Chương 40

Quay ngược lại thời gian tối hôm qua, sau khi Đinh Vi cùng con thứ trong nhà nói chuyện điện thoại xong, trong lòng trước sau có chút do dự.
Bà cũng không phải là không tin An Vô Dạng, chỉ là cảm thấy hẳn là cẩn thận một chút, gọi điện thoại hỏi một câu tương đối tốt hơn.


"Xin chào, nơi này là khách sạn Castle La Fayete, có gì có thể giúp được ngài sao?" Giọng nói của cô gái phục vụ khách hàng vô cùng lịch sự, tiếng phổ thông cũng thực tiêu chuẩn.
Đinh Vi nói thẳng: "Xin chào, tôi muốn xác nhận một chút, buổi tối ngày mai Hoắc tiên sinh đặt phòng......"


Cô gái nghe điện thoại củ khách vừa nghe là Hoắc tiên sinh, lập tức vào máy tính kiểm tra: "Xin hỏi là mấy người đi ăn cơm?"
Đinh Vi nói: "Sáu người."
Cô gái nói: "Đúng vậy, ngày mai buổi tối sáu người một phòng VIP, xin hỏi muốn hỏi lại một lần món ăn ngài đã đặt sao?"


Đinh Vi sửng sốt, sau đó ừ một tiếng, liền nghe được bên kia thao thao bất tuyệt mà cho báo tên món ăn cho bà.
"......" Mấy món đó nghe cũng chưa nghe qua bao giờ, làm người nghe không hiểu ra sao, chỉ biết hẳn là không rẻ được.


"Tốt, cảm ơn." Đinh Vi cùng cô gái nói xong, trong lòng cao hứng vì tiết kiệm được một số tiền, bởi vì gần đây trong nhà thật sự càng nghèo càng túng quẫn.


Tâm tình bà không tồi lập tức liền đi đến phòng con gái, trên mặt mang theo tươi cười ôn nhu hiếm thấy, không giống ngày thường nghiêm túc: "Vô Ngu, mở cửa, mẹ có chuyện muốn thương lượng với con."
"Mẹ?" An Vô Ngu mở cửa, lộ ra cảnh tượng hỗn độn mình đang thu thập đồ đạc: "Con thu dọn quần áo, chuyện gì nha?"


available on google playdownload on app store


Đinh Vi: "Buổi tối ngày mai chúng ta không đi ăn món Thái Lan?" Bà lập tức nhìn thấy con gái sắc mặt không cao hứng, vì thế nhanh chóng nói: "Ba ba bạn học của em trai con, tặng em trai con một bàn tiệc VIP, ở khách sạn Castle La Fayete, món ăn cũng không thể so với mấy món Thái Lan kém cỏi kia."


An Vô Ngu trừng mắt: "Khách sạn Castle La Fayete? Bạn học em út có tiền như vậy?"
Đinh Vi nói: "Không phải em út, là bạn học Vô Dạng, đặt một bàn sáu người, con suy nghĩ lại xem mang theo người bạn nào lại đây?"


"Cái gì?" An Vô Ngu kinh ngạc một chút, lập tức nhớ tới em trai lớn có một người theo đuổi là phú nhị đại có tiền, liền hiểu rõ: "Vậy được, con gọi điện thoại hỏi Kiều Kiều một chút xem có thể đi hay không."


Diệp Kiều Kiều chính là chị em tốt nhà giàu của An Vô Ngu, ngày thường An Vô Ngu cũng không dám mời cô ăn cơm.
Ngày mai hiếm khi có cơ hội đi khách sạn xa hoa ăn cơm, An Vô Ngu dĩ nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội làm cho mình nở mày nở mặt.


Sau khi con gái bên này đáp ứng, cơ hồ tương đương cả nhà đã đồng ý, em út cùng ba ba bên kia chỉ cần thông báo một tiếng là được.
Ngày hôm sau buổi chiều khoảng 5 giờ rưỡi, bọn họ một nhà bốn người ăn mặc chỉnh tề, tâm tình không tồi mà đến dự tiệc.


Nhưng mà An Vô Ngu dọc theo đường đi đều suy nghĩ, rốt cuộc nên nói cho ba mẹ hay không, hiện tại có một cô gái có tiền đang theo đuổi em trai.
Tư tâm bên trong cô dĩ nhiên hy vọng, ai không muốn có một cô em dâu giàu có chứ?


An Vô Ngu rối rắm tới rối rắm đi, cuối cùng quyết định, vẫn là trong chốc lát thấy em trai rồi nói.
"Hasssssss!" An Vô Dạng đứng ở bên trong phòng ngủ thay quần áo, hơi lạnh của máy điều hòa, lạnh làm cậu run lập cập.


Hoắc Vân Xuyên thấy thế, lập tức tìm ra điều khiển tắt đi điều hòa, thuận tiện cau mày nói: "Ngày hôm qua tôi đã nhắc nhở cậu, không được đứng ở dưới đầu gió."


"Ừm, lần sau tôi sẽ chú ý." An Vô Dạng hít hít cái mũi nói, động tác mặc quần áo nhanh hơn, che khuất thân hình gầy gầy của mình.
Cậu bởi vì chuyện buổi sáng, đến nay còn có chút không được tự nhiên.


Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, mỗi người đàn ông vài tuổi dậy thì đều là như thế này không phải sao, Hoắc tiên sinh hẳn là hiểu rõ cho mình mới đúng.
An Vô Dạng sau khi nghĩ thông suốt, đơn giản thoải mái hào phóng mà đem ra nói: "Ha ha, tôi buổi sáng mộng tinh."


Lạch bạch một tiếng, sách từ trên tay Hoắc tiên sinh rơi xuống, dọa An Vô Dạng nhảy dựng.
"Hoắc tiên sinh mấy tuổi bắt đầu?" Tâm thiếu niên rộng rãi, chạy tới nhìn chằm chằm Hoắc Vân Xuyên, nhìn dáng vẻ là muốn cùng hắn bàn luận một hồi chuyện giữa hai người đàn ông.


"Mười ba đi, có lẽ." Hoắc Vân Xuyên mặt vô biểu tình mà nói, có lòng muốn nhặt quyển sách kia, lại cảm thấy cái eo già của mình không cong xuống được, cả người cứng đờ.
"Thật sớm a." An Vô Dạng kinh ngạc cảm thán nói, sau đó khom lưng giúp Hoắc tiên sinh nhặt lên sách vở: "Nè."


"Cảm ơn." Hoắc Vân Xuyên hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ cậu mười tám mới có?"
An Vô Dạng cười nói: "Ngược lại không phải, 15 liền có, chỉ là không thường xuyên."
Cậu xoay người đi chải đầu, dùng một chút nước vuốt ra một kiểu tóc.


Như vậy sẽ không có vẻ như học sinh, hơi chút giống người đã ra xã hội.
Dĩ nhiên, đó chỉ là cái nhìn của chính An Vô Dạng, trên thực tế trong mắt người ngoài, cậu vẫn trẻ con như cũ làm người không dám động vào.


"Vuốt đẹp như vậy để làm cái gì?" Hoắc Vân Xuyên dùng một vạn phần khắc chế chính mình, mới không có trực tiếp nói ra từ đáng yêu, kìm nén mong muốn rất mạnh mà nói đẹp trai.
An Vô Dạng đối với gương tươi cười như một đóa hoa nở rộ sáng lạn, trong lòng vô cùng hài lòng mà: "Ok chứ?"


Kỳ thật trong lòng cậu thật cao hứng, có thể được Hoắc tiên sinh một người đẹp trai như vậy khen đẹp, không thể nghi ngờ là một loại khẳng định.
"Ừm." Hoắc tổng nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng kia, dùng sức nhéo đùi của chính mình một chút: "Không tồi."


Hắn ném sách xuống, từ trên sô pha đứng dậy, đi đến trước tủ quần áo, lấy một cái áo sơmi An Vô Dạng tối hôm qua ủi xong.
Thay ra.
Hoắc Vân Xuyên trong thời gian không làm việc, không thích đeo cà vạt, bởi vì cổ sẽ có sẽ có một loại cảm giác bị trói buộc không thoải mái.


Nói đơn giản, chính là giống như đàn ông không thích mang bao khi làm, cảm thấy khó chịu.
Trong thời gian làm việc liền không có biện pháp, đành phải mang lỏng một chút.


Còn hôm nay, cổ áo Hoắc tổng hoàn toàn rộng mở, lộ ra áo lót màu trắng bên trong, so ngày thường thiếu một phần nghiêm cẩn, nhiều ba phần dã tính.
Dù sao hắn cũng không cần đi xuống gặp người nhà của thiên sứ, dáng vẻ này kỳ thật chỉ có một người có thể thấy.
Người kia chính là An Vô Dạng.


Cậu cầm lòng không đậu mà buột miệng thốt ra: "Hoắc tiên sinh thật soái."
Được cậu khen lão đàn ông hiếm thấy tươi cười, tản ra mị lực đàn ông thành thục gợi cảm.
Sau khi tán tỉnh nhau một trận, rốt cuộc ra cửa.


An Vô Dạng ở phía sau ngoan ngoãn ngồi, Hoắc Vân Xuyên dặn dò nói: "Vì nhân nhượng người nhà của cậu, tôi không có chọn quá nhiều đồ ăn thanh đạm, nếu như cậu ngửi mùi vị không được, thì ăn nhiều cơm ít đồ ăn, sau khi kết thúc tôi lại cho cậu ăn tiếp."
"Tốt." Bé thiên sứ mềm mại mà ứng tiếng.


Có thể nói là làm lỗ tai Hoắc ba ba thực hưởng thụ, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên cao, con nai già trong tim cũng nhảy loạn cả lên.
Lúc này trong thế giới hắn chỉ còn lại một cái ý nghĩ.
Dễ thương, của tôi.


Đến cửa khách sạn Castle La Fayete, một nhà An Thành đã tới rồi, dáng vẻ cũng là vừa mới xuống xe.
Trong chốc lát di động An Vô Dạng vang lên, là chị gái hỏi cậu: "Đang ở đâu?"
An Vô Dạng nói: "Em lập tức đến cửa."


An Vô Ngu nói: "Ừm, chúng ta ở đại sảnh chờ em, nga, đúng rồi, chị mang theo một người bạn, cii ấy tên Diệp Kiều Kiều, chốc lát sẽ giới thiệu cho em quen."
An Vô Dạng ngẩn ngơ: "Ừm, tốt." Cậu chỉ là rất ngoài ý muốn, chị thế nhưng giới thiệu bạn cho chính mình quen biết.


Cúp xong điện thoại liền đến, Hoắc Vân Xuyên dừng xe lại, nhất thời không có mở cửa xe: "Có chuyện gì phải lập tức gọi điện thoại cho tôi, không thể tự mình cố gắng chịu đựng, biết không?"
An Vô Dạng nói: "Tôi đã biết." Sau đó kéo kéo cửa: "Hoắc tiên sinh mau mở cửa."


Cậu sợ người trong nhà đợi lâu, sốt ruột muốn xuống.
"Ý của tôi là nói, bọn họ khi dễ cậu liền nói cho tôi biết, không cần nén giận." Hoắc Vân Xuyên nói thẳng ra, chẳng sợ An Vô Dạng cho rằng hắn châm ngòi ly gián cũng được, chỉ cần đối phương không bị ăn hϊế͙p͙.


"......" An Vô Dạng xuất hiện trầm mặc hiếm thấy, cậu chỉ là suy nghĩ, Hoắc tiên sinh làm sao lại cho rằng chính mình bị người nhà khi dễ?
Chẳng lẽ loại chuyện này thực thường thấy sao?
Bởi vì cậu im lặng.
Hoắc Vân Xuyên nghĩ thầm, quả nhiên người nhà chính là điểm mấu chốt không thể đụng vào của An Vô Dạng.


Vừa chạm vào liền không cao hứng.
"Vậy đi, tôi cũng chỉ là thuận miệng nói, cậu không cần để ở trong lòng." Hoắc Vân Xuyên nói, sau đó mở khóa ra, để cho cậu đi xuống.
"Tốt." An Vô Dạng lấy lại tinh thần, nói: "Tôi quyết định một lát sẽ ăn ít một chút, chừa bụng lại ăn một trận."


Cậu ở cái ngoái đầu nhìn lại khó hiểu của Hoắc Vân Xuyên, mở cửa xe xuống xe.
Ngay từ đầu An Vô Ngu chỉ chú ý tới một chiếc siêu xe mà thôi, nhưng là thực nhanh, liền thấy em trai từ trên siêu xe xuống dưới.
"An Vô Dạng!" Cô kêu một tiếng.


"Chị......" An Vô Dạng nhìn chị chạy tới, liền có điểm hoảng loạn mà muốn Hoắc Vân Xuyên lái xe đi nhanh lên.
Nhưng chị đã qua tới.
"Em ngồi xe ai tới?" An Vô Ngu hơi thở gấp, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn lên trên, vừa thấy liền giật mình: "Là hắn?"


Người ngày đó đến nhà mình tìm em trai, An Vô Ngu tuy rằng biết hắn có con trai, nhưng lại lần nữa nhìn thấy, vẫn nhìn đến không dời mắt được.
Bởi vì điều kiện của đối phương có thể nói là làm người kinh ngạc cảm thán.
Không chỉ lớn lên đẹp trai, còn có tiền, khí chất phong độ như vậy.


Thử hỏi một đứa con gái bình thường, trong cuộc đời có thể gặp được mấy người đàn ông như vậy?
An Vô Ngu bắt đầu ghen ghét vợ của soái ca này, phỏng chừng đời này có vận cứt chó gì mới nhặt được một ông chồng cực phẩm như vậy.


"Các người quen nhau sao?" An Vô Dạng đầy mặt kinh ngạc hỏi, trong lòng thế nhưng có chút không thoải mái.
"Cũng không coi như quen biết." An Vô Ngu nói: "Chị cùng vị tiên sinh này từng gặp mặt một lần."
Chị em bọn họ hai người ở bên ngoài nói chuyện, Hoắc Vân Xuyên thấy thế, cởi bỏ đai an toàn xuống xe.


An Vô Ngu lại một lần cảm nhận đối phương rất cao, trong lòng nói thầm một câu: "Thật cao!"
Nhìn ít nhất cũng khoảng 1 mét 87 trở lên!
"Xin chào." Hoắc Vân Xuyên gật đầu nói, vừa không nhiệt tình, cũng không thất lễ.


"Xin chào......" An Vô Ngu ngây ngốc mà nhìn hắn, cô nghĩ thầm luôn luôn đối với ông chú này không có sức chống cự, hóa ra đây là mị lực của đàn ông thành thục.


Xác thật rất có sức mê hoặc người, trách không được có phụ nữ người trước ngã xuống, người sau đã bước lên, chỉ cần đó là người đàn ông có tiền.


"Tôi giới thiệu hai người một chút," An Vô Dạng thấy bọn họ đã gặp nhau, đành phải giới thiệu: "Hoắc tiên sinh, đây là chị của tôi, tên An Vô Ngu."
Hoắc Vân Xuyên bày ra một thái độ lễ phép xa cách, gật gật đầu nói: "An tiểu thư."


An Vô Dạng nói: "Chị, người này chính là ba ba của bạn học em, Hoắc tiên sinh."
Em trai giới thiệu làm An Vô Ngu lắp bắp kinh hãi, buột miệng thốt ra: "Sao có thể như vậy?" Cô cho rằng Hoắc tiên sinh nhiều nhất là 30 thôi, sao có thể có con trai đi học cao trung!


Nhìn ra chị gái nghi ngờ, An Vô Dạng không chút hoang mang mà giải thích nói: "Hoắc tiên sinh có cách bảo dưỡng, kỳ thật tuổi tác đã không nhỏ."
Hoắc đại thiếu thiếu chút nữa phun ra một búng máu, hắn cũng không cảm thấy chính mình ba mươi tuổi là già.


Nhưng là vì mặt mũi của thiên sứ, trừ phối hợp còn có thể thế nào: "Đúng vậy, tuổi tôi không nhỏ, chỉ là thoạt nhìn tuổi trẻ mà thôi."
---
RIP, Hoắc tiên sinh, vợ ngài chê ngài già.






Truyện liên quan