Quyển 2 - Chương 63
Edit: Trang
Beta: Cyane
Thời gian hấp thụ hoàn toàn của một viên đá năng lượng là khoảng năm phút, nhanh hơn so với tưởng tượng của Vân Sâm.
Sau khi viên đá năng lượng lớn này bị hấp thụ, nó sẽ không giống với đá năng lượng nhỏ trở thành một viên đá bình thường, mà nó lại bị vôi hóa trở nên trắng hoàn toàn, có độ cứng cao hơn so với tinh thạch, giống như bức tượng vậy.
Sau khi Vân Sâm hấp thụ xong một viên đá năng lượng thì lập tức rời đi ngay, cô đi tới nơi khác để hấp thụ tiếp.
Những tên ma quỷ dường như không thể phân biệt được đâu là đá và đâu là tinh thạch. Chúng nó chỉ ngậm viên đá màu trắng vào trong miệng, sau khi phát hiện nó không có tác dụng, năng lượng không đủ để bọn chúng ở lại trong lòng đất nữa thì đành bắt buộc phải biến mất rồi đi lên mặt đất.
Đây là một chuyện vui bất ngờ.
Cứ mỗi lần Vân Sâm hấp thụ được hơn mười viên đá năng lượng có hình dạng cực lớn thì sẽ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Cô mượn chiếc nhẫn để hấp thụ năng lượng, một phần năng lượng sẽ được chuyển vào viên đá năng lượng của chiếc nhẫn, phần lớn đó sẽ chảy vào cơ thể cô.
Năng lượng quá dồi dào, trong cơ thể cô căn bản không thể hấp thu nhiều năng lượng như vậy. Nếu không nghỉ ngơi thì cô có khả năng sẽ giống như đám ma quỷ ăn đá năng lượng vào rồi trực tiếp nổ tung.
Không có nhiều đá năng lượng khổng lồ như vậy trên cái bục.
Vân Sâm đã đạt đến giới hạn mà cô có thể hấp thụ đá năng lượng, cô dường như nghe thấy những tiếng rạn nứt trong cơ thể mình.
Cô vẫn cẩn thận quan sát ma quỷ như trước, không dám lơ là cho dù trên người mang theo viên đá tránh ma quỷ.
Dưới lòng đất có rất nhiều đá năng lượng, Vân Sâm đã sẵn sàng cho một trận chiến kéo dài.
Một đêm trôi qua, cô đã hấp thụ hết những viên đá năng lượng khổng lồ trên cái bục.
Trong lúc Tòa Thành Nát giằng co với bầy ma quỷ, những viên đá năng lượng khổng lồ này chính là con đường chủ yếu để bổ sung năng lượng trong giai đoạn sau của ma quỷ, theo kiểu nuốt trực tiếp.
Ban ngày, ma quỷ sẽ trở về dưới lòng đất nghỉ ngơi.
Vân Sâm đã tìm kiếm một khe hở bên trong con đường rồi trốn trong đó, cô ăn uống một cách cẩn thận.
Thực ra bây giờ cô không đói cũng không khát, cô chỉ theo thói quen bổ sung thêm cho cơ thể mà thôi… Sau khi hấp thụ một lượng lớn đá năng lượng, nhu cầu sinh tồn khi là một con người của cô dường như đã giảm đi.
Vân Sâm co giãn người ở trong khe hở nhỏ.
Cô cảm thấy tay áo và ống quần đã ngắn đi một đoạn.
Chẳng lẽ… cô có thể cao lên bằng cách hấp thụ những viên đá năng lượng sao?
Vân Sâm vui vẻ hẳn ra, không ngờ ở dưới lòng đất còn có thể gặp chuyện vui thế này…
Cô nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm nhận những viên đá năng lượng còn sót lại dưới lòng đất.
Một vài đá năng lượng nhỏ còn sót lại trong hang động thì không cần bận tâm, năng lượng mà chúng có thể cung cấp rất hạn chế.
Chủ yếu là giải quyết những viên đá năng lượng vừa, lớn và cực lớn.
Vân Sâm ước tính, với tiến độ hấp thụ như tối hôm qua, thì tầm khoảng hai ngày là cô có thể hấp thụ hết được bát cơm của ma quỷ.
Chờ đến khi số lượng ma quỷ giảm bớt, Vân Sâm lại một lần nữa hành động giống như một con chuột. Tay chân cô linh hoạt nhẹ nhàng, lá gan cũng càng ngày càng lớn.
Ma quỷ muốn làm vấy bẩn viên đá năng lượng vừa, cô thì theo sát để có thể hấp thụ viên đá năng lượng kia vào người, để lại vẻ mặt ngơ ngác làm thế nào cũng không đợi được viên đá năng lượng bị vấy bẩn thành công của ma quỷ.
Ma quỷ rõ ràng không thông minh, nhưng nó lại có mục đích rõ ràng. Khi quyết định ở thời khắc mấu chốt cũng không cần nghĩ ngợi nhiều…
Nếu là Vô Danh kiểm soát chúng nó thì liệu nó có ở gần đây không? Nếu nó không ở gần đây, liệu nó có thể điều khiển những tên ma quỷ từ xa không?
Vân Sâm suy nghĩ mông lung, nhưng đã nhanh khôi phục lại.
Ma quỷ ở đây không có chỉ số thông minh cao là chuyện tốt, đỡ quấy nhiễu tiến độ hấp thụ đá năng lượng của cô.
Năng lượng trong cơ thể Vân Sâm được lưu trữ đến cực hạn, chúng đã sinh ra sự thay đổi.
Giống như sau khi bị nén có chủ đích, cùng với năng lượng ban đầu, không gian cần thiết để lưu trữ đã giảm đi rất nhiều.
Điều này trực tiếp thúc đẩy quá trình hấp thụ của Vân Sâm, thời gian cô dùng để nghỉ ngơi bị rút ngắn đi một nửa.
Quá trình hấp thụ rất thuận lợi…
Cho đến khi Vũ Kích lại xuất hiện.
Một lượng lớn Vũ Kích bay thẳng lên bục từ bóng tối dưới bục.
Trong đó cầm đầu là Vũ Kích có chỉ số thông minh cao, nó đang nói chuyện với những tên ma quỷ khác.
Vũ Kích: “Tại sao đá năng lượng lại biến thành như vậy? Bọn mày không phát hiện ra sao?”
Ma quỷ khác: “Mày đang nói gì vậy? Bọn tao nghe không hiểu.”
Vũ Kích: “Tại sao viên đá đỏ lại biến thành viên đá màu trắng rồi?”
Ma quỷ khác: “Đều là đá mà, có gì khác nhau hả?”
Vũ Kích: “… Viên đá màu trắng bên trong không có năng lượng.”
Ma quỷ khác: “Ồ, không có năng lượng, tốt quá, vậy phải lên trên để ăn thịt người à? Muốn ăn thịt con người ghê, miệng không có hương vị gì, bụng cũng rất đói, lâu rồi tao không được ăn thịt người ngon lành.”
Vũ Kích: “Làm thế này là để có thể ăn thịt người ngon hơn!”
Ma quỷ khác: “Nhưng mà nơi này có con người đâu…”
Vũ Kích: “…”
Vân Sâm nghe đoạn hội thoại khôi hài này thì không cười nổi, cô vô cùng lo lắng.
Liệu viên đá có thể tiếp tục giúp cô né tránh được đòn tấn công của Vũ Kích có chỉ số thông minh cao không?
Vũ Kích cho phép ma quỷ tiếp tục hành động như trước đó, nó dẫn đầu đám Vũ Kích khác đứng trên vách hang động.
Phía trên đỉnh đều là dây leo của Tòa Thành Nát, dường như chúng nó không muốn tới gần dây leo.
Hoa Đình chú ý tới điều này, anh muốn Vân Sâm sớm trở về. Thế là đủ rồi, không cần mạo hiểm quá.
Vân Sâm ở bên dưới chậm rãi di chuyển, đôi mắt đồng thời gắt gao nhìn chằm chằm về phía Vũ Kích.
Đế giày cô cọ xát nhẹ với mặt đất, theo lý thuyết thì Vũ Kích sẽ không nghe thấy tiếng động này.
Thế mà Vũ Kích trên vách hang động lại bất ngờ quay đầu lại, chúng nó không biết cô ở đâu, nhưng lại có thể nghe được tiếng động mà cô phát ra.
Thậm chí không cần xác nhận đó có phải là tiếng động do những vật khác tạo ra hay không, bọn nó trực tiếp tập hợp để tấn công nơi đã phát ra tiếng động.
Chúng nó chỉ tấn công vào một chiếc giày.
Thị lực Vũ Kích không tốt, chỉ khi tấn công được con chuột thì chúng nó mới trở về vị trí cũ rồi treo ngược trên vách đá giống như con dơi.
Vân Sâm ngừng thở, tim đập như sấm vang bên tai.
Cô cảm nhận những tinh thạch còn sót lại, với số lượng này thì chắc là không đủ để cung cấp năng lượng cho đám ma quỷ trong cuộc giằng co.
Cô nên trở về thôi.
Bắt buộc phải trở về… Nếu không quay về thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả thế nào.
Vũ Kích chính là người được phái tới sau khi đám ma quỷ phát hiện những việc cô làm.
Vân Sâm chỉ đi tất, cô ngồi xổm xuống, thận trọng đến gần bức tường của vách động.
Trong hang động đều là ma quỷ, cô không hành động được.
Cô quan sát vách hang gần đó, nơi thích hợp nhất để leo lên chính là vách hang nơi cô đang hướng tới.
Cô di chuyển chậm mà không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Đám Vũ Kích này càng mẫn cảm với những tiếng động nhỏ hơn so với Vũ Kích bình thường.
Ngay cả khi leo lên thì Vân Sâm cũng giảm tốc độ.
Cứ như vậy, việc leo lên càng khó khăn hơn, so với việc leo nhanh thì tay chân cô đòi hỏi nhiều sức lực hơn.
Bởi vì không ngừng hấp thụ đá năng lượng, vóc người cô đã cao hơn, tay chân cũng dài hơn khiến cô điều khiển cơ thể không được linh hoạt như trước.
Cô vẫn chưa hoàn toàn quen với sự thay đổi của cơ thể, trong quá trình leo lên cô đã mắc lỗi nho nhỏ.
May mà không phát ra tiếng động gì, chỉ là lòng bàn chân hơi đau.
Chờ đã, hơi đau?
Vân Sâm cúi đầu nhìn, bởi vì không đi giày và điểm tiếp đất dưới chân cô quá bén, hơn nữa lực chân không chính xác cho nên gây ra vết thương ở lòng bàn chân.
Ngay khi máu cô chảy ra, màn sương do viên đá mang đến để tránh né đám ma quỷ đã tan biến, tất cả ma quỷ đồng loạt nhìn về phía cô.
Máu tươi theo viên đá nhỏ từng giọt xuống rơi vào bóng tối, trong nháy mắt khí đen không ngừng quay cuồng.
Đúng là cao lương mỹ vị.
Vân Sâm thầm rủa một tiếng, cô leo lên thật nhanh, hy vọng có thể mau chóng lên đến đỉnh càng sớm càng tốt.
Rõ ràng khoảng cách giữa cô với dây leo rất gần, chỉ còn chút nữa là có thể chạm vào được Tòa Thành Nát.
Toàn bộ không gian dưới lòng đất đang di chuyển xuống một cách nhanh chóng.
Nó thực sự là một không gian có thể di chuyển…
Trong đầu Vân Sâm thoáng qua suy nghĩ như vậy, cô nhìn đầu ngón tay và cành dây leo cách nhau càng ngày càng xa, trong khi đó tiếng thét chói tai của ma quỷ bên tai lại càng ngày càng to.
Bên dưới cái bục, khí đen cao cuồn cuộn nhấn chìm hơn phân nửa người của cô gái vào màn sương đen.
Hoa Đình không chút do dự mà ngừng chống cự, thậm chí chủ động nhấn chìm tòa thành.
Anh đuổi theo sân thượng đang chìm dưới lòng đất với tốc độ rất nhanh.
Khoảng cách càng ngày càng gần, chỉ thiếu chút nữa…
Dây leo đâm thủng màn sương đen rồi đẩy ma quỷ ra, sau đó nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái.
Cành cây kéo cơ thể cô ra khỏi màn sương đen, cô hoàn toàn được bảo vệ bên trong dây leo, sau đó được đưa về bên cạnh tượng thành.
Màn sương đen tức giận, ma quỷ cũng tức giận không kém. Chúng nó tấn công dây leo, xé rách dây leo, không quan tâm gì nữa mà kéo dây leo và tòa thành đại diện xuống phía dưới.
Tòa thành không ngừng lún xuống phía dưới.
Màn sương đen cách cái bục càng ngày càng gần.
Vân Sâm ở bên cạnh tượng thành nôn ra một lượng lớn chất lỏng màu đen sền sệt.
Vừa rồi cô bị sương đen vấy bẩn, tựa như những viên đá năng lượng bị chất lỏng ma quỷ vấy bẩn.
Chính chiếc nhẫn trên tay đã thanh tẩy cho cô.
Cô yếu ớt nói: “Tại sao lại xuống dưới đó vậy, anh quên rằng bản thân mình phải bảo vệ tượng của Cửu Châu sao?”
Động tác vừa rồi đã khiến năng lượng tòa thành của Hoa Đình sắp cạn kiệt, giọng anh cũng trở nên yếu ớt: “Căn bản không có thời gian suy nghĩ, tự bản thân cơ thể hành động.”
Vân Sâm dựa vào dây leo để đứng lên, cô nhìn tượng thành và bầu trời cách bọn họ càng ngày càng xa.
Cô nhẹ giọng mắng: “Ngu ngốc.”
Cô nâng tay chạm vào tượng thành, nói một cách kiên định: “Chúng ta không thể ch.ết được, vì chính mình và vì Cửu Châu, chúng ta nhất định phải sống.”
Tất cả năng lượng hấp thụ dưới lòng đất đều được truyền vào bên trong tượng thành của Hoa Đình.
Cùng lúc đó, sương đen phủ xuống bao phủ toàn bộ Hoa Đình.
*
Mọi tiếng động đều như ngưng lại.
Hơn nửa diện tích được bao phủ bởi cây cối xanh tươi giờ đã biến mất, chỉ còn lại bóng tối sâu thẳm.
Nước sông xám xanh không ngừng chảy về phía bên đang bị biến mất.
Sau khi sự chuyển động lớn ngừng lại, những con vật ở bờ bên kia kéo đến cẩn thận quan sát tình hình.
Gấu nâu là loài can đảm nhất trong số các loài động vật nhút nhát đến xem náo nhiệt.
Tất cả không phải là động vật ăn đêm, vốn dĩ chúng nó đều đang ngủ, trận động đất bất ngờ đã đánh thức chúng nó dậy.
Nó vươn đầu ra nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì ở phía bên dưới.
Ngoại trừ bóng tối mà vươn tay ra còn không thể thấy được đầu ngón tay, thì vẫn chỉ có bóng tối mà thôi.
Bỗng nhiên, nó nghe thấy tiếng động từ dưới lòng đất truyền đến.
“Ầm… Ầm… Ầm.”
Giống như một vật thể to lớn nào đó đang di chuyển lên khỏi mặt đất một cách nhanh chóng.
Nguy hiểm! Quá nguy hiểm!
Nó lập tức quay người, nhanh chóng chạy trốn cùng các con vật khác.
Sau khi chạy thoát được một nửa, một xung lực cực lớn phía sau đã lật ngược tất cả bọn chúng, khiến chúng va vào cây cối hoặc va vào các tòa nhà.
Sắc trời trước khi bình minh xuất hiện những tầng trắng xóa, những bóng đen khổng lồ bao phủ khắp nơi.
Con gấu nâu thở hổn hển ngước lên nhìn.
Một thứ to lớn không nhìn rõ giới hạn đang lơ lửng trên không trung!
Nó giống như một hòn đảo biệt lập trên bầu trời, những dây leo dày từ bên dưới và xung quanh hòn đảo tự nhiên rủ xuống, những dây leo mảnh khảnh thì bám lên dây leo dày. Nước xung quanh chảy liên tục, giống như một bức tranh tuyệt đẹp với những đường nét lộn xộn.
Cho dù ma quỷ không ngừng tiếp cận để phá hủy bức tranh này… Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể với tới độ cao này được!