Chương 12

Hiếm khi thấy Vu Hàn Châu trầm lặng.
Hắn nghe thấy Vu Hàn Châu nói: “Đúng vậy, đúng là là có nha hoàn luôn chờ sẵn ở bên ngoài. Thế nhưng nếu như ngươi rất khó chịu, không thốt lên thành tiếng được thì sao? Nếu như ngươi chỉ cần một cốc nước, không cần thiết quấy nhiễu đến nha hoàn thì sao?”


Tuy rằng nàng mới quen hắn chưa được bao lâu nhưng đã có thể nhìn ra được là hắn không thích bị đám đầy tớ vây quanh cho lắm, lại càng không muốn vì chút chuyện cỏn con mà lại được quan tâm chăm sóc quá mức ân cần.


Nếu như chỉ là muốn uống nước nhưng lại kinh động đến đám nha hoàn, khiến cho tất cả đều tiến vào, người bưng nước, người cẩn thận hỏi han hắn cái này cái kia thì sao còn ngủ tiếp được nữa?


Đám Thúy Châu biết tính của hắn, thế nhưng bọn họ chỉ là nha hoàn, là Hầu phu nhân mua về để chăm sóc hắn, trách nhiệm của bọn họ chính là chăm sóc hắn cho tốt. Thà bị hắn chán ghét cũng phải làm được những việc trong trách nhiệm của mình. 


Mà nàng là thê tử của hắn, nàng không giống với đám người Thuý Châu kia, chuyện bọn họ không dám làm nàng lại có thể làm.


Hạ Văn Chương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, từng luồng nhiệt cảm xúc cuộn trào trong lòng. Cho dù hắn đã nói rất nhiều lời quá đáng với nàng, thế nhưng nàng vẫn quan tâm chăm sóc hắn một cách nghiêm túc như vậy.
“Được.” Hắn thốt ra một tiếng từ trong cổ họng.


available on google playdownload on app store


Bọn họ là bằng hữu. Hắn nhớ kỹ rồi, hắn tuyệt đối sẽ không mạo phạm nàng. Hắn sẽ dốc hết sức mình để chăm sóc nàng, để cho những ngày tháng ở Hạ gia của nàng được trải qua một cách thật thoải mái.


Mãi cho đến tối, hai vị chủ tử không vì chuyện ‘chia phòng ngủ’ mà tranh chấp với nhau nữa, khiến cho Thúy Châu thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy cũng tốt, nàng ta không cần phải đi khuyên nữa. Nghĩ tới đây, nàng ta không khỏi bội phục Vu Hàn Châu. 


Nãi nãi thực sự có bản lĩnh, vậy mà có thể thuyết phục được Đại gia. Đại gia thoạt nhìn tính tình có vẻ rất tốt, thương cảm cho đầy tớ, tính tình độ lượng, nhưng thật ra tính tình trong ngoài bất nhất không ai sánh bằng, muốn thuyết phục được hắn cũng là một việc hết sức khó khăn. Lần này nãi nãi còn chưa tranh chấp với Đại gia được mấy câu đã có thể thuyết phục được Đại gia, đây không phải là bản lĩnh bình thường đâu.


Ban ngày đã phải lăn lộn một hồi, thế nên Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương lên giường sớm hơn bình thường hai khắc.


Vu Hàn Châu đã hơi buồn ngủ, nàng chui vào trong chăn tơ tằm mềm mại, mí mắt đã không nhịn nổi nữa mà trĩu xuống. Nàng còn lo lắng cho Hạ Văn Chương ở bên cạnh nên nói với hắn: “Nếu không thoải mái thì nhất định phải đánh thức ta đó.”


Hạ Văn Chương thấp giọng nói: “Được. Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
“Ngủ ngon.” Vu Hàn Châu nhắm mắt lại.
“Ngủ ngon.” Hạ Văn Chương khẽ nói


Không bao lâu sau thì Vu Hàn Châu chìm vào giấc ngủ. Nhưng Hạ Văn Chương vẫn chưa, hắn rất mệt, đầu hơi đau khiến hắn không ngủ được. Hơn nữa hắn mơ hồ cảm giác trong cơ thể không được thoải mái cho lắm, triệu chứng này giống như là sắp phát bệnh vậy.


Hắn nhắm mắt lại, lòng bàn tay siết chặt, môi cũng mím chặt lại mà nằm thẳng đờ trên giường, hắn tính nhịn cho qua.
Không biết đã ngủ được bao lâu, Vu Hàn Châu vừa mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng thì tỉnh dậy ngay lập tức.


Bên cạnh có tiếng động truyền tới, giống như là ai đó đang run rẩy trong chăn. Nàng chậm chạp chớp chớp mắt, giây sau mới nhớ ra tình huống hiện giờ là như thế nào. Nàng là nữ tử đã gả cho người ta, mà người đang nằm bên cạnh chính là trượng phu của nàng.
Là trượng phu ốm yếu của nàng.


“Không ổn rồi!” Nàng thầm nghĩ rồi vội vàng ngồi dậy nhìn sang bên cạnh.
Ánh sáng trong màn mờ tối khiến nàng không thể nhìn rõ dáng vẻ của hắn.
“Hạ Văn Chương?” Nàng đưa tay ra đẩy hắn.
Hạ Văn Chương bị nàng đẩy một cái, trong cổ họng phát ra một tiếng: “Ừ?”


Vừa nghe thấy tiếng này là biết hắn đang cố gắng nhẫn nhịn, rõ ràng là khó chịu mà còn giả bộ bình tĩnh.


Vu Hàn Châu sờ trán của hắn ngay lập tức, kết quả là một tay toàn mồ hôi lạnh. Nàng sờ tiếp xuống phía dưới thì thấy cái cổ gầy gò của hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng căn bản không cần kiểm tr.a xuống dưới nữa cũng biết được là toàn thân hắn đã đầy mồ hôi lạnh.


“Người đâu!” Vu Hàn Châu cao giọng kêu lên.
Đám Thúy Châu đều không ngủ say, vừa nghe thấy nàng gọi là đẩy cửa ra tiến vào ngay lập tức. 
Bọn họ thắp đèn sáng lên, sau đó tiến về phía cạnh giường: “Nãi nãi, người có gì cần căn dặn ạ?”


“Mời Thường đại phu tới đây.” Vu Hàn Châu trầm giọng nói.
Hạ Văn Chương khó khăn nhấc một bàn tay gầy gò lên bắt lấy cổ tay của nàng, cực kỳ nhọc nhằn rặn ra một câu: “Không cần.”


Nếu gọi Thường đại phu tới thì thể nào cũng sẽ kinh động tới chính viện, vậy thì đêm nay ai cũng đừng hòng ngủ được. 


Vu Hàn Châu tách tay hắn ra rồi nhét lại vào trong chăn, sau đó phân phó nha hoàn: “Đi, mời Thường đại phu tới đây ngay.” Rồi nàng dặn dò tiếp, “Lấy một bộ trung y bình thường Đại gia hay mặc cùng với một bộ chăn nệm khô ráo đến đây.”


Quần áo của hắn đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, không thể mặc tiếp nữa. Bộ chăn nệm đã dùng cũng không thể dùng tiếp được nữa. 
“Vâng ạ, thưa nãi nãi.” Đám nha hoàn nhận lệnh xong thì đi làm ngay lập tức.


Mấy chuyện mời Thường đại phu đến này không cần Thuý Châu làm, nàng ta dẫn theo hai nha hoàn tới thay trung y cho Hạ Văn Chương, rồi lại trải một bộ chăn nệm mới ra.
Nhưng quần áo vừa mới thay được một nửa thì Hạ Văn Chương lại ói ra.


Thân thể hắn rất yếu, một khi đã khó chịu là toàn thân chỗ nào cũng sẽ bị ảnh hưởng theo, bên trên thì ói bên dưới thì tiêu chảy là điều thường thấy nhất.


Trước giờ Hạ Văn Chương cảm thấy không hề gì, chẳng qua là hơi khó chịu và xấu hổ một chút mà thôi. Thế nhưng lần này sau khi ói ra đất bẩn thỉu như vậy thì Hạ Văn Chương lại cực kỳ khó chịu.
Hắn chặt nhắm chặt hai mắt không chịu mở để bản thân không nhìn thấy gương mặt của nàng.


Lại một lần nữa, hắn lại mất mặt trước mặt nàng. Ban ngày mất mặt ở nhà mẹ đẻ của nàng, đêm đến lại ói đầy ra đất trước mặt nàng. Nàng gả cho hắn mới được ba ngày mà hắn đã mất mặt bao nhiêu lần rồi? 


Cổ họng Hạ Văn Chương nghẹn lại, trong lòng dần trở nên căng thẳng, cho dù yết hầu có lăn đi lăn lại dữ dội đến mức nào thì cũng không hề phát ra được chút âm thanh nào.
Mãi đến khi Thường đại phu tới.


Ông ấy thường thấy Hạ Văn Chương phát bệnh vào ban đêm, huống hồ chiều nay ông ấy cũng đã dự đoán được là hắn sẽ phát bệnh, vậy nên ông ấy không hề luống cuống chút nào. Sau khi tiến vào thì đi thẳng tới cạnh giường rồi bắt mạch cho Hạ Văn Chương.


Ông ấy vừa chạm vào thì không khỏi sững sờ rồi quát lên ngay lập tức: “Làm liều!”
Ông ấy nghiêm khắc quát lên như thế khiến cho đám người trong phòng không khỏi giật mình, không biết lý do vì sao mà ông ấy lại nổi giận.


Chỉ trừ Hạ Văn Chương, phỏng chừng là biết được vì sao Thường đại phu lại quát mắng và đang quát ai. Hắn mím chặt môi, quay đầu đi không nói một lời nào.


Thường đại phu hừ lạnh một cái, ông ấy lấy ngân châm ra, cắm vài cái lên người hắn. Hạ Văn Chương không nhịn được mà “A” một tiếng ngay tức khắc, tiếng kêu đó tràn đầy thống khổ.
“Còn nhịn nữa thì cái mạng này cũng không cần nữa đâu!”


Nếu không phải Hạ Văn Chương đã nhịn lâu rồi thì căn bản cũng sẽ không nghiêm trọng đến mức độ này. Nếu sớm gọi ông ấy đến thì lúc này hắn cũng đã uống thuốc xong xuôi và nằm nghỉ ngơi rồi.
Càng liều lĩnh hơn nữa là lúc này hắn vẫn còn đang nhịn!


Thường đại phu cắm cho hắn mấy châm, thứ nhất là để cho hắn trút nỗi buồn bực trong lòng ra, hai là giáo huấn hắn một chút. 
“Sao vậy? Không phải nói không nghiêm trọng sao?” Lúc này, Hầu phu nhân nhận được tin tức cũng vội vàng tới đây, đến cùng bà còn có cả Hầu gia và Hạ Văn Cảnh.


Bọn họ thấy Hạ Văn Chương nằm trên giường, lúc này hắn đang đau đớn đến mức cắn chặt răng, tuy gian phòng đã được dọn dẹp qua nhưng vẫn ngửi thấy mùi hôi thối chưa tan hoàn toàn, khiến bọn họ không khỏi căng thẳng.


Thường đại phu có thể trả lời thế nào được? Ông ấy còn phải để ý tới mặt mũi của người bệnh nữa.
“Là do lão phu chẩn đoán có sai sót.” Thường đại phu nói, đồng thời cũng đứng dậy đi tới cạnh bàn bắt đầu viết phương thuốc.


Xoẹt xoẹt xoẹt, phương thuốc đã viết xong được truyền ra ngoài: “Bốc thuốc về đây, đích thân ta sắc.”


Bởi vì thân thể Hạ Văn Chương không tốt nên trong phủ quanh năm đều dự trữ sẵn rất nhiều dược liệu, mấy nha hoàn chăm sóc hắn cũng hiểu sơ sơ về dược lý, lúc này cầm được phương thuốc thì đi bốc thuốc ngay lập tức. 


Vốn dĩ Thường đại phu không muốn sắc thuốc cho hắn. Thế nhưng hắn ói đến mức như vậy, lại còn đang mồ hôi lạnh nhễ nhại, hơn nữa Hầu gia và Hầu phu nhân đều đang ở đây, đương nhiên ông ấy cũng cũng không tiện rời đi nên đành dứt khoát sắc thuốc cho hắn. 


“Ngươi chăm sóc đại ca ta kiểu gì vậy hả?!” Bỗng một tiếng quát to nhằm vào Vu Hàn Châu vang lên.
Lúc này Vu Hàn Châu đang đứng ở cuối giường, bởi vì Hầu phu nhân ngồi ở cạnh giường, nàng là tức phụ mới nhập gia nên đương nhiên phải lùi xuống một chút.


Vu Hàn Châu bất ngờ bị Hạ Văn Cảnh quát cho một câu, nàng thấy hắn ta còn vung tay về phía mình thì lùi về sau hai bước ngay lập tức, tránh khỏi bàn tay của hắn ta.
Hầu gia và Hầu phu nhân đều nhìn thấy cảnh tượng này, đồng thời quát hắn ta ngừng lại: “Cảnh Nhi!”
“Không được càn quấy!”


Thậm chí Hầu gia còn giơ tay ra, đè vai của Hạ Văn Cảnh xuống rồi kéo hắn ta tới cạnh mình: “Đừng có xúc phạm đại tẩu của con!”
Hạ Văn Cảnh căm hận nhìn Vu Hàn Châu, ánh mắt như mang theo dao: “Nàng ta mà tính là đại tẩu cái gì?” 


Đối với Hạ Văn Cảnh, Vu Hàn Châu gả cho đại ca của hắn ta căn bản là có ý đồ xấu. Nói không chừng còn chính là để trả thù hắn ta!
Nàng không chăm sóc tốt cho ca ca hắn chính là để trả thù hắn ta!
Chuyện đêm nay chính là minh chứng!


Hầu gia và Hầu phu nhân cũng không tin lời của hắn ta, lớn giọng khiển trách: “Nói hươu nói vượn!”


Hầu phu nhân cảm thấy Tiểu nhi tử đúng là không có tâm nhãn, bà trừng mắt với hắn ta một cái sau đó áy náy nói với Vu Hàn Châu: “Nhan Nhi, nó là một đứa ngốc, con đừng so đo với nó. Đợi đến ngày mai ta trừng phạt nó, trút giận giúp con.”


Đương nhiên là Vu Hàn Châu biết vì sao Hạ Văn Cảnh lại hung dữ với nàng như vậy.
Thế nhưng đến lúc này rồi mà hắn ta vẫn chưa nói chân tướng cho Hầu phu nhân chứng minh điều hắn ta nói là đúng khiến Vu Hàn Châu rất cảm kích.


Nàng cúi đầu nói: “Là do con ngủ say quá nên mới không phát hiện ra sự khác thường Chương ca, mẫu thân cứ trách con đi.” 


Hầu phu nhân nghe xong lại nghiêm khắc trừng Tiểu nhi tử, bà vừa định nói gì đó thì cảm nhận được tay mình đang bị ai đó lôi kéo, bà thấy Đại nhi tử nằm trên giường đang kiên cường giữ cho tinh thần tỉnh táo, dùng giọng thở nói: “Không trách nàng. Là do con, là con tùy hứng không chịu gọi người.”


Hầu phu nhân nghe vậy thì trong lòng không biết là tư vị gì. Con trai của bà bà biết, câu này của hắn chắc chắn là nói thật. Hắn cảm thấy không thoải mái nhưng lại không muốn quấy rầy đến mọi người, vậy nên không kêu lên từ đầu mới dẫn tới tình trạng như bây giờ. 


Bây giờ con trai nói như vậy cũng là đang nói bà đừng trách Vu Hàn Châu, không liên quan gì đến nàng.


Lúc này Hầu phu nhân bắt đầu có chút hối hận. Nếu biết sẽ như thế này từ trước thì lúc chiều bà đã đồng ý cho hắn chia phòng ngủ rồi, như vậy con trai cũng sẽ không vì kiêng dè người bên gối mà không gọi người.


“Phu nhân.” Lúc này, Thúy Châu tiến lên hành lễ một cái rồi nói: “Nãi nãi vừa phát hiện ra Đại gia có chỗ không đúng là gọi người ngay lập tức ạ.”


Thuý Châu nói vậy là để giải thích rõ giúp Vu Hàn Châu. Theo nàng ta thấy, lời khiển trách của Nhị gia thật sự vô lý, rõ ràng nãi nãi rất quan tâm chăm sóc cho Đại gia.
Hầu phu nhân nghe thấy thế thì vứt đi cái suy nghĩ vừa rồi của mình ngay lập tức.


Không cho bọn họ chia phòng ngủ mới là đúng. Hai người một cặp phu thê, ngày ngày ở cạnh nhau mới càng dễ bồi dưỡng tình cảm.
Con trai của bà cái gì cũng có, duy chỉ có một tri kỷ biết chăm sóc hắn chu đáo thì không. Là mẫu thân của hắn, đương nhiên Hầu phu nhân phải giúp hắn bước này.


“Chương Nhi, không phải mẫu thân nói con.” Bà nắm chặt tay của Đại nhi tử mà phê bình hắn: “Con nhìn xem, nếu con kêu lên sớm một chút thì đâu có chuyện phác tác đến mức độ này? Tức phụ của con cũng sẽ không bị Cảnh Nhi hiểu lầm, suýt chút nữa bị ta hiểu lầm, con nói có đúng không?”


Lúc này Hạ Văn Chương đã hối hận. Chẳng qua là hắn không muốn liên luỵ tới nàng, nào ngờ lại càng liên luỵ nàng nặng hơn.


Ngay trong lúc hắn đang tự trách và hổ thẹn thì Vu Hàn Châu tiến lên hai bước, đứng ở chỗ cách hắn không xa, nàng nói với hắn: “Ta đã gả cho ngươi làm vợ, thế nhưng ngươi lại coi ta như người ngoài như vậy khiến ta rất đau lòng.”


Hạ Văn Chương nghe thấy vậy thì quýnh cả lên, hắn ngước mắt nhìn nàng rồi nói: “Không phải, ta—”


“Ngươi không cần nói nữa, bây giờ ta không muốn nghe.” Vu Hàn Châu ngắt lời hắn: “Tóm lại bây giờ ta rất tức giận. Nếu ngươi không muốn chọc cho ta tức giận nữa thì lát nữa thuốc sắc xong, để ta đút ngươi uống.”






Truyện liên quan