẽ không tốt.
Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm kia mấy ngón tay mảnh dài, cổ họng nuốt xuống.
Hắn không phải giả vờ lãnh khốc không muốn nói chuyện, chỉ là đang nhẫn nại thôi.
Từ khi đối phương rạng sáng 5 giờ gọi điện thoại cho mình mềm mại mà làm nũng thì bắt đầu......
"Tôi tự mình có thể." An Vô Dạng thu tay về, cùng Hoắc Vân Xuyên bảo trì khoảng cách chậm rãi đi về phía trước.
"Hiện tại còn quá sớm, đồ có thể ăn không nhiều lắm." Hoắc Vân Xuyên nói, có hơi trách cứ An Vô Dạng không biết chọn thời gian, sớm như vậy gọi mình thức dậy, còn chút sự tình còn chưa có kịp làm.
"Không sao, tôi không có kén ăn." An Vô Dạng tới một hoàn cảnh mới, ngồi xuống nhìn đông nhìn tây mà mà xem, mặt mày ngây thơ tuấn tú tràn ngập đơn thuần vô hại, cười nói: "Anh có phải không cao hứng tôi sớm như vậy đã đánh thức anh hay không?"
Dù sao cậu cảm thấy buổi sáng hôm nay thái độ đối phương cứ mãi là lạ, lời nói đặc biệt ít.
Hoắc Vân Xuyên liếc mắt nhìn cậu không nói chuyện.
"......" An Vô Dạng nghĩ thầm, đó đó, chính là loại cảm giác này, chính mình cũng không biết chọc hắn chỗ nào.
Để ngừa chính mình đột nhiên làm ra hành động lỗi lầm, Hoắc Vân Xuyên cố tình không chú ý An Vô Dạng nữa, tình cờ nhìn một cái, lại phát hiện thiếu niên biểu tình rối rắm.
"An Vô Dạng?" Hắn lên tiếng.
"Hả?" Thiếu niên đáp lời hoang mang rối loạn mà nói: "Có chuyện gì sao?"
Cậu hối hận rồi, về sau không bao giờ làm chuyện phá rối giấc ngủ của người khác nữa.
Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm An Vô Dạng thật lâu, tiếng nói oa oa mà nói: "Có thic có, sợ cậu không cao hứng mà thôi." Dứt lời đứng dậy đi về phía trước, từ bên người thiếu niên đi qua, đi vào toilet.
"......" An Vô Dạng thề, cậu thật sự không phải cố ý nhìn chằm chằm đũng quần Hoắc tiên sinh đâu, chỉ có thể hơi thắc mắc sao đối phương phồng quá rõ ràng thôi.
Oa, rất đáng sợ.
Su khi đồ ăn đưa lên tới, đối phương còn chưa có từ toilet ra ngoài.
"Hoắc tiên sinh, tôi ăn trước." Cửa truyền đến một thanh âm trong trẻo, Hoắc Vân Xuyên đứng ở trước bồn cầu, nương theo thanh âm không cần tốn nhiều sức mà đạt tới đỉnh.
"Ha......" Trong gương chính mình biểu tình hung ác vặn vẹo, một mặt này còn chưa từng lộ ra với ai.
Sau năm phút đồng hồ, Hoắc Vân Xuyên rửa tay sạch sẽ, sửa sang lại xong cổ tay áo, vô cùng văn nhã mà từ toilet đi ra.
An Vô Dạng nghe thấy tiếng bước chân, cơ bắp trên hai vai căng thẳng một chút, sau đó rũ mắt xuống, dường như không có việc gì mà ăn uống.
"Tôi mới phát hiện cậu có hơi ngứa da." Hoắc Vân Xuyên lẳng lặng nhìn cậu vài giây, nhàn nhạt nói một câu.
Một ngụm cháo nhét ở trong miệng An Vô Dạng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu đối phương có ý gì, chỉ chớp chớp mắt tiếp tục vẻ mặt đơn thuần mà nhìn hắn: "A?"
Phát hiện thiếu niên thật sự không nghe hiểu, Hoắc Vân Xuyên cảm thấy hít thở không thông.
"Không có gì, cậu ăn đi." Đối phương sự thật gì cũng đều không hiểu, hắn nhận mệnh mà tiếp nhận thôi.
Sau đó chính là tận lực đem vẫn đề của người lớn trong đầu mình vứt ra ngoài, áo mũ chỉnh tề mà ngồi xuống cùng đối phương ăn bữa sáng.
Buổi sáng trước tám giờ, An Vô Dạng được Hoắc Vân Xuyên đưa về nhà, đến lúc đó sẽ ngồi xe của ba ba mình ra ngoài.
"Vô Dạng, Vô Phỉ." Đinh Vi gõ cửa phòng hai anh em cậu, kêu người thứa dậy rửa mặt ăn bữa sáng.
Ngồi ở trên bàn cơm nhà mình, An Vô Dạng rơi vào trầm mặc, cậu nghĩ, rạng sáng 5 giờ gọi điện thoại bảo người khác rời giường cùng chính mình ăn sáng, việc làm phát rồ như vậy, cũng không phải là tác phong của mình.
Đây là biến chứng khi có bảo bảo sao?
"Ngẩn người làm gì, ăn a." An Vô Ngu dùng chiếc đũa gõ gõ tay em trai.
"Ui." Đầu đũa gõ đến khớp xương rất đau, An Vô Dạng đem tầm mắt từ ngoài cửa sổ thu trở về, lặng lẽ trừng mắt nhìn chị một chút.