Quyển 3 - Chương 116
Edit: Tâm
“Cậu nhìn thứ ở trên người tôi đấy à? Cậu đoán không sai, đây quả thật là một tòa thành. Mời cậu sau khi xem xong nhanh tay tắt đèn pin dùm đi, còn chiếu sáng nữa là dụ đến càng nhiều ma quỷ kéo tới đấy. Tôi không có dư sức để bảo vệ mấy người đâu, tôi cũng không muốn trên giường có nhiều thêm một đống ruột người đâu, tưởng tượng thử là đã thấy mắc ói rồi.”
Người thanh niên với gương mặt trẻ con nói rất nhanh, mở miệng khép miệng nói liền một tràng dài.
“Sao anh biết tôi đang nghĩ gì?”
Bất kể là cảnh tượng trước mắt hay là lời nói của người thanh niên, dù cho Uông Việt Niên đã xây dựng phòng tuyến tâm lý trước khi đến hẻm núi ma quỷ, thế nhưng vẫn vượt quá phạm trù mà anh ta có thể lý giải nổi.
Theo như anh ta thấy, sau khi người thanh niên nghe thấy câu hỏi của anh ta thì đã lập tức khinh bỉ.
Uông Việt Niên cảnh giác hỏi: “Anh là ma quỷ đấy hả?”
Tuy tình huống hiện tại của những người bạn ở bên cạnh thoạt nhìn đều khá an toàn, nhưng anh ta vẫn không thể tùy tiện tin tưởng đối phương mà tắt đèn pin, phải biết rằng có một bộ phận ma quỷ chán ghét ánh đèn.
“Nếu tôi mà là ma quỷ…” Người thanh niên cười nhạo: “Tôi còn có thể kiên nhẫn ở đây cùng cậu tâm sự như vậy, tôi đã cắn xé cậu chỉ còn cái đầu từ lâu rồi.”
Anh ấy nhấc cánh tay không bị đè lên.
Không khí dao động, sau lưng Uông Việt Niên có một lực vô hình thúc đẩy anh ta, đẩy đến gần người phía trước.
Anh ta cực kỳ sợ hãi.
Người thanh niên mặt trẻ con bất mãn nói thầm: “Vậy mà lại đánh đồng tôi với thứ ma quỷ kia, rõ là thằng nhóc không có mắt nhìn.”
Uông Việt Niên: “Rốt cuộc anh là…”
Sột soạt sột soạt…
Sột soạt sột soạt…
Trong bóng tối, tiếng động nhỏ kỳ lạ truyền đến từ xung quanh, tựa như có một con quái vật to lớn ẩn nấp đang rón ra rón rén tiến gần về phía bên này.
“Tắt đèn pin! Giữ im lặng!”
Một câu hét lớn, Uông Việt Niên lập tức tắt đèn pin gần đó.
m thanh sột soạt kia càng ngày càng to, cách anh ta càng ngày càng gần, anh ta nghe thấy thứ gì đó đang lao về phía bên này.
Anh ta tắt đèn pin cuối cùng đi.
Toàn bộ ánh sáng biến mất, nơi này chỉ còn lại một mảnh tối đen, chỉ duy nhất ở chỗ người thanh niên với gương mặt trẻ con kia có ánh sáng mỏng manh, yếu ớt tựa đom đóm trong đêm.
Cơn gió mỏng manh lướt qua gò má Uông Việt Niên, anh ta nín thở, tim đập như trống đánh.
Nơi này làm gì có gió, không biết thứ gì cọ qua mặt anh ta rồi đi mất, dường như anh ta thấy một loại con quái vật vô cùng to lớn, không giống ma quỷ.
Năm phút sau, Uông Việt Niên nghe thấy người nọ nói: “Chúng nó đi rồi.”
Qua một hồi lâu Uông Việt Niên cảm giác xung quanh không có nguy hiểm gì nữa, anh ta mới cẩn thận hít thở, anh ta hỏi: “Xin hỏi đó là thứ gì vậy?”
“Giống như ma quỷ, một vài sinh vật ở sâu trong lòng đất mà thôi.” Thanh niên nói bâng quơ: “Chỉ cần không đụng chạm đến chúng nó thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Tên vừa rồi, chúng nó vô cùng chán ghét ánh đèn.”
Uông Việt Niên khó khăn nuốt nước bọt, hỏi: “Rốt cuộc anh là người phương nào vậy?”
“Cũng giống như mấy người, một thằng cha xui xẻo bị nhốt dưới lòng đất thôi.” Thanh niên tủm tỉm cười nói: “Cậu có thể gọi tôi là Hạ Phong Niên.”
*
Hoa Đình và các Thành Quyến Giả tụ tập.
“Nếu Hạ Phong Niên thật sự thần kì như vậy, có thể là một sự trợ giúp đắc lực đối với ý thức tòa thành, tôi tán thành cả hai tay hai chân đi tìm ông ấy.”
Sau khi Kỷ Lạc Thần nghe Mạnh Nhiên Lâm nói rõ tình hình thì tán thành không chút do dự.
Sau khi ý thức tòa thành đạt tới cấp bậc tòa thành lớn, tốc độ tăng lên sẽ không còn giống với lúc trước. Năng lượng đầy đủ là có thể tăng cấp bậc, đồng thời vẫn cần thông qua con người bổ sung văn hóa tòa thành cho bọn họ, ý thức tòa thành mới có thể tiếp tục tăng cấp mà không bị gián đoạn.
Chuyện này cần thời gian tích lũy, bọn họ có thể đi làm chuyện khác.
Thăm dò những tòa thành khác ở bên ngoài, liên lạc được với những ý thức tòa thành khác, chuyện này bọn họ đều đồng ý.
Ý thức tòa thành thức tỉnh càng nhiều thì lợi ích càng nhiều, chưa nói đến việc thức tỉnh ý thức tòa thành cũng như liên quan đến tương lai của Cửu Châu. Chỉ nhìn vào những lợi ích gần nhất, mỗi tòa thành có thiên phú và tài nguyên khác nhau, trao đổi tài nguyên khiến tòa thành phát triển sẽ mang đến lợi ích to lớn.
Mạnh Nhiên Lâm nói Hạ Phong Niên có thân phận đặc biệt, có thể dùng phương pháp kỳ lạ để cung cấp rất nhiều năng lượng cho ý thức tòa thành. Ông còn là chuyên gia văn hóa lịch sử, biết rõ và nắm giữ rất nhiều văn hóa lịch sử đằng sau tòa thành.
Phương pháp kỳ lạ… Dư Triều Gia tự động não suy nghĩ, đối phương hiểu được cách tìm kiếm đá năng lượng.
Dư Triều Gia cảm khái tận thế là lúc lớp lớp nhân tài xuất hiện, Dư Thanh Hà phát hiện lỗ hổng trong lời nói của Mạnh Nhiên Lâm, cô ấy kín đáo liếc nhìn Vân Sâm.
Bọn họ đã biết về những mảnh vỡ tượng của Cửu Châu, mảnh vỡ trong tay Vân Sâm tương ứng với năng lực dịch chuyển của Trung Châu, năng lượng chính là điều kiện kích hoạt.
Dư Thanh Hà mơ hồ đoán được gì đó, cô ấy không nói ra, có một số việc không cần phải nói rõ, trong lòng mọi người hiểu rõ là được.
Mạnh Nhiên Lâm thấy nhóm người đều đồng ý, ông ấy vừa cầm tấm bản đồ treo trên tường, vừa nhoài người lên bàn nói: “Kế tiếp, tôi sẽ nói một chút về tình hình của Chu Nguyên.”
“Từ Chu Nguyên đến nơi này.” Mạnh Nhiên Lâm lấy bút chì vẽ một đường cong gần như kéo dài qua Cửu Châu trên bản đồ, ông ấy nói ra một câu khiến người khác sởn tóc gáy: “Có một cái hẻm núi lớn ngăn cách Nam và Bắc Cửu Châu, trạng thái của nó tương tự như Tổ Quỷ.”
“Tôi đã từng ở bên trong hẻm núi, đã nhìn thấy trạng thái thức tỉnh của Chu Nguyên.”
“Chu Nguyên thức tỉnh rồi?”
Trên thực tế, Mạnh Nhiên Lâm kể về chuyện ông ấy ở hẻm núi dưới lòng đất gặp được Chu Nguyên cho mấy Thành Quyến Giả nghe, trong đình Thương Lãng, Hoa Đình sẽ nói lại với các ý thức tòa thành khác về việc này.
Trà Anh: “Chẳng lẽ trước kia Chu Nguyên và anh giống nhau, anh ấy bị kéo vào lòng đất sao?”
Không phải mỗi tòa thành đều có tài năng Phiêu Bạt như Hoa Đình, bọn họ không thể di chuyển, tòa thành chỉ có thể cố định tại chỗ. Nếu ma quỷ thật sự muốn làm gì đó dưới lòng đất thì bọn họ thật sự không thể trực tiếp di chuyển giống như Hoa Đình được.
Tân An không biết chuyện này của Hoa Đình, Trà Em nhỏ giọng nói cho cậu ấy.
Hoa Đình lắc đầu: “Không rõ lắm.”
Chi Giang nghiêm túc nói: “Giả sử tình hình của Chu Nguyên chưa thay đổi, vẫn giống như mười mấy năm trước, nhưng anh ấy vẫn ở trong lòng đất như cũ, chúng ta chỉ có thể để con người đi thăm dò. Bọn họ phải tiếp xúc với Chu Nguyên bằng cách nào?”
Mảnh vỡ tượng của Cửu Châu trong tay Vân Sâm không nhìn thấy được, nhưng lại có thể giúp cô dịch chuyển đến dưới lòng đất.
Hoa Đình bình tĩnh nói: “Tôi cũng sẽ đi tới đó.”
Một câu nói làm nổi dậy ngàn con sóng, Trà Phủ, Chi Giang và Tân An nghẹn họng trơ mắt nhìn về phía thiếu niên mặc y phục trắng.
Hoa Đình tiếp tục nhẹ giọng nói: “Nếu có tôi thì trên đường, bọn họ có thể sẽ an toàn hơn rất nhiều.”
Đúng vậy, tòa thành Hoa Đình có thể di chuyển, anh trực tiếp di chuyển đến Chu Nguyên bên kia là được.
Một tòa thành trung bình như Hoa Đình sử dụng Phiêu Bạt để di chuyển thì cực kỳ tiêu hao năng lượng, tất cả năng lượng mà anh và Vân Sâm sở hữu còn không đủ để tòa thành di chuyển một trăm mét nữa kìa.
Sau khi trở thành tòa thành lớn, năng lượng của bản thân anh biến đổi khá nhiều, cũng hiểu biết nhiều hơn về Phiêu Bạt, năng lượng tiêu hao giảm đi đáng kể. Dưới tình huống không gặp trở ngại mà di chuyển đến Chu Nguyên, thì dự tính khoảng cỡ hai mươi ngày là có thể tới nơi.
Con người lập thành một tiểu đội đi thăm dò, Vân Sâm cần thời gian dùng mảnh vỡ tượng của Cửu Châu để thăm dò vị trí của Chu Nguyên. Bọn họ muốn tìm được vị trí hẻm núi cũng phải cần thời gian, trên đường đi có thể vô cùng nguy hiểm…
So sánh hai cái, cứ trực tiếp để anh di chuyển cho lành.
Lỡ như Chu Nguyên vẫn còn ở vị trí cũ, nói không chừng anh còn có thể đi xuống hẻm núi, dùng dây leo kéo Chu Nguyên từ dưới mặt đất lên nữa.
Hoa Đình nghiêm túc phân tích ưu nhược điểm cho Trà Phủ, Chi Giang và Tân An nghe.
Thật ra Hoa Đình còn có chút tâm tư riêng.
Anh biết rõ Vân Sâm tất nhiên sẽ tham gia chuyến thăm dò này, anh không muốn lại đứng tại chỗ chờ đợi nữa.
Anh em Trà Phủ ghen tỵ đến nỗi mặt mày nhăn nhó. Bọn họ điên cuồng bắt lấy Hoa Đình, lắc qua lắc lại, đồng thanh hét lên: “Chúng tôi đổi tài năng tòa thành với anh thì thế nào?”
Hoa Đình bị lắc qua lắc lại, cây trâm trên búi tóc đong đưa theo sắp rơi xuống, anh bất đắc dĩ nói: “Cho dù hai người thật sự có tài năng này, cũng không thể di chuyển giống như tôi được đâu.”
Chi Giang và Tân An buột miệng thốt lên: “Vì sao?”
Hoa Đình có chút bất đắc dĩ, không tình nguyện nói: “Diện tích của tôi nhỏ nhất.”
Trà Phủ, Chi Giang và Tân An: “…”
Bọn họ nghiêm túc suy nghĩ về diện tích của Hoa Đình, đúng là như thế thật.
So sánh một chút đó là diện tích ba tòa thành bọn họ là công viên nhỏ, còn diện tích tòa thành Hoa Đình chính là một cái lồng chim nào đó trong công viên.
Anh em Trà Phủ vỗ bả vai của Hoa Đình, thông cảm nói: “Diện tích Chu Nguyên còn lớn hơn nữa, một tòa thành nhỏ như anh có thể kéo anh ấy lên được sao?”
Hoa Đình: “…”
Anh đặc biệt không vui đẩy hai anh em kia ra, gì mà gọi là tòa thành nhỏ như anh. Toà thành nhỏ thì làm sao, thực lực của anh cũng không hề kém nha.
Chưa từng nghe đến to hoàn toàn không tốt bằng nhỏ hay sao?
*
Hẻm núi ma quỷ.
Hạ Phong Niên ngước mắt lên, đầu ngón tay gõ lên mặt đất: “Cậy là Thành Quyến Giả của Vũ Nguyên, mấy người nhận được tin tức của tòa thành phía Đông, muốn giúp đỡ tòa thành phía Đông, vậy nên đã đi đến đây sao?”
Uông Việt Niên ngồi xổm trên mặt đất, ngoan ngoãn gật đầu.
Bạn của anh ta vẫn lơ lửng trên không, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Anh ta đã hỏi Hạ Phong Niên, đối phương nói vị trí này dưới lòng đất vốn là không phải nơi con người có thể ở lại. Con người xuất hiện tại nơi này, hôn mê ba bốn ngày là chuyện bình thường, trái lại anh ta có thể tỉnh lại sớm như vậy đã là tình huống đặc biệt rồi.
Hạ Phong Niên: “Tin tức của tòa thành nào ở phía Đông vậy?”
Uông Việt Niên: “Hải Hữu.”
Hạ Phong Niên có chút đăm chiêu, ông lại hỏi: “Cậu biết tình hình của những tòa thành khác ở phía Đông không?”
Uông Việt niên lắc đầu, anh ta dè dặt nói: “Người đi cùng với tôi còn có Thành Quyến Giả Thần Kinh, so với tôi thì anh ấy càng hiểu biết tình hình của những tòa thành khác. Anh muốn biết tình huống của những tòa thành phía Đông sao?”
Hạ Phong Niên nói: “Con gái của tôi ở tòa thành phía Đông, là một Thành Quyến Giả.”
Uông Việt Niên há to miệng, khuôn mặt rắn rỏi biến thành khuôn mặt ngu ngốc, anh ta dùng tay khép miệng lại. Chỉ có con người mới có thể làm Thành Quyến Giả, Hạ Phong Niên thoạt nhìn không phải người, sao có thể sinh ra đứa bé là con người được chứ?
“Là tòa thành nào ở phía Đông vậy?”
Cụ thể tòa thành nào cũng không rõ, Hạ Phong Niên cảm nhận được đá năng lượng trong người ông không ngừng bị kích hoạt ở phía Đông, còn có nhàn nhạt mùi vị của ý thức tòa thành. Loại phương thức kích hoạt đá năng lượng trong người ông này… Chỉ có đứa trẻ chảy huyết mạch của ông mới có thể làm được.
Con bé bây giờ đã mười sáu tuổi, còn nhỏ như vậy mà đã biết dùng năng lượng, còn làm Thành Quyến Giả, không hổ là con gái ông mà!
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Hạ Phong Niên lại nở một nụ cười ngây ngô.
Không biết con bé ở tòa thành nào…
Hạ Phong Niên nói thầm: “Chi Giang cũng tốt, tính cách tự do, biết chăm sóc người khác; Trà Phủ cũng được, chơi cùng với hai người rất thú vị; Tân An tính tình giống như ông cụ nhưng tuổi còn trẻ, cũng thích trẻ con, cũng biết chăm sóc người khác; Đông Kiều cũng xem như không tồi, ừm… Không được, không thể để con gái của mình giống như một thằng con trai được; Hải Hữu thì nữ tính, nhưng có hơi hung dữ, cá nuôi ăn rất ngon, không biết con bé có thích ăn cá không đây?”
Người này biết những ý thức tòa thành đó à? Anh ấy vẫn nói thiếu một toà thành, Uông Việt Niên tốt bụng nhắc nhở nói: “Hạ tiên sinh, phía Đông còn có Hoa Đình.”
“Hoa Đình không được.”
“Ơ, do anh ấy chưa tỉnh sao?”
“Tỉnh rồi.”
Uông Việt Niên càng thêm nghi hoặc hỏi: “Tại sao Hoa Đình không được, tôi nghe nói ma quỷ đổ bộ vào Hoa Đình, giữa đám ma quỷ vây quanh mà anh ấy có thể tỉnh lại thì không phải là một ý thức tòa thành đặc biệt lợi hại sao, làm Thành Quyến Giả của anh ấy rất an toàn mà!”
Hạ Phong Niên khịt mũi coi thường: “Lúc trước tôi chạy tới phía Đông, tôi thấy cậu ta là một ý thức tòa thành nũng nịu như một tên nhóc con, làm Thành Quyến Giả cho cậu ta, chẳng phải mỗi ngày đều phải làm mẹ anh ta luôn sao?”
Ông nói năng khí phách: “Con gái của tôi muốn làm thì cũng phải làm công chúa nhỏ, ăn no nê xong mới đi móm cho Hoa Đình ăn được.”