Quyển 1 - Chương 18

Edit: Trang
Beta: Cyane
[Ma quỷ luôn biến mất sau khi mặt trời mọc và xuất hiện sau khi mặt trời lặn. Thời tiết càng thoáng đãng thì ma quỷ ở lại trên mặt đất càng ít.


Trời nhiều mây thì hãy cẩn thận quan sát, trên mặt đất sẽ xuất hiện một lớp sương đen mỏng, chúng sẽ từ từ thấm xuống đất. Lần đầu tiên, tôi có suy nghĩ đến việc có phải ma quỷ chui từ dưới đất lên hay không.


Qua nhiều lần xác nhận, tôi phát hiện ban ngày bọn nó sẽ ngủ say dưới lòng đất, chỉ cần không tiếp xúc trực tiếp với bọn nó thì bọn nó sẽ không tỉnh lại, sau đó bọn nó sẽ tập trung xuất hiện trên mặt đất vào ban đêm.


Tôi muốn xuống dưới lòng đất nghiên cứu nhưng trang bị của tôi vẫn chưa đủ, tôi nhớ rõ có một căn cứ quân sự gần bến tàu Tùng Ngô. Chỗ đó có quá nhiều chó nghiệp vụ, chúng nó rất thông minh nên không dụ đi được, một mình tôi không thể để đối phó với nhiều chó nghiệp vụ như vậy. 


Khi nào còn chưa chứng thực được suy đoán đó thì khó mà chịu đựng được. Tôi nhất định sẽ xuống dưới đó.]
Trang nhật ký này kết thúc.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát nhìn nhau một lúc lâu rồi im lặng đứng dậy khỏi giường.
Một người, một thành đều ngầm hiểu ý nhau.


Em lấy tấm ván, anh dùng dây leo đậy cửa động lại.
Chỉ cần không nhìn thấy thì có thể coi như không tồn tại.
Trong phòng mới phát hiện cái động thông xuống dưới lòng đất, trong nhật ký của Lý Đỗ Quyên có viết ma quỷ tới từ lòng đất, còn muốn để người khác sống không vậy chời.


available on google playdownload on app store


Vân Sâm không nằm trên giường nữa, cô lấy tờ giấy mà Lý Đỗ Quyên để lại dưới đáy giếng, mặt trên có viết hai dòng:
[Khi viết bức thư này tôi đã quyết định xuất phát.


Tôi nghĩ mình là sự lựa chọn tốt nhất trong mắt những người bình thường, giống như bà tôi đã từng nói, tính cách tôi không bao giờ yên phận, tôi muốn tìm hiểu tất cả những chuyện này.]
“Anh nói xem, chị Đỗ Quyên thực sự đi thăm dò dưới lòng đất rồi sao?”


Vân Sâm khó có thể tưởng tượng được dưới lòng đất là nơi xuất phát của ma quỷ, là căn cứ của chúng. Rốt cuộc Lý Đỗ Quyên ôm hy vọng gì mà lại đi xuống lòng đất kia chứ.
Nhưng cô biết rằng Lý Đỗ Quyên là người mạnh mẽ cả về năng lực lẫn tính cách.


Trong lòng cô lại có thêm vài phần kính nể đối với Lý Đỗ Quyên.
Cuốn nhật ký vẫn còn vài trang cuối cùng, ánh mắt Vân Sâm sáng lên, đó là ghi chép về các loại ma quỷ!
Cô đọc hết nội dung cuốn nhật ký.


[Pháp Lệnh, tôi đã suy nghĩ rất lâu và nghĩ rằng cái tên này rất thích hợp với loại ma quỷ này. Chúng nó là những con quỷ nhanh nhất, nhanh hơn bất kỳ loại quỷ nào khác về cách săn bắn. 
Pháp Lệnh chỉ hành động trong khu vực của chúng, việc đột nhập vào khu vực này sẽ kích thích chúng tấn công con mồi.


Nói một cách tương đối thì chúng nó di chuyển nhanh hơn ở khoảng cách xa, càng đến gần con mồi thì chúng di chuyển càng chậm.
Cách để đánh giá chúng là nhìn vào tốc độ di chuyển, ở trạng thái lang thang thì tốc độ di chuyển của chúng nhanh hơn một chút so với những ma quỷ bình thường.


Cách để né Pháp Lệnh rất dễ, chúng không thể nhìn thấy những người đang ngồi xổm, đây hẳn là một quy tắc riêng cho các loại ma quỷ khác nhau, khi gặp nó chỉ cần ngồi xổm xuống thì không phải lo lắng bị chúng phát hiện.


Đó phải là tư thế ngồi xổm hoàn toàn bằng hai chân, nếu nằm sấp, quỳ hoặc chỉ ngồi xổm một nửa thì sẽ bị phát hiện.
Điều phiền phức chính là lúc nào cũng có những con Khuyển Gian ở gần Pháp Lệnh, chúng rất khó đối phó. Về Khuyển Gian thì tôi sẽ nói rõ ở trang nhật ký tiếp theo.


Haiz, dáng vẻ treo tỏi và quả quýt trên người rồi ngồi xổm xuống để đi trông thật khó coi.]
Nhật ký chỉ vỏn vẹn ba trang, vẫn chưa biết được chuyện về loại ma quỷ tên là “Khuyển Gian”.


Cũng may Vân Sâm lại biết được một loại ma quỷ mới gọi là Pháp Lệnh, loại đã được đề cập trong trang nhật ký trước. Đồng thời, cô còn biết thêm một loại ma quỷ khác là Khuyển Gian, điểm yếu của nó nếu suy ra từ nội dung của cuốn nhật ký thì có thể là tỏi hoặc quả quýt.


Giấy của những trang nhật ký này giống với giấy trong cuốn nhật ký trước, Vân Sâm kẹp tờ giấy vào trong cuốn nhật ký.


Trên tờ bìa cứng ở trang cuối cùng của cuốn nhật ký có những dòng chữ viết tay thời niên thiếu của Lý Đỗ Quyên. So với nét chữ  sắc nét sau này thì nét chữ ban đầu bộc lộ tài năng rõ hơn.
Cô ấy viết: “Hãy coi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng.”


Vân Sâm khép lại cuốn nhật ký, ngược lại chuyển sự chú ý sang một vấn đề khác.
Viên đá đỏ không biết tên ở trong túi cô.
Viên đá vừa xuất hiện liền hấp dẫn sự chú ý của Tòa Thành Nát.


Đôi mắt đậu của tượng thành nhìn chằm chằm vào viên đá, dây leo lắc lư theo viên đá.
“Tại sao thái độ của anh đối với nó thay đổi nhanh vậy?”
Vân Sâm vẫn còn nhớ rõ vừa rồi đống thịt thối còn bọc lấy viên đá thì Tòa Thành Nát có thái độ né tránh.


Chính Tòa Thành Nát cũng không hiểu nổi, anh chỉ biết bây giờ mình rất muốn có viên đá này, viên đá đối với anh mà nói là thứ tốt…
Anh rất muốn có nó.
Nên hình dung như thế nào đây?


Tòa Thành Nát nghĩ đến dáng vẻ Vân Sâm ăn thức ăn thơm phức, anh khoa trương quơ tay múa chân bày ra dáng vẻ ăn cơm: “A!”
Là đói, anh cảm giác rất đói khi nhìn thấy viên đá và muốn ăn nó ngay.


Vân Sâm nhận được câu trả lời của Tòa Thành Nát, cô cảm thấy không thể hiểu được, ý thức tòa thành cũng cần ăn sao?


“Anh có năng lượng tòa thành, muốn ăn cơm cũng không lạ gì, nhưng thứ  này thực sự được không đó?” Vân Sâm vẫn có chút lo lắng: “Thứ này là cướp từ trong tay ma quỷ, lúc trước nó còn gây ảnh hưởng cho anh mà…”
Khi nói chuyện, giọng cô nhỏ dần.


Ánh mắt của Tòa Thành Nát thực sự quá đáng thương.
Giống như con chó lớn trông nhà ở Trung Châu, đôi mắt đậu rơm rớm nước mắt, tha thiết trông mong mà nhìn chằm chằm vào viên đá trong tay cô.
Dây leo quỳ rạp trên mặt đất, cẩn thận cọ vào tay cô làm nũng.


Giọng nói của tòa thành vang lên bên tai cô.
“A!”
“Ha!”
“Ô…”
“Cho anh, cho anh.” Vân Sâm đưa viên đá cho Tòa Thành Nát.
Đối phương lập tức dùng dây leo bắt lấy, đặt bên cạnh nụ hoa của tượng thành bên trong kén xanh, dáng vẻ giống như đứa trẻ vừa lấy được món đồ chơi.


Vân Sâm lắc đầu, thật là, xem anh ấy gấp đến độ phát ra âm tiết mới luôn kìa.
Cô thở dài, làm người lớn mà quản trẻ con đúng là không dễ chút nào!


Một đêm trôi qua, Vân Sâm không thể nào ngủ được. Vừa rạng sáng, tiếng kêu chói tai của ma quỷ bên ngoài chấm dứt, cô liền lao xuống giường, nhắc tấm ván gỗ đậy phía trên cái động lớn đêm qua ở trong nhà lên.


Cô dùng sức quay sạc cái đèn pin cầm tay, lại thắp sáng đèn dầu, nín thở chiếu sáng bên dưới…
Ánh sáng từ từ rọi xuống phía dưới, nào là dây leo, đất và côn trùng đang bò…


Nguồn sáng trong tay cô không thể rọi sâu hơn được nữa, Vân Sâm đành phải đốt một cái đuốc khác ném xuống.
Cây đuốc rọi thẳng xuống phía dưới.
Không có ma quỷ!
Cho dù ma quỷ ở dưới lòng đất thì ít ra cũng không trốn ở mảnh đất này.


Tâm trạng hồi hộp lo sợ cả đêm của Vân Sâm cuối cùng cũng được thả lỏng, cô ngân nga một bài hát để bắt đầu rèn luyện, sau đó ăn sáng.
Lạ à nha, sao hôm nay Tòa Thành Nát không dùng dây leo quấy rầy cô vậy?


Buổi tối Tòa Thành Nát cũng sẽ đi ngủ giống cô, lúc cô thức dậy thì anh cũng thức dậy theo cô.
Vân Sâm hỏi: “Hôm nay anh ngủ nướng hả?”
Kén xanh yên lặng, dây leo cũng thế.
Vân Sâm cảm giác không đúng lắm, không phải hôm qua ăn viên đá vào nên thực sự có vấn đề rồi đấy chứ?


Cô không nên đưa viên đá cho Tòa Thành Nát mà.
Cô lao đến kén xanh gõ mạnh.
“Anh làm sao vậy?”
Một lúc sau, kén xanh mới mở ra, dây leo xoa đôi mắt đậu, mơ màng nhìn dáng vẻ lo lắng của cô: “Anh nằm mơ.”
Vân Sâm: “!!!”
Cô lắp bắp: “Anh… Anh có thể nói chuyện rồi à?”


Không phải chỉ phát ra âm tiết, mà nói lưu loát cả một câu.
Cô nhận thấy tượng thành có điều khác thường.
Mới đêm qua, tượng thành giống như nụ hoa khép lại, hôm nay nó lại giống như nụ hoa mới chớm nở.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?


Nghe thấy lời Vân Sâm nói, Tòa Thành Nát cũng không khỏi ngạc nhiên: “Anh có thể nói chuyện rồi sao?”
Anh phản ứng lại: “Anh có thể nói chuyện rồi từ nay về sau mỗi ngày anh đều có thể nói chuyện với em anh có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với em.”*


(*Nát Nát mới biết nói, quá hưng phấn nên không biết ngắt câu:v, trong raw không để dấu câu nên bọn mình trans không để dấu câu luôn nhé.)
Vân Sâm nghe những lời nói không ngừng với giọng điệu hưng phấn này thì đau cả đầu.


Cô nói: “Nói từ từ thôi, không cần gấp, chú ý ngắt câu, nếu không tôi rất khó nghe được.”
Tòa Thành Nát ngoan ngoãn: “Được.”
Giọng của anh là giọng của thiếu niên chưa vỡ giọng, vừa giống thiếu niên lại vừa giống thiếu nữ, đồng thời còn có một chút non nớt.


Vân Sâm hỏi: “Viên đá đâu rồi?”
“Ở chỗ này.” Dây leo của Tòa Thành Nát sờ tới bên cạnh tượng thành, sau đó ngơ ra tại chỗ: “Không thấy nữa làm sao bây giờ không thấy nó đâu hết hôm qua rõ ràng đã để nó ở đây tại sao hôm nay lại không thấy đâu nữa rồi.”


Vân Sâm rút lại nhận xét rằng Tòa Thành Nát đã nói chuyện một cách trôi chảy.
Anh ấy cần tiếp tục học cách nói chuyện.


Cô giúp Tòa Thành Nát sắp xếp lại mạch suy nghĩ cho trôi chảy: “Viên đá được đặt trong kén xanh, chỉ có anh mới có thể chạm vào nó. Bây giờ tượng thành anh đây đã thay đổi rất nhiều, lại đột nhiên có thể nói chuyện… Chẳng lẽ đó là đá năng lượng, anh hấp thụ được năng lượng bên trong viên đá sao?”


Vân Sâm cảm thấy rất có khả năng này.
Các loại khoáng sản như quặng đồng có thể chiết xuất nguyên tố, tồn tại một loại đá có thể để tòa thành thấp thụ năng lượng cũng rất bình thường.
Tòa Thành Nát: “Làm sao anh biết được.”


Khi nghe được giọng điệu của Tòa Thành Nát, Vân Sâm cảm thấy có hơi quen tai, cô phản ứng lại, đó là giọng điệu bình thường mà cô hay dùng để nói chuyện đây mà.
Quào, bất ngờ thiệt à nha.
Vân Sâm: “Vừa rồi anh nói nằm mơ, anh mơ về cái gì?”


Tòa Thành Nát giơ dây leo lên nói: “Là một giấc mơ rất rất rất đáng sợ.”
Vân Sâm giật đầu: “Ừ, cảm giác rất đáng sợ, nội dung cụ thể của giấc mơ như thế nào?”
Tòa Thành Nát: “Đáng sợ lắm, sợ đến nỗi không nhớ chút gì luôn.”
Vân Sâm: “…”


Thấy Tòa Thành Nát sức sống dồi dào không bị gì hết, cô mới bỏ qua việc rối rắm này, nói: “Hôm nay tôi dự định đi đến nơi này.”
Cô lấy ra bản đồ của Lý Đỗ Quyên, chỉ vào một nơi cách nơi này tầm hai tiếng rưỡi đồng hồ.


Cô ước tính thời gian đến đó dựa trên khoảng cách tương ứng đến ngã ba đường.
Cái này là bản đồ vẽ tay nên tỉ lệ không chính xác lắm.
Tòa Thành Nát: “Đi đến nơi này làm gì?”


Vân Sâm nói: “Nơi đây chị Đỗ Quyên đã đánh dấu, chắc hẳn là một nơi có rất nhiều đồ vật giống như khu phố thương mại. Tôi muốn đến đó để tìm một ít quần áo mới.”
Cô cúi đầu nhìn vào quần áo của mình.
Vẫn là bộ đồ từ Trung Châu kia.


Chất lượng của nó cũng thuộc loại tốt, nhưng không thể chịu được việc cô thường xuyên tìm tòi lăn lộn khắp nơi, quần áo có dấu hiệu rách nát rất rõ ràng. 
Tòa Thành Nát đung đưa dây leo chỉ vào đường màu xanh trên bản đồ chia toàn bộ tòa thành thành hai nửa: “Đây là gì?”


Vân Sâm nói: “Là một con sông to hoặc sông nhỏ.”
Cô đã tìm kiếm những thành phố mà mẹ cô đã kể, nhưng không có thành phố nào có con sông chảy qua.
Cô biết rất ít về địa hình ở Cửu Châu, chỉ biết nhiều một tí về địa hình khu vực miền Trung.


Tòa Thành Nát: “Là nơi chúng ta lấy nước sao?”
Vân Sâm lắc đầu nói: “Chỗ kia cùng lắm chỉ gọi là con suối thôi, sông lớn hơn suối rất nhiều.”
Cô phản ứng lại, Tòa Thành Nát không đến được ngã ba đường thì có thể đi đến khu phố thương mại xa hơn ngã ba đường không?


Tòa Thành Nát cảm nhận được suy nghĩ của cô, nói: “Bây giờ hình như anh có thể đã lớn lên rất nhiều.”
Vân Sâm trả lời anh: “Đây là hai câu nói, khi nói “Bây giờ dường như anh có thể” và “Đã lớn lên rất nhiều” thì anh cần phải tạm dừng một chút.”


“Bây giờ dường như anh có thể.” Tòa Thành Nát dừng lại một chút: “Đã lớn lên rất nhiều.”
Vân Sâm: “Nói ngắn gọn một chút.”
Tòa Thành Nát sửa lại cách nói của mình, hai người họ bắt đầu xuất phát.


Khoảng cách ngắn hơn so với dự kiến, Vân Sâm không đoán sai, quả nhiên đây chính là khu phố thương mại.
Có một cửa hàng quần áo trên phố, cửa sổ còn nguyên, bên trong còn có quần áo, cửa bị đóng lại nhưng không có khóa.


Vân Sâm nhìn vào ổ khóa, nó bị tháo một cách thô bạo, rất có thể là do chị Đỗ Quyên để lại.
Sở dĩ quần áo của cửa hàng này vẫn còn, bởi vì…
Đây là cửa hàng bán quần áo trẻ em.
Vân Sầm suy tư nhìn đống quần áo.
Sau một lúc lâu, cô cam chịu tiến vào cửa hàng.


Với chiều cao hiện tại thì cô vẫn có thể mặc vừa quần áo trẻ em.
Trên quầy thu ngân của cửa hàng có một bể cá, trong bể có con rùa đen vẫn còn sống, Vân Sâm đã gói gọn ba bộ quần áo và mang con rùa đi luôn.


Ở bên ngoài phạm vi bao trùm của hơi thở tòa thành thì Tòa Thành Nát không thể nói được.
Đó là giọng nói của tòa thành, chỉ có thể nghe thấy trong phạm vi hơi thở của tòa thành.
Các vật dụng khác còn lại rất ít, Vân Sâm tìm được rất nhiều giày, cô cũng cất vào trong bao tải.


Hôm nay không đủ thời gian, cô còn phải trừ hao thời gian về, cho nên vội vàng trở về tòa thành.
Tòa Thành Nát nhìn chằm chằm vào con vật nhỏ do cô mang về, hoa nhỏ nở rộ ra vui vẻ hỏi: “Đây là gì?”
Vân Sâm chui vào bao tìm kiếm quần áo: “Vương Bát.”


“Ồ, hóa ra là Vương Bát, nó thật xinh đẹp.” Tòa Thành Nát vui vẻ học được kiến thức mới, anh chân thành nói: “Em với Vương Bát đều xinh đẹp y chang nhau.”
Nói xong, cành cây che bông hoa nhỏ lại, rất là thẹn thùng.
Vân Sâm: “…”
Anh mở miệng ra là để chọc tức người khác à?






Truyện liên quan