Chương 64

Hắn không nói gì, nhưng Thường đại phu ba ngày bắt mạch một lần cho hắn, lập tức cảm giác được.


“Hỏa khí hơi vượng.” Chân mày Thường đại phu không hề nhảy cho một cái, sóng yên biển lặng bóc trần, không hề che giấu cho hắn, “Ta viết đơn thuốc mới, đơn thuốc trước đó đừng uống nữa.”


Lần trước Thường đại phu nói hắn “Tỉnh lại đi”, hắn còn cảm thấy mình oan uổng, mới qua mấy ngày chứ? Hắn đã thượng hỏa rồi.


Trong lòng hắn cảm thấy là tại Thường đại phu nhắc nhở hắn, mới khiến hắn luôn để ý tới tức phụ. Nhìn gò má trắng mịn của nàng thì muốn vuố.t ve một phen. Nhìn bàn tay nõn này của nàng thì muốn nắm lấy thật chặt.


Buổi tối lúc đi ngủ, không nhịn được muốn hợp hai tấm chăn lại thành một, để ôm nàng vào trong ngực ngủ. Nhưng hắn lại không dám, chỉ không dấu vết khẽ đụng vào tay áo nàng, lúc nói chuyện ngồi kề gần nàng hơn chút. Kết quả bởi vì thế nên hỏa khí trong người càng vượng hơn.


“Đại gia sao lại bị thượng hỏa chứ?” Đám nha hoàn ở một bên nghe thấy, đều rất gấp, “Không hề phân thức ăn gì quá trớn, ăn uống bọn nô tỳ đều nghiêm ngặt trông coi dựa theo những gì Thường đại phu nói, cũng thường xuyên chú ý dỗ dành cho Đại gia vui vẻ.”


available on google playdownload on app store


Thường đại phu nghe thế, cuối cùng lông mày cũng nhướng lên, nhưng nhanh chóng đã hạ xuống, ông ấy đứng lên nói: “Không phải chuyện lớn gì, không cần hốt hoảng như vậy. Ta đi kê thuốc, mấy ngày nay đổi thuốc sắc uống.”


Bình thường lúc ông ấy thích nói “Không có gì đáng ngại”, “Không cần căng thẳng”, “Không có chuyện gì lớn”, thì đa phần tình huống đều sẽ chính xác, cộng thêm ma ốm Hạ Văn Chương qua nhiều năm thành công sống được đến giờ như thế, cũng bởi vì Thường đại phu nói chuyện rất khiến người ta tin tưởng và nghe theo.


Đám nha hoàn lập tức bình tĩnh hơn rất nhiều, hành lễ nói: “Vâng ạ.” Sau đó tiễn Thường đại phu đi ra ngoài.


Vu Hàn Châu cũng hỏi Hạ Văn Chương: “Sao lại thượng hỏa? Ai chọc tức ngươi?” Đám nha hoàn trong viện đều rất chú ý không để hắn buồn bực, Vu Hàn Châu rất nhạy với cảm xúc của người khác, cũng không nhận ra hắn buồn bực, còn cho là hắn luôn rất vui vẻ. Sao lại thượng hỏa nhỉ?


Chẳng lẽ thừa dịp nàng không chú ý, lo âu về hôn sự Hạ Văn Cảnh?
Nghĩ như vậy, nàng hỏi ra: “Hay là chàng lo lắng chuyện Văn Cảnh và Lục tiểu thư?”
Miệng Hạ Văn Chương há ra, mí mắt chớp chớp, rủ xuống nói: “Đệ ấy cứ luôn khiến người lo lắng.”


“Mỗi người có sinh mệnh riêng của người đó.” Vu Hàn Châu vừa nghe thì thấy quả nhiên là như vậy, khuyên: “Văn Cảnh có phúc của Văn Cảnh, ngươi hãy nghĩ về hướng tích cực, nói không chừng hắn cùng Lục tiểu thư thuận lợi thành hôn được thì sao?”


Vu Hàn Châu biết không phải như vậy. Nhưng Hạ Văn Chương không biết! Kiếp trước lúc Hạ Văn Cảnh cùng Lục Tuyết Dung thành hôn, hắn đã tạ thế được gần hai năm, nói không chừng trong cốt truyện ban đầu hắn cũng không biết có chuyện này.


Như vậy, cứ để hắn nghĩ về hướng tích cực, tiêu sầu trong lòng. Khi nào thật sự gặp phải chuyện đó rồi thì hẵng nghĩ cách là được. Bỗng dưng lo âu, còn lo âu đến thượng hỏa, Vu Hàn Châu cảm thấy thật không cần thiết.


“Chàng cũng thật là, có tâm sự cũng không nói với ta.” Khuyên xong, Vu Hàn Châu tiện thể oán trách một chút, “Nếu chàng nói với ta, cùng nhau nghĩ cách, đưa ra chủ ý thì nói không chừng sẽ không lo đến độ thượng hỏa.”


Hạ Văn Chương ngượng ngùng, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đều đã chảy dọc xuống tóc mai, cúi đầu nói: “Ta biết, cũng sẽ không thế nữa.”
Hắn sẽ cố gắng khắc chế mình, để mình không được thượng hỏa nữa.


Hoặc là, nói một tiếng với Thường đại phu, để lại chút thể diện cho hắn, không nên nói toạc ra như vậy. Thật có chút gì đó thì lặng lẽ đổi phương thuốc không phải được rồi sao? Làm thành như vậy, thật khó xử.


Vu Hàn Châu vẫn không bỏ qua hắn, lại nói tiếp: “Chàng mỗi lần đều nói như vậy, kết quả đã bao nhiêu lần rồi, cái gì cũng không nói với ta hết! Nếu có lần sau nữa, ta có chuyện cũng không nói với chàng đâu.”


“Ta biết lỗi thật rồi mà.” Thấy tình hình nghiêm trọng, Hạ Văn Chương cũng không để ý đến vấn đề khó xử nữa, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Sẽ không có lần sau nữa.”
Cùng lắm, thường xuyên nói với nàng.


Nói tới nói lui, thượng hỏa thì thượng hỏa, không nhất định phải nói rõ. Hạ Văn Chương nghĩ như vậy, định lúc nào tâm hỏa lại phập phồng thì nói chút chuyện buồn phiền với nàng, ví dụ như Thúy Châu lại không nghe lời, hôm nay chỉ ăn hai miếng sườn chua ngọt không đủ thỏa mãn, con mèo nhỏ không nghe lời bắt ống tay áo hắn này nọ.


Đúng rồi, giờ đây mèo nhỏ dần trưởng thành rồi, bởi vì từ người trên xuống dưới ở trong viện đều cưng chìu nó, khiến nó thành con mèo vô cùng tinh nghịch, nhất là thích nhất nhào lên người Hạ Văn Chương, bắt tóc hắn, cắn quần áo hắn, người không biết còn tưởng rằng hắn là người dễ bắt nạt lắm.


Hai người cứ nói như thế một hồi rồi bỏ qua chuyện này.


Ngày mai là trừ tịch, Thúy Châu cuối cùng cũng đã làm xong quần áo mới của hai người, áo trước áo dưới, trong ngoài, bao gồm cả thắt lưng, vớ tất cả đều là mới. Lại dùng vải vóc màu đỏ tươi đẹp, thêu hoa văn vui mừng, chỉ mộc mạc hơn chút xíu so với bộ xiêm y mặt hôm ngày đại hôn thôi.


Trong suy nghĩ của Thúy Châu, lúc đại hôn, thân thể Đại gia ốm yếu, xiêm áo mặc vào làm sao cũng không vừa người được. Khi đó khí sắc của hắn cũng không tốt, phải bôi son lên gò má hắn, mới làm khí sắc khá hơn một chút. Chuyện này đối Vu Hàn Châu mà nói, cũng không phải là ấn tượng tốt, cũng không có ai muốn gả cho một nam nhân gầy ốm yếu như vậy.


Còn đối với Hạ Văn Chương, e rằng trong lòng hắn cũng muốn bỏ qua chuyện này, với sự ngưỡng mộ của hắn đối với Đại nãi nãi, chỉ sợ hận không được trở về quá khứ để thành hôn một lần nữa. Thế nên, Thúy Châu bèn làm bộ xiêm áo vô cùng tươi đẹp vui vẻ, đúng lúc là sang năm, hoan hoan hỉ hỉ cũng hợp với tình hình.


“Đại gia, nãi nãi, thay xiêm áo mới này thử xem.” Thúy Châu gọi một nha hoàn khác đến, một người bưng một cái khay, cười nói: “Nếu có chỗ nào không vừa, nô tỳ sửa lại, không trở ngại ngày mai mặc nó.”


Hạ Văn Chương thấy bộ xiêm áo này, trong lòng khẽ động. Hắn đã sớm biết Thúy Châu đang làm xiêm áo mặc năm mới, trong viện có rất ít chuyện giấu hắn, hơn nữa cũng không giấu được hắn, kể từ khi biết bộ xiêm áo này cùng kiểu với tức phụ thì hắn đã sớm mong đợi.


“Ngươi có lòng.” Ánh mắt Hắn ôn hòa, gật đầu với Thúy Châu.
Thúy Châu cười nói: “Đây là việc nô tỳ phải làm.”


Vu Hàn Châu nhìn vải vóc của quần áo mới, cũng rất mong đợi, giơ tay lên vén một góc ngoại bào, cười nói: “Làm rất đẹp, Thúy Châu luôn dụng tâm.”
Thúy Châu cười nói: “Nãi nãi đừng trêu ghẹo nô tỳ, nô tỳ vụng về, chỉ hy vọng Đại gia cùng nãi nãi đừng ghét bỏ.”


Nói xong, hai người chia ra đi vào bên trong, để đám nha hoàn hầu hạ thay xiêm áo.


Chỉ chốc lát sau, hai người đều đi ra. Cũng không đổi đồ lót, Thúy Châu quen làm xiêm áo cho Hạ Văn Chương, kích thước chắc chắn sẽ không sai. Mà kích thước xiêm áo của Vu Hàn Châu, người thông minh lanh lợi như Thúy Châu cũng đã sớm nắm rõ. Hôm nay thay lên cho hai người, chỉ là muốn xem thử, lỡ có chỗ nào không vừa thì có thể sửa lại.


Sự thật chứng minh, không có chỗ nào cần phải sửa, xiêm áo hết sức vừa người.
Đám nha hoàn thấy hai người đi ra, đều tâng bốc khoa trương một trận: “Đẹp quá!”


“Trước kia lúc Đại gia chúng ta bị bệnh, thì dịu dàng tuấn trạch, hôm nay lại càng thêm phong thần anh tuấn, tuấn tú lịch sự!”
“Nãi nãi chúng ta ngày thường đã xinh đẹp tựa thần tiên cung phi, hôm nay mặc bộ đồ này, quả là hào quang bức người.”


“Đại gia và nãi nãi đứng cùng chỗ thế này, đúng là trời sinh một đôi.”
“Nô tỳ chưa từng thấy qua cặp phu thê nào xứng đôi hơn được nữa.”


Vì chú ý cho tâm trạng của Hạ Văn Chương, đám nha hoàn trong Trường Thanh viện đều dụng tâm cẩn thận săn sóc, cộng thêm sau khi Vu Hàn Châu đến, trước giờ khen ngợi Hạ Văn Chương đều rất trực tiếp, vì thế phong cách của các nàng cũng bộc phát thành trực tiếp mà lỗ mãng.


Thế mà Hạ Văn Chương lại cứ trúng chiêu này. Hắn bệnh đã lâu, tâm tư nhạy cảm, lại thiếu tự tin, chỉ có khen ngợi và nịnh nọt khoa trương như thế, mới có thể khiến hắn cảm thấy là tán dương, chứ không phải nịnh nọt khách sáo.


Thế nên, mặt hắn hơi ửng đỏ, trong mắt tràn đầy tình ý dịu dàng, nhìn Vu Hàn Châu nói: “Rất đẹp.”
Thúy Châu trêu ghẹo nói: “Là người đẹp, hay là xiêm áo đẹp đây?”


Hạ Văn Chương có lúc thích sự giải vây và giảng hòa của Thúy Châu, lại có lúc ghét nàng ta làm khó xử người quá mức, lúc này hắn trợn mắt nhìn nàng ta, rồi không thể không hắng giọng, nhìn về phía Vu Hàn Châu dịu dàng nói: “Người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.”


“Đại gia hôm nay cũng biết nói lời bùi tai rồi đấy.” Lập tức có nha hoàn vỗ tay cười.


Thúy Châu bèn dạy bảo: “Cái gì mà lời bùi tai chứ, Đại gia rõ ràng là nói ra lời trong lòng.” Bổ sung thêm nói, “Chẳng qua là trước kia Đại gia hướng nội, da mặt mỏng, trong lòng nghĩ mà không dám nói, hôm nay dám nói mà thôi.”


Nàng ta quả là con giun trong bụng Hạ Văn Chương, nói hết ra những lời không nói ra được, ngượng ngùng của Hạ Văn Chương cho Vu Hàn Châu nghe.


Hạ Văn Chương nhìn xiêm áo cùng kiểu dáng của mình và tức phụ, lại nghe Thúy Châu há miệng đóng miệng biểu đạt tình cảm thay hắn, trong lòng âm thầm quyết định, đầu năm mồng một sẽ thưởng cho nàng ta một phong bì đỏ.


“Cũng không có chỗ nào không thích hợp, Đại gia và nãi nãi thay lại đi, đây là xiêm áo mới, ngày mai mới có thể mặc.” Thúy Châu kiểm tr.a cẩn thận một lần, rồi thúc giục hai người nhanh chóng thay ra.


Hạ Văn Chương có phần không nỡ, nhưng nghĩ tới ngày mai có thể mặc rồi, nên không còn không nỡ như thế nữa, hai người đi vào đổi xiêm áo.
Đảo mắt đã qua một đêm, trừ tịch đến.


Sáng sớm Hạ Văn Chương đã muốn thay bộ đồ mới đó, nhưng không được. Phải chờ tới ăn xong cơm đoàn viên, lúc người một nhà ngồi cùng nhau đón giao thừa thì mới có thể thay.
Ăn điểm tâm xong, thì Hạ Văn Cảnh tới rồi, mang theo rất nhiều pháo trúc, ném cho đám nha hoàn trong viện chơi.


Vào cửa đã nói: “Đại ca!”
Trong vẻ hắn ta rạo rực, Hạ Văn Chương thấy thế nhướng mày: “Có chuyện tốt gì mà vui thế?”
“Hì hì.” Hạ Văn Cảnh sờ chóp mũi, ngồi lên giường đất, “Không có gì.”


Vu Hàn Châu bèn trêu ghẹo: “Đệ tặng lễ đầu năm cho Lục tiểu thư, Lục tiểu thư rất thích, đúng không?” Trừ chuyện này, cũng không có chuyện gì khác có thể làm hắn ta cười đến thế này.


Mà Hạ Văn Chương hiển nhiên cũng rất đồng ý với lời của nàng, nhìn đệ đệ nói: “Quả thật như vậy sao? Đệ tặng cái gì?”
“Không có gì.” Hạ Văn Cảnh nói, nét mặt tỏ ra tùy tiện tặng đúng lễ vật yêu thích của người ta thôi.


Sau đó không đợi Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu hỏi tiếp, hắn tự nói ra: “Tẩu tử bày ta, tặng vật quý hiếm…”
Hắn không biết cái gì hiếm, tóm lại ăn mặc, dùng, đeo đều tặng.


Lục Tuyết Dung còn không muốn nhận, hắn không cho phép nàng ta từ chối, nàng ta phải nhận lấy. Cuối cùng Lục Tuyết Dung hứa với hắn, điểm tâm của cả năm sau nàng ta sẽ bao hết, cho dù chính hắn ăn hay là tặng người khác, cứ việc đến cửa hàng của nàng ta lấy, nàng ta sẽ không lấy tiền.






Truyện liên quan