Quyển 2 - Chương 57

Trans: Cyane
Beta: Lam
“… Cho nên chú chính là Mạnh Nhiên Lâm mà cháu đã nói à?”
Chú Mạnh nghe nói trên kẽ tóc của ông ấy có dấu ấn của Thành Quyến Giả, ánh mắt hơi kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ mình thực sự là Thành Quyến Giả của Trung Châu.


Chú Mạnh hỏi: “Có thể đây chỉ là một hình xăm, chứ không phải dấu ấn của Thành Quyến Giả mà cháu nói.”
Vân Sâm và chị em nhà họ Dư đồng thời phủ nhận.
Thành Quyến Giả và ý thức tòa thành chỉ cần nhìn thoáng qua dấu ấn của Thành Quyến Giả là có thể xác định được ngay.


Vân Sâm có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Mạnh Nhiên Lâm.
Cô chẳng thể nào có được câu trả lời.


Chú Mạnh trước mặt là Mạnh Nhiên Lâm, lại không phải là Mạnh Nhiên Lâm. Chú ấy đã không còn nhớ những gì đã xảy ra khi mình là Mạnh Nhiên Lâm, chỉ có ký ức về việc trải qua vài năm ở Trà Phủ và bản năng cơ thể ban đầu của mình.


Cô hỏi Mạnh Nhiên Lâm rằng liệu có khả năng khôi phục lại trí nhớ của ông ấy hay không.


Dư Thanh Hà nói: “Chuyện này rất khó chắc chắn được. Lúc đó chú Mạnh bị chấn thương sọ não nặng, việc hồi phục ý thức khi tỉnh dậy đã là một điều kỳ diệu… Chú ấy có thể đột ngột khôi phục trí nhớ vào một ngày nào đó, cũng có khả năng trong suốt quãng đời còn lại cũng không thể khôi phục được.”


available on google playdownload on app store


Vân Sâm khẽ thở dài một hơi, cảm giác tiếp xúc từ trên đỉnh đầu lập tức khiến cô dại ra.


Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, cô nghe chú Mạnh nói: “Cô bé nhà người ta cứ thở dài hoài thì lớn lên không cao nổi đâu. Nếu có thời gian thì cháu có thể kể cho chú nghe những chuyện về quá khứ, có lẽ sẽ gợi cho chú nhớ ra một chút ký ức… Chắc cháu biết những chuyện trước đây của chú mà phải không, nhìn dáng vẻ của cháu khiến chú thấy rất quen thuộc.”


Vân Sâm gật đầu, cô gọi một tiếng “Chú Mạnh”, không biết nên dùng thái độ gì để đối diện với đối phương.
Hoa Đình đột ngột lên tiếng, anh nói bằng một giọng mà chỉ vài người ở đây có thể nghe thấy.
“Dấu ấn của Thành Quyến Giả vẫn còn, Trung Châu vẫn chưa ngủ say.”


Vân Sâm thắc mắc: “Rõ ràng chị Đỗ Quyên đã nói chị ấy nhìn thấy Trung Châu chìm vào giấc ngủ say rồi kia mà.”
Dư Triều Gia đoán: “Chẳng lẽ là Trung Châu đã tự chừa một đường thoát cho mình?”


Những suy đoán lung tung của họ là vô ích, họ không thể giúp gì được cho những chuyện đã xảy ra với Trung Châu.
Cho dù ngồi xe trước tận thế để di chuyển thì Trung Châu cũng phải cách Hoa Đình và Trà Phủ sáu, bảy tiếng đồng hồ, đây còn là một khu vực nào đó ở Trung Châu trước kia.


Trung Châu có một lãnh thổ rộng lớn, họ không biết bản chính tượng thành của ý thức Trung Châu ở đâu.
Chỉ có duy nhất hai người biết.
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Vân Sâm và chú Mạnh.


Vân Sâm được Trung Châu dịch chuyển đến nơi này, trước đó chưa từng rời khỏi Trung Châu, cũng không biết rõ vị trí địa lý cụ thể của Trung Châu.
Chú Mạnh thì hay rồi, không thể nhớ bất cứ điều gì.


Vân Sâm chỉ có một ấn tượng về Trung Châu, nơi cô đã sống trước đây là ở đó có rất nhiều bức tường.
“Này, tôi nói mấy người… Mấy người tìm chúng tôi đến làm việc, bản thân đừng có ở đó lười biếng!”


Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn bọn họ, tại chỗ xây nhà, Tần Hảo Hảo đang đứng trên cao chống nạnh, tức giận nhìn bọn họ.
Những người này chạy sang một bên thì thầm to nhỏ suốt nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa xong.
Vân Sâm nói: “Trước tiên hãy tập trung vào chuyện ở trước mắt đã.”


Mọi người lại bắt đầu làm việc.
Cho đến khi trời tối, họ xây thêm được hai căn nhà.
Mọi người tiêu hao nhiều sức lực, họ tìm một khoảng đất trống gần công trường ngồi xuống, nhóm lửa trại để bổ sung thức ăn.


Dư Thanh Hà cho rằng Hoa Đình chỉ có một mình Vân Sâm, vật tư mà cô tự mình dự trữ cũng sẽ có hạn, vì vậy Dư Thanh Hà đã mang theo lương thực và nhu yếu phẩm hàng ngày tự mình chuẩn bị cho những người trong Trà Phủ.


Vì thế, số lượng người đến ít nhưng họ cũng phải lái xe tải hạng trung để đến đây.
Sau khi Dư Triều Gia biết rằng họ đã tự mang thức ăn đến, anh ta nói: “Gà nướng do Vân Sâm làm ăn rất ngon, mọi người không thể ăn được rồi.”
Dư Thanh Hà nói: “Mang bánh bao thịt đến cho em nè.”


Dư Triều Gia vừa nghe nói có bánh bao thịt, anh ta vội vàng đến nỗi muốn lao vào khoang xe. Giữa tiếng cười nói của mọi người, một mình anh ta cầm năm cái bánh bao thịt.
Vân Sâm được chia cho hai cái bánh bao, cô nhận được sự yêu thương mà vừa mừng vừa lo.


Trong lúc ăn, Hoa Đình khẽ nói với Vân Sâm: Đá năng lượng mà họ dự trữ đã sử dụng hết, việc xây dựng tiếp theo có thể cần sử dụng năng lượng trong cơ thể của cô.
Hoa Đình hơi lo lắng, anh chỉ từng hấp thu năng lượng của Vân Sâm mà thôi.


Họ chưa bao giờ trực tiếp sử dụng năng lượng của Vân Sâm như vậy.
Vân Sâm an ủi anh, cô nói: “Cũng không khác lắm đâu.”
Dư Triều Gia nhai bánh bao, hai má phồng lên nhìn cô: “Cái gì mà cũng không khác lắm vậy?”


Vân Sâm giơ chiếc bánh bao trong tay lên: “Hương vị của bánh bao này giống với hương vị mà tôi từng ăn ở Trung Châu.”
Chú Mạnh nói: “Có thể tranh thủ lúc mọi người rảnh rỗi nói những chuyện về Trung Châu được không? Nếu cháu thấy phiền thì không cần nói nữa.”


Những người khác đang yên lặng ăn, nhưng tai họ đã vểnh lên.
Vân Sâm không thấy phiền: “Cháu chỉ sống ở một khu vực của Trung Châu thôi, chưa từng đến những khu vực khác như những người khác.”


Cô nói rằng mọi người ở Trung Châu đều cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn uống. Mỗi người đều sẽ được cấp phát một lượng vật tư sinh hoạt nhất định theo kỳ, nếu dùng hết thì phải chờ lần phân phát sau hoặc đi mượn người khác.


Có một tòa nhà thương mại rất cao, mọi người muốn trao đổi hàng hóa thì đi đến đó. Tất cả mọi người trừ trẻ em ra thì đều có thể tham gia vào đội tìm kiếm vật tư, Trung Châu luôn thiếu nhân lực.


Nhưng không phải những người không tham gia vào đội vật tư thì không cần làm việc. Một số người thì ra ngoài mạo hiểm, một số người khác chỉ cần ở trong tòa thành để cống hiến làm những việc khác, ví dụ như trồng trọt, dệt may, chế tạo công cụ v.v…


Vân Sâm chỉ chọn nói ra những mặt tốt của Trung Châu, cô đã có một cuộc sống hạnh phúc ở Trung Châu trong một khoảng thời gian dài.
Cô không nghĩ cần phải nói ra những chuyện tồi tệ mà mình gặp phải, dù sao những chuyện đó cũng chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong cuộc sống của cô nên không cần quan tâm.


Vân Sâm nói: “Mọi người đã từng ăn mì xào và súp cay ở Trung Châu chưa? Cực kỳ ngon luôn!”
Cô miêu tả hương vị thơm ngon của súp cay và mùi vị của những sợi mì xào, càng nói thì càng cảm thấy bánh bao trong tay chả có vị gì.


Nghe đến đồ ăn ngon, Dư Triều Gia trợn to hai mắt, nói với Dư Thanh Hà: “Chị, em cũng muốn ăn hai món này.”
Dư Thanh Hà dịu dàng nhìn anh ta: “Trí tưởng tượng của em luôn phong phú hơn người thường.”
Ý muốn nói: Em tự tưởng tượng đi.


Tần Hảo Hảo nói: “Hồi nhỏ tôi đã ăn súp cay một lần, tôi nhớ cô chú thuê nhà của chúng tôi lúc đó là người Trung Châu. Khi đó tôi không quen với mùi vị của nó, sau này muốn ăn cũng không có cơ hội nữa.”


Vân Sâm gật đầu lia lịa, lần đầu tiên cô ăn cũng thấy không quen với mùi vị này.
Cô nói rằng mỗi khi đội vật tư có thu hoạch lớn, cô sẽ được một bát súp cay và ba sợi mì xào, khi cô nói bằng giọng điệu cực kỳ vui vẻ mang đầy dư vị hồi ức…
Khung cảnh trở nên rất yên tĩnh.


Mọi người đột nhiên ngừng việc ăn uống lại.
Ăn rất ít, không phải mọi người chưa từng trải qua, nhưng dù sao đó cũng là khi chạy trốn chứ không phải là khi sinh sống trong tòa thành.
Vậy là cô bé này bị ngược đãi ở Trung Châu, hay do Trung Châu phát triển chậm khủng khiếp đây?


Dư Triều Gia lẩm bẩm: “Dù sao cũng là tòa thành cực lớn, tại sao lại thê thảm như vậy chứ?”
Ánh mắt Dư Thanh Hà nhìn Vân Sâm dịu dàng hơn.
Vân Sâm, người mơ hồ nhận được sự đồng cảm của mọi người ở Trà Phủ: “…”


Thê thảm quá à? Cô vẫn cảm thấy mình đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ ở Trung Châu.
Cành cây của Hoa Đình vỗ vai cô, tốt lắm mà, Trung Châu so với anh còn tốt hơn nhiều!


Chú Mạnh nhấp một ngụm nước ấm, thấy nhiều người đang nhìn mình, chú thắc mắc: “Mọi người nhìn tôi như vậy để làm gì?”
Suy cho cùng ông ấy cũng là Thành Quyến Giả của Trung Châu, họ chỉ tò mò tại sao Trung Châu lại phát triển thành như vậy mà thôi.
Sau khi nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục xây nhà.


Biết Hoa Đình chỉ cần xây thêm vài căn nhà nữa, cho nên bọn họ định làm việc thâu đêm suốt sáng.
Màn đêm buông xuống như nước chảy, vài ngọn lửa thắp sáng nơi này.
Địa điểm xây dựng nằm ở rìa hơi thở tòa thành, khí đen lơ lửng, ma quỷ tụ tập xuất hiện.


Chúng nó chen chúc và xô đẩy nhau ở bên ngoài hơi thở tòa thành, tên nào cũng muốn lao vào hơi thở tòa thành và cắn xé con người bên trong.


Khí đen không ngừng dâng trào, dày đến nỗi hoàn toàn che kín cỏ cây rậm rạp trên mặt đất, khiến tất cả mọi người không thể nhìn thấy một cọng cỏ cây nào.
Số lượng ma quỷ này khiến người ở Trà Phủ kinh ngạc.


Họ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ma quỷ xuất hiện bên ngoài hơi thở tòa thành như vậy!
Tần Hảo Hảo nói: “Đã trôi qua hơn mười năm rồi, ma quỷ cũng đã bắt đầu hồi sinh à?”


Chú Mạnh hỏi: “Số lượng ma quỷ này có phải hơi nhiều rồi không? Ý thức tòa thành chống lại ma quỷ cũng cần phải tiêu hao năng lượng tòa thành, chúng ta xây nhà vào ban đêm thực sự có ổn không?”
Vân Sâm liếc nhìn ra bên ngoài hơi thở tòa thành.
Số lượng ma quỷ đêm nay nhiều hơn mọi khi.


Nhưng vẫn khác xa so với số lượng ma quỷ che kín trời mà Vân Sâm nhìn thấy khi lần đầu tiên đến Hoa Đình.
Cũng không nhiều bằng số lượng ma quỷ tấn công tượng thành của Tòa Thành Nát ngày hôm đó.


Vân Sâm bình tĩnh thu lại ánh mắt, an ủi đám người đang sợ hãi: “Mọi người đừng sợ, đây không phải là lúc ma quỷ nhiều nhất đâu, cũng như ngày thường thôi. Hoa Đình cũng đã quen với mức độ chống lại ma quỷ này.”
Tòa Thành Nát tự hào dựng cao dây leo lên.


Đúng vậy, anh chính là ý thức tòa thành lớn lên từ trong sự phát triển vô cùng tận của ma quỷ, mấy chuyện này vốn chỉ là chuyện nhỏ, sẽ không tiêu hao nhiều năng lượng tòa thành.
Người của Trà Phủ: “…”


Đột nhiên cảm thấy quyết định đến đây là vô cùng liều lĩnh, không biết thì sẽ không sợ mà!
Nhưng họ lại mơ hồ cảm thấy ở Hoa Đình vẫn rất an toàn.
Cùng với sự giúp đỡ của mọi người và năng lượng của Vân Sâm, các ngôi nhà mới liên tục xuất hiện trên mặt đất.


Vân Sâm và Tòa Thành Nát đồng thời còn phải để ý tới hang động.
Khi bọn họ vừa xây nhà ở trong hẻm xong, Vân Sâm đã cảm nhận được hơi thở của đá năng lượng đang chuyển động dưới lòng đất, ngay đúng lúc bọn họ định để Tòa Thành Nát đột phá thành tòa thành trung bình.


Cô và Tòa Thành Nát đều tin rằng hang động xuất hiện chính là để ngăn cản anh trở thành tòa thành trung bình.
Với năng lượng tích lũy từng chút một, Tòa Thành Nát đã sắp trở thành tòa thành trung bình.
Từ đầu tới cuối hang động vẫn không có động tĩnh gì.


Khi trời sắp sáng, căn nhà cuối cùng thành hình, khu nhà ở trong hẻm nơi vô số công dân đã từng sinh sống được khôi phục trên vùng đất Hoa Đình!
Hoa Đình cũng đã chính thức trở thành tòa thành trung bình.
Vân Sâm và mọi người chưa kịp ăn mừng thì mặt đất đã rung chuyển dữ dội.


Hang động xảy ra chuyện gì rồi sao?
Khi Vân Sâm đang lo lắng thì nghe thấy giọng nói trấn an của Hoa Đình, anh nói với mọi người: “Không phải ma quỷ đâu, vừa nãy dây leo của tôi hơi không nghe lời.”


Giọng của anh vẫn giống giọng của thiếu niên, nhưng đã trút bỏ sự ngây thơ trẻ con và có thêm một chút trưởng thành.
Dây leo chính vẫn đang ở bên cạnh mọi người bắt đầu lột xác như một con rắn đang lột da, hết lớp này đến lớp khác, cho đến khi dây leo cực kỳ to và cứng cáp mới ngừng phát triển.


Anh dùng dây leo để đưa mọi người trở lại ngôi nhà đá.
Từ lâu Vân Sâm đã quen với việc di chuyển bằng dây leo, đây là lần đầu tiên người khác được trải nghiệm cảm giác này.


Họ tò mò ngồi lên dây leo, nhìn thấy cảnh vật mờ ảo hai bên thay đổi nhanh chóng, cứ như đang ngồi trên một chiếc xe thể thao đang phóng nhanh vậy…
Dễ bị say xe hơn đi ô tô.
Về đến ngôi nhà đá, ngoại trừ chú Mạnh và Dư Thanh Hà ra, chân của những người khác đều hơi run rẩy.


Vân Sâm được dây leo đưa vào bên trong ngôi nhà đá.
Hoa Đình nóng lòng muốn chia sẻ với Vân Sâm sự thay đổi sau khi trở thành tòa thành trung bình.
Chiều cao của tượng thành đã đạt 1,5 mét, những nụ hoa trên cùng đã có dấu hiệu sắp nở ra, những cánh hoa hơi hé ra, còn đang e ấp.


Vân Sâm cảm thấy rất vui vì những thay đổi mới của anh.
Dây leo nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hai người xoay vòng quanh cạnh tượng thành.
Bọn họ không thể ăn mừng bên trong nhà quá lâu, bên ngoài vẫn có khách đang đợi.
Vân Sâm hỏi: “Anh có tài năng tòa thành chưa?”


Tòa Thành Nát: “Ừ, tài năng xuất hiện rồi, bây giờ anh đã biết tên gọi tài năng của mình!”
Vân Sâm liên tục hỏi nó là gì.
Tài năng tòa thành của Hoa Đình có tên là…
“Phiêu bạt.”






Truyện liên quan