Chương 42
Làm cho Hầu phu nhân một đôi, làm cho An phu nhân một đôi.
Đôi làm cho Hầu phu nhân nàng đã trực tiếp đưa cho bà trong một lần thỉnh an. Còn đôi làm cho An phu nhân kia, Vu Hàn Châu quyết định tự mình quay về An phủ một chuyến.
Nàng có chút nhớ tiểu chất.
Hạ Văn Chương muốn đi cùng nàng, Vu Hàn Châu lại nói: “Ngươi ở nhà ngoan ngoãn viết thoại bản, lúc về ta muốn nghe.”
Mỗi lần về nhà mẹ đẻ không nhất định hắn đều phải đi theo. Hơn nữa, cơ thể hắn vẫn chưa khỏe hẳn, mỗi lần về An phủ đều làm cho người ta lo lắng đề phòng. Hầu phủ bên này lo lắng, An phủ bên kia cũng không an tâm.
Hạ Văn Chương có chút rối rắm. Nếu phải đi cùng thê tử, sẽ không có thời gian viết thoại bản. Còn ở nhà viết thoại bản, lại không được nhìn thấy thê tử.
Hai lựa chọn đều khó, hắn lựa chọn nghe lời thê tử: “Được, vậy nàng đi đi, thay ta vấn an nhạc phụ, nhạc mẫu, ca ca, tẩu tử, đệ đệ.”
Vu Hàn Châu cười nói: “Ta nhớ rồi.”
Rồi sai người đánh xe, trở về An phủ.
An phu nhân đã biết hôm nay con gái sẽ về, biết được con rể không đến bà nhẹ nhàng thở ra.
Lúc Vu Hàn Châu về đến nhà lập tức phát giác không khí trong nhà hơi khác lạ. Một mình nàng về so với lúc nàng mang theo Hạ Văn Chương về nhà hoàn toàn khác nhau.
“Con cũng thật siêng năng về nhà mẹ.” An phu nhân ngồi ở trên giường đất uống trà, mí mắt cũng không nâng lên, “Ai không biết còn tưởng rằng con rất nhớ mẹ.”
Đây là đang đâm chọc nàng lúc trước không nghe lời, một hai đòi gả cho Hạ Văn Chương.
Vu Hàn Châu hiểu được cơn giận của An phu nhân, lúc trước là tại nàng không tốt, cho nên thành thành thật thật lắng nghe, sau đó lấy ra mạt ngạch tự mình làm: “Mẫu thân, đây là ta tự làm đó.”
Động tác uống trà của An phu nhân dừng một chút, bà nâng lên mắt đến, thấy đôi mạt ngạch hoa văn thường thường, đường may cũng không có gì nổi trội kia, bà không khỏi đau xót trong lòng.
May thành như vậy hỏi cũng không cần hỏi, chỉ có con gái không chịu học của bà mới làm ra được.
Bà không lộ ra vẻ chua xót, chỉ đặt chén trà lại trên bàn, giương mắt nhìn về phía con gái hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì, cần con về nhà mẹ đẻ cầu ta?”
An phu nhân nghĩ nữ nhân cố ý mang tâm ý tới đây, là do có chuyện muốn cầu mình.
Vu Hàn Châu vốn định nói đây là nữ nhân làm để hiếu kính mẫu thân. Vừa nghe An phu nhân nói như vậy, lời nói đến bên miệng lập tức thay đổi, nàng cúi đầu, nghĩ nghĩ, sau đó mới nói: “Việc con muốn cầu quá nhiều, sợ mẫu thân không thể ứng con.”
Quả nhiên! An phu nhân vừa thất vọng, vừa giận dữ: “Sao ta có thể sinh thứ nghiệp chướng như ngươi?” Bà oán hận đập bàn, thở hổn hển hai tiếng rồi lạnh lùng nói: “Ngươi nói đi. Dù sao cũng chui từ trong bụng ta ra, ngươi khổ sở, ta cũng không có mặt mũi nhìn người khác.”
Vu Hàn Châu cảm nhận được sự quan tâm nồng đậm của bà. Rõ ràng không nỡ để nàng ngày ngày khổ sở, lại muốn nói thành vì giữ mặt mũi.
“Con muốn cầu mẫu thân, cầu mẫu thân tha thứ cho con.” Nàng quỳ xuống, khấu đầu, dâng mạt ngạch lên trên đỉnh đầu.
An phu nhân nghe xong lời của nàng, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy như có một trận gió thổi qua bên tai, ngọn gió kia đưa tới một tin tức khiến cho người ta khó mà tin được.
“Con, con nói cái gì?” An phu nhân không khỏi hạ thấp giọng, bà cúi đầu nhìn nữ nhân đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt bà dừng trên đỉnh đầu nàng, lại dừng trên vầng trán cao cao kia, môi bà run rẩy, bắt lấy cổ tay nàng, “Nhan Nhi, còn vừa nói cái gì?”
Giờ phút này trong lòng Vu Hàn Châu cũng có chút chua xót. Vì An phu nhân thương con, nhưng không được con đáp lại. Cũng vì An Tri Nhan đã quá tùy hứng, bỏ mặc một mẫu thân tốt như vậy mà điên cuồng thành bộ dạng kia.
Nàng muốn một mẫu thân từ ái, nhưng chưa từng có được. Rõ ràng An Tri Nhan có, lại không hề quý trọng.
“Mẫu thân, ta muốn cầu người tha thứ cho con.” Nàng cúi đầu, lặp lại một lần.
Lần này An phu nhân im lặng thật lâu.
Giờ phút này trên mặt bà là một mảnh mờ mịt, thật sự có chút không thể tin được. Đứa con gái vẫn luôn cố chấp của bà cư nhiên biết nhận sai, còn cầu bà tha thứ.
Là thật sao?
Hay là nữ nhân có chuyện cực kỳ quan trọng muốn cầu xin bà, sợ bà không chịu đáp ứng nên mới lấy lòng bà? Nghĩ đến đây, trong lòng An phu nhân đau xót.
Đây là con của bà, chui từ trong bụng bà ra, chỉ cần bà có thể giúp sao có thể không giúp được?
“Con đứng lên đi.” An phu nhân cầm lấy tay nàng dùng sức kéo nàng dậy, “Nói cái gì mà tha thứ với không tha thứ, chuyện tới bây giờ, nên làm, không nên làm, đều đã thành như vậy, đừng nhắc đến nữa.”
Lúc nói chuyện, bà nhận đôi mạt ngạch kia, mới vừa phát giác đường may thường thường kia cũng có vài phần nghiêm túc.
Nhất định là đứa con gái không có kiên nhẫn, cái gì cũng không am hiểu của bà làm rất nhiều ngày mới ra được. Nghĩ đến đây, khóe miệng An phu nhân cong lên, nhìn nàng hỏi: “Làm mất mấy ngày?”
Vu Hàn Châu nghe xong, có chút ngượng ngùng: “Vốn dĩ là rất nhanh đã làm xong…”
Nàng ham chơi nên tốn mất mấy ngày nay.
An phu nhân lại nghĩ đến nàng nói tay nghề của mình không tốt, cho nên mới làm chậm, nhịn không được cười lên: “Sớm đã nói với con rồi, nên quyết tâm học, mới không bị khó xử trong những lúc cần đến.”
Cười xong, thấy nữ nhân nhu thuận đứng ở một bên, trong lòng bà không khỏi mềm nhũn, giao mạt ngạch cho nha hoàn đem đi cất, bà chậm rãi nói: “Ta rất thích.”
Nghe bà nói thích, Vu Hàn Châu nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
An phu nhân kéo nàng ngồi ở bên người, hỏi việc nhà. Hỏi con ma ốm của nàng thế nào rồi? Nàng ở Hầu phủ sống có tốt không? Có ai làm khó dễ gì nàng không?
Vu Hàn Châu đáp từng câu từng câu một, sau đó nàng nói chuyện mình cùng Hạ Văn Chương làm gần dây: “Chúng con đã bàn bạc xong rồi, nhuận bút thu được đầu dành làm việc thiện.”
An phu nhân nghe xong cũng có chút cảm khái. Từ khi lập gia đình con gái bà dần thành thục hơn rồi.
“Tốt.” Bà gật gật đầu, “Coi như cầu phúc cho Chương nhi đi.”
Tán gẫu một lát, An phu nhân thấy nữ nhân vẫn không đề cập tới chuyện cầu xin, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Trong lòng bà thầm nghĩ, chẳng lẽ nữ nhân thực sự không phải đến cầu bà, mà là vì xin lỗi?
Nghĩ như vậy, An phu nhân cảm thấy nữ nhân thật sự trưởng thành rồi. Ngược lại trong đầu bà lại nảy ra một suy nghĩ, nàng lập gia đình cũng tốt, nếu con ma ốm không tốt có thể khiến nàng ổn trọng thành thục như vậy cũng coi như có lợi.
“Hy vọng Chương nhi mau tốt hơn.” An phu nhân nói, “Đến lúc đó ta cũng thêm chút bạc, làm từ thiện nhiều một chút, cầu phúc cho Chương nhi.”
Con rể khỏe lên, nữ nhân của bà mới có thể sống vui vẻ.
Vu Hàn Châu vui vẻ một ngày ở nhà mẹ. Đầu tiên, thoạt nhìn như An phu nhân đã tha thứ cho nàng, đối với nàng rất từ ái, hai mẹ con rất thân cận. Tiếp theo, nàng còn được ôm tiểu chất, hơn nữa tiểu chất còn rất dính nàng, nằm trong lòng nàng ngoan ngoãn để cho nàng ôm.
Sắc trời không còn sớm, nàng cũng vui vui vẻ vẻ về nhà.
Hạ Văn Chương đã quay đầu nhìn ra cổng không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc nàng cũng trở về, trong lòng hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi ra ngoài đón nàng: “Nàng đã trở lại.”
“Ừm.” Vu Hàn Châu gật đầu.
Nhóm nha hoàn vây lấy nàng đi vào phòng thay quần áo thường ngày, Hạ Văn Chương ở bên ngoài nói: “Mẫu thân đã phái người tới báo, hôm nay trời hơi gió, không cho chúng ta đến chính viện, bà nói chúng ta ở bên này dùng cơm tối là được.”
“Được.” Vu Hàn Châu tỏ vẻ đã biết.
Đến ban đêm, gió lại càng lớn hớn, vù vù thổi, song cửa đều bị thổi ra tiếng động. Hai người ăn cơm xong, ngồi ở trên giường đất uống trà, Hạ Văn Chương cho nàng xem bản mới hôm nay hắn viết.
Thảo luận một lát, Hạ Văn Chương uống thuốc, hai người chuẩn bị đi ngủ.
Vu Hàn Châu trải qua một ngày phong phú mà vui vẻ nàng rất thỏa mãn, không bao lâu sau đã ngủ mất. Hạ Văn Chương không ngủ được, hôm nay hắn không được nhìn thấy nàng nhiều như mọi hôm, hắn phải bù lại.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt mơ hồ trong bóng tối.
Ngoài cửa sổ là tiếng gió thổi vù vù, theo kinh nghiệm của hắn, tối nay sẽ hạ nhiệt độ, ngày mai sẽ rất lạnh. Trước kia mỗi khi đến lúc này, hắn đều cảm thấy cô độc, bởi vì không ai ở bên cạnh hắn. Hắn ngủ một mình trong màn đêm lạnh lẽo, thậm chí hắn còn sợ hãi mình sẽ đột nhiên mất đi.
Nhưng hiện tại, trên giường nhiều hơn một người, tựa như cả gian phòng đều trở nên ấm áp, nơi đầu mũi là hương thơm thoang thoảng hắn sớm quen thuộc, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng, hắn cảm thấy nội tâm một mảnh an yên, dần dần cũng thỏa mãn mà chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Vu Hàn Châu tỉnh lại, nàng không có lập tức ngồi dậy.
Trời đã vào đông, thời tiết ngày một rét lạnh, nàng không muốn ngồi dậy.
Bên ngoài lạnh như vậy, dậy làm gì chứ? Ổ chăn không đủ mềm hay là không đủ ấm? Nàng trở mình một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn trên chăn, miêu tả chúng từng chút một, thật sự không muốn dậy.
Hạ Văn Chương cũng đã tỉnh, thấy bên người có động tĩnh, hắn hỏi: “Nàng tỉnh rồi?”
“Ừm.” Vu Hàn Châu đáp, “Chúng ta đợi lát nữa hãy dậy?”
Đầu năm nay, một người dậy một người không dậy, thật sự xấu hổ, bởi vậy hai vợ chồng cùng nhau không dậy.
Hạ Văn Chương cười nói: “Vừa lúc ta cũng không nhớ tới.”
Hai người trở mình, thỏa mái nằm xuống, lười rời giường.
“Ngày hôm qua viết đến đoạn thư sinh bận đi tạo môi quan hệ, mỗi ngày về nhà càng muộn hơn, ta cảm thấy hồ ly tinh sẽ cảm thấy cô đơn.” Vu Hàn Châu nhắc tới chỗ bọn họ bàn đến trước khi ngủ ngày hôm qua, “Ngươi cảm thấy lúc hồ ly cô đơn sẽ như thế nào? Sẽ dạy dỗ thư sinh một chút hay là bắt một gia đinh cường tráng anh tuấn trong quý phủ đến giải sầu?”
Sau khi Hạ Văn Chương nghe được câu này bàn tay giấu trong chăn của hắn nhất thời nắm chặt. Hắn ra vẻ tự hỏi một lát, mới nói: “Ta cảm thấy nên bắt thư sinh về dạy dỗ có vẻ tốt hơn.”
“Đúng vậy, thư sinh luôn phải đi xã giao, hắn muốn làm quan, còn có rất nhiều cuộc xã giao.” Vu Hàn Châu nói, “Vậy như thế này, trước tiên dạy dỗ thư sinh một chút, nếu thư sinh không thay đổi, thì cho nàng ta chơi đùa với gia đinh có được không?”
Hạ Văn Chương: “…”
Nội dung câu chuyện của thê tử luôn ngoài dự đoán của mọi người như vậy.
Nhưng mà trước kia hắn viết hồ ly tinh ăn tim gan của thư sinh, lột da thư sinh làm thành cờ, các loại nội dung đẫm máu như vậy cũng viết rồi, giờ phút này chút nội dung lục lục này không là cái gì cả.
Tóm lại nàng thích là tốt rồi.
Về phần bán được hay không, người khác thích hay không thích, hắn tuyệt không để ý.
“Được.” Hắn nói, “Viết như vậy đi.”
Hai người nằm trong ổ chăn ấm áp thoải mái nướng trên lười không dậy, vốn định đợi đến khi mặt trời lên cao mới dậy, không ngờ có người đến tìm.
“Cốc cốc cốc.” Thúy Châu ở bên ngoài gõ cửa, nàng ta nói: “Đại gia, nãi nãi Nhị gia đến đây, hình như có việc gấp.”
Thúy Châu cũng biết, buổi sáng hai vị chủ tử cùng nhau tỉnh dậy, bởi vậy cũng không sợ quấy rầy hai người ngủ, dù sao giờ này người đều tỉnh rồi.
Ở trong phòng, Vu Hàn Châu cùng Hạ Văn Chương nhìn nhau.
Hai người đều không động.
“Ca ca!” Lúc này, ngoài cửa vang tiếng tiếng kêu sốt ruột của Hạ Văn Cảnh, “Ta có việc muốn nhờ ca ca giúp đỡ! Ca ca! Huynh mau ra đây đi!”
Hạ Văn Chương thở dài, hằn chậm rãi ngồi dậy.