Chương 62: Ngấm ngầm trạch đấu
Khi Lục gia và Nguyên gia kết thân, Nguyên gia vẫn chỉ vừa mới hưng khởi, có Lục gia dìu dắt nâng đỡ, mấy năm nay từng bước lớn mạnh, từ từ có thế lực thuộc về mình, về danh tiếng lại mơ hồ có ý áp đảo Lục gia.
Lục Thác không quan tâm tới chuyện này, thậm chí còn bảo Nguyên Thị làm nhà. Một mặt là vì hai nhà có quan hệ thông gia, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Mặt khác là vì muốn cân bằng lực lượng trong triều. Dù sao, nếu chỉ có Lục gia lớn mạnh, thật sự không phải là chuyện may mắn.
Lục Tử Kỳ trở về trước, phái người điều tr.a kỹ người bên cạnh Nguyên Thị. Kết quả phát hiện, Tử Cầm đúng là tai mắt mà Nguyên gia sắp xếp vào Lục gia nhiều năm trước, có trách nhiệm thông báo tất cả các loại tin tức cho Nguyên gia và Nguyên Thị, trong đó không thiếu một số manh mối rất có khả năng tạo thành bất lợi với Lục gia.
Thật ra, Lục Thác đã sớm biết những chuyện này, cho nên vẫn không động vào nàng, bởi vì cảm thấy giống như là trò hề vậy, vốn không để ý.
Lục Tử Kỳ lại cảm thấy đây là một cơ hội, giúp thê nhi tăng thêm một cơ hội được bảo vệ.
Dưới sự ngầm đồng ý và giúp đỡ của Lục Thác, chàng cũng đã bắt đầu âm thầm an bài để người nhà Tử Cầm trốn thoát mà không bị phát hiện, từ quê nhà đến thẳng phía Nam. Đồng thời vì phong tỏa tin tức nghiêm ngặt nên Nguyên Thị không hề biết đến chuyện này.
Lần này, Lục Thác mượn cơ hội nổi giận đuổi Tử Cầm ra ngoài, thật sự làm Nguyên Thị trở tay không kịp. Đợi đến khi phản ứng lại thì người nhà của Tử Cầm và Vương Lâm đã biến mất toàn bộ, không tr.a ra dấu vết.
Sở dĩ Lục Thác muốn làm như vậy, phần lớn nguyên nhân là vì bồi thường cho Lục Tử Kỳ.
Bởi vì chuyện năm đó của Tiết Tử Đồng, Nguyên Thị gây ra sóng gió không hề nhỏ. Thậm chí bảo người khác giả mạo thư từ, nói Tiết Tử Đồng không tuân thủ chuẩn mực đạo đức, cấu kết với hảo hữu của Lục Tử Kỳ. Tuy rằng sau này điều tr.a rõ sự việc, nhưng mà sỉ nhục như thế, có thể nói là trí mạng với một vị cô nương trong sạch.
Đồng thời Nguyên Thị làm như vậy vì lo lắng con dâu thứ hai sẽ sinh một đứa cháu đích tôn cho Lục gia. Ép con trai thứ hai vốn rất được sủng ái vào đường cùng, lại khiến con trai cả không còn thời gian trở mình, cũng tạo cơ hội để Tiết gia và Lục gia không còn nối lại tình xưa, mục đích chính là muốn Nguyên gia thừa dịp này để vươn lên.
Cuối cùng đã đạt được mục đích, mặc dù Tiết Tử Đồng sinh một đứa con nhưng bản thân lại ngọc nát hương tan, khiến cho tinh thần Lục Tử Kỳ sa sút sống qua ngày, thậm chí còn đi tới biên cương xa xôi, con trai thứ hai dần yếu thế.
Mà vì cái ch.ết của Tiết Tử Đồng mà mối quan hệ giữa Lục gia và Tiết gia hoàn toàn rạn nứt, tạm thời chỉ có mượn sức mạnh của Nguyên gia mới có thể ổn định địa vị sau biến cố. Vì vậy vẫn nhẫn nhịn với Nguyên gia.
Cũng chính vì như thế, sự oán hận của Lục Tử Kỳ cũng không có chỗ phát tiết. Chỉ vì lợi ích gia tộc mà tổn hại đến tình thân khiến chàng cảm thấy nản lòng, cuối cùng bực tức rời nhà.
Dĩ nhiên, rất ít người biết đến sự thật này.
Ngoài mặt, Nguyên Thị vẫn luôn là con dâu hiền lương hiếu thuận, là mẫu thân tốt dịu dàng yêu thương, chủ tử đối xử tử tế với hạ nhân.
Lục Tử Kỳ biết, vì người bạn bị oan kia là Hoắc Nam. Về chuyện vu khống hãm hại này, chàng đã dốc sức điều tr.a ra chân tướng, nhưng không thể làm được gì.
Cho nên lần này trở về, chuyện đầu tiên Lục Tử Kỳ phải làm chính là ngăn cản Nguyên Thị có khả năng gây sóng gió, xúc phạm đến thê nhi của chàng lần nữa.
Tử Cầm, chính là một con bài tốt.
Nàng ta không chỉ biết rất nhiều bí mật của Nguyên Thị, còn biết không ít bí mật của Nguyên gia. Bởi vì nàng ta và tam công tử được sủng ái nhất Nguyên gia, luôn có quan hệ mập mờ không rõ.
Không nghi ngờ chút nào, Tử Cầm là một người thông minh, hiểu phải nắm giữ những thứ có thể làm bùa hộ mệnh cho mình và người nhà.
Chuyện này cũng là một trong những lý do Lục Thác vì một nha hoàn nhỏ bé không đáng kể mà làm to chuyện thế này.
Gần đây, Nguyên gia quá mức liều lĩnh, hiện giờ là lúc bị chèn ép rồi…
Ngoài ra, Lục Thác viết một lá thư cho tướng lĩnh cấm quân trấn giữ ngoài thành, bảo bọn họ điều vài trăm người ra ngoài quấy nhiễu thổ phỉ. Tất cả vì muốn chứng minh sau khi mình rút khỏi, vẫn còn mấy phần lực ảnh hưởng trong quân đội.
Mà Lục Tử Kỳ nhìn ra tai hại từ trong thể chế quân đội. Chuyện này lại là ngòi nổ giao chiến của hai lực lượng khác sau này.
Đủ loại nguyên nhân trong này, đương nhiên Tống Tiểu Hoa không thể nào biết được, Lục Tử Kỳ cũng không có ý định để cho nàng biết.
Ứng đối các mối quan hệ rối ren phức tạp trong gia tộc, nàng đã làm rất khá rồi. Còn những tranh đấu không thấy máu, những thứ âm u tràn đầy dơ bẩn kia, cứ để một mình hắn đối mặt.
Là một người nam nhân, không có cái gì bất lực hơn, sỉ nhục hơn việc không bảo vệ được thê tử của mình. Chàng đã nếm thử một lần rồi, nhất định sẽ không để có lần thứ hai.
Nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt lóe sáng bị che khuất đó, trong nụ cười của Lục Tử Kỳ còn có chút chua xót và mệt mỏi.
Trong hoàn cảnh thế này, ai cũng không cao thượng, sạch sẽ hơn ai.
Nguyên Thị lấy người nhà ra uy hϊế͙p͙, khống chế Tử Cầm vì mục đích riêng, không phải chàng cũng thế sao?
Chàng rất coi trọng tình thân nên cho Tử Cầm một căn nhà, nhưng cũng giống như cho một lồng chim vững chắc vây nàng ta.
Sự khoan dung thật thà của Vương Lâm mới có thể hóa giải được đề phòng và sự lạnh lẽo trong lòng nàng ta. Hai người cùng chung hoạn nạn, mới có thể nắm tay sống bình an cả đời.
Nếu như không thể, vậy thì làm sao? Tạm cho là lộ phí để nàng ta ứng phó.
Đây đã là sự an bài nhân từ nhất mà Lục Tử Kỳ có thể làm được.
Dù sao, năm đó trong những kẻ hại Đồng Nhi, Tử Cầm cũng không thoát khỏi liên quan. Nếu như không phải nể tình nàng ta thề ch.ết bảo vệ người nhà, có chút giống Diêu Diêu, thì sao có thể đáng giá để chàng lo lắng thế này? Để nàng ta mở miệng, có rất nhiều biện pháp!
Màn đêm buông xuống, trăng sao khó khăn hiện ra, gió đêm hơi lạnh.
Trong không khí truyền đến tiếng chiêng trống trên vũ đài ở nơi xa, nhẹ nhàng mịt mù như ẩn như hiện.
Chuyện xưa như vở kịch vừa phức tạp vừa rối rắm, nhưng sao bằng cuộc sống chân thật, giả dối lại quỷ quyệt? Người xem cùng người hát hí khúc, ai là khán giả của ai?
Cúi người nhìn thiên hạ cuộn tròn ở trong ngực như con mèo nhỏ, trong tiếng nói của Lục Tử Kỳ mang theo một phần vui thích còn có nét khàn khàn đặc biệt: “Diêu Diêu! Nàng thích xem hát không?”
Tống Tiểu Hoa lười nhác, dùng ngón tay như có như không vuốt ve lồng ngực màu lúa mạch của chàng: “Không thích xem hát ở nơi này của các chàng, y y a a không biết đang hát cái gì. Chỉ là…” Ôm hông của chàng, khẽ cọ xát hõm vai của chàng: “Ta lại càng ngày càng hứng thú xem hát diễn ra ở trong đại trạch viện của Lục gia. Tử Kỳ! Ta hiểu ý của chàng, ta chỉ muốn làm người xem hát đứng ngoài quan sát, những thứ hóa trang thật thật giả giả trên sân khấu kia đều không liên quan chút nào đến ta. Nếu có liên quan đến ta, cũng chỉ có chàng và Lăng Nhi. À đúng rồi! Đương nhiên còn có Vô khuyết.”
Khóe môi Lục Tử Kỳ giương nhẹ, ngậm lấy vành tai mềm mại của nàng: “Diêu Diêu! Nhất định ta sẽ cho nàng một ngôi nhà thật êm ấm.”
Ngày hôm sau, ăn điểm tâm xong, Tống Tiểu Hoa vui tươi hớn hở đi tới ‘Thịnh Viên’, tìm Nguyên Thị nói chuyện phiếm.
Vừa mới vào cửa, nghe thấy nàng ta nổi giận với người khác, nói là cháo trắng làm quá nhạt, món dưa cải lại làm quá mặn. Tống Tiểu Hoa buồn cười, bước nhanh tới: “Đại tẩu! Mới sáng sớm, là ai chọc giận tẩu mất hứng?”
Nguyên Thị thấy nàng tới, vẫy tay bảo người hầu lui ra: “Một người hai người đều không làm tẩu bớt lo, đâu giống người bên cạnh muội, cơ trí hiểu biết như thế. Đến đây, muội nhất định phải dạy tẩu, làm sao chỉ bảo những hạ nhân này.”
Tống Tiểu Hoa cười ngồi trên băng ghế bên cạnh nàng ta: “Đại tẩu! Đột nhiên Tử Cầm không ở đây, khó tránh khỏi sẽ có chút không quen. Hơn nữa, tẩu cũng không thể dựa theo tiêu chuẩn của nàng ấy để yêu cầu người khác, nàng ấy là người tẩu mất nhiều công sức tự tay dạy dỗ như vậy, là nhân vật cỡ nào chứ?”
Vừa nhắc tới Tử Cầm, vẻ mặt Nguyên Thị rõ ràng cứng đờ, khẽ thở dài: “Tử Cầm cực khổ hầu hạ tẩu những năm nay, vốn định tìm một nhà khá giả cho nàng ấy, coi như là đáp lại toàn bộ tình cảm giữa chủ tớ, không ngờ… Xem như số mệnh của nàng ấy không tốt, phúc bạc đi!”
Tống Tiểu Hoa cũng giả vờ sụt sịt theo, sau đó lại cười nói: “Chúng ta đừng nói tới nàng ấy nữa. Như vậy đi, mấy ngày trước muội xem một cảnh hát mới, nội dung rất thú vị. Dù sao không có gì làm, không bằng muội kể cho tẩu nghe giải sầu, được không?”
Uống một ngụm trà hắng giọng một cái: “Tuồng hát này nói đến chuyện xưa trong một đại trạch viện, không khác Lục gia của chúng ta là mấy. Chưởng gia, là nàng dâu của Nhị công tử, người ta gọi là Nhị thiếu phu nhân. Nghe và nhìn cứ như giống như đang nói muội vậy.”
Nguyên Thị cười đồng ý: “Đúng vậy, thật đúng là khéo.”
“Vị Nhị thiếu phu nhân này tuyệt đối là người giỏi giang, quản lý cả nhà thỏa đáng, mọi người nhắc tới nàng ấy đều là những lời khen không dứt miệng. Cho dù là lão gia, phu nhân, lão phu nhân đều sủng ái, coi nàng ấy là một khối bảo vật, quả thật nổi trội như mặt trời ban mai, không có ai bì được. Nhưng mà, nàng ấy có tốt đến đâu, cũng có hai điều không được, một là quá mức mạnh mẽ, hai là quá hẹp hòi với người khác.”
Tống Tiểu Hoa dừng lại, uống một ngụm trà, khóe mắt khẽ lóe lên nhìn nụ cười có chút miễn cưỡng của Nguyên Thị, tiếp tục nói: “Bởi vì nàng ấy không có con trai, nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, liền tính kế giết ch.ết nữ nhân đã có cốt nhục của trượng phu, cuối cùng làm cho phu thê chia ly. Cho tới bây giờ vẫn không chịu chút thua thiệt, mọi việc đều muốn tranh cao thấp, đương nhiên sẽ đắc tội với không ít người. Đại tẩu đoán một chút xem, một người giống như thế, kết quả sẽ như thế nào đây?”
Nguyên Thị nâng chén trà lên nhẹ nhàng thổi lá trà bồng bềnh trên mặt nước, tựa như thuận miệng đáp: “Tẩu thấy, tám chín phần không phải là kết cục tốt đẹp gì nhỉ?”
Tống Tiểu Hoa cười như không cười nhìn nàng ta, gằn từng chữ: “Mưu kế quá thông minh, ngược lại làm hại đến tánh mạng của nàng ấy.”
Mặt nước giống như bị gió thổi qua, dao động kịch liệt.
“Thật ra thì theo ý muội, làm người cần gì tranh chấp như thế? Bản thân mình sống mệt mỏi không tính, còn có khả năng làm liên lụy đến người khác. Đại tẩu, tẩu nói xem có đúng không?” Tống Tiểu Hoa thong thả vuốt vuốt ống tay áo: “Dù sao, Nhị thiếu phu nhân em đây mãi mãi sẽ không trở thành vị thiếu phu nhân trong cảnh hát kia. Muội rất lười, lại chưa bao giờ tính kế đấu tới đấu lui gì đó, sẽ không làm chuyện tranh giành, cũng không muốn làm. Đời này không có mong ước gì, chỉ cầu trượng phu và đứa nhỏ sống yên bình mà thôi. Cho nên gánh nặng của chưởng gia này, cũng chỉ dựa vào đại tẩu gánh thôi.” Nói xong, đứng dậy, nửa thật nửa giả hành lễ với Nguyên Thị: “Đại tẩu, tẩu vất vả nhiều rồi.”
Lông mày Nguyên Thị khẽ nhíu lại, chợt vội vươn tay đỡ, nói: “Nào có như lời của muội nói, tẩu vốn định sau khi muội đến vừa đúng có thể giúp tẩu, hai chúng ta cùng nhau quản lý gia nghiệp khổng lồ này. Không nói gạt muội, tẩu thật sự cảm thấy có chút lực bất tòng tâm!”
Thừa dịp cầm ngược lại, Tống Tiểu Hoa thản nhiên thả một vật vào trong tay nàng ta: “Đại tẩu quá mức khiêm tốn, cũng quá mức coi trọng muội, nhưng muội không có loại bản lãnh này. Đại tẩu cứ làm việc đi ạ, không quấy rầy nữa. Muội cũng phải trở về cho chó ăn, trêu chọc chim, chờ Tử Kỳ và Lăng Nhi trở về ăn cơm!”
Vừa đi ra khỏi cửa liền mơ hồ nghe thấy tiếng vang nhỏ, hình như là tiếng ly trà bị ném bể.
Tống Tiểu Hoa nhếch miệng cười, tâm tình thoải mái.
Chắc chắn Nguyên Thị đã phát hiện Tử Cầm và người nhà cùng nhau biến mất khỏi thế gian không tìm thấy nữa, đang bể đầu sứt trán tìm kiếm khắp nơi, chính là nàng vô cùng “tốt bụng” chỉ ra con đường lầm lạc này.
Đó là túi thêu tự tay Tử Cầm làm ra, hơn nữa rõ ràng là mới làm mấy ngày nay, tất nhiên Nguyên Thị liếc một cái là có thể nhìn ra tác phẩm thêu của nàng ta.
Nói một tiết mục ngắn liên quan đến Vương Hi Phượng kia. Một mặt là vì nói cho Nguyên Thị, xưa nay Tống Tiểu Hoa nàng không có ý tranh giành cướp đoạt cái gì. Mặt khác cũng bày tỏ rõ, nếu như làm chuyện quá đáng, thì ác giả ác báo. Đến lúc đó, kết quả “làm hại đến tính mạng” là gì, thật sự rất khó coi…
Lục Tử Kỳ và Lục Tử Hằng là hai huynh đệ mất mẫu thân từ nhỏ. Làm huynh trưởng nên khi Lục Tử Hằng còn tuổi nhỏ liền gánh vác trách nhiệm chăm sóc đệ đệ. Khoảng thời gian đó, bao nhiêu nỗ lực, chịu đựng bao nhiêu oan ức, có bao nhiêu gian nan, Lục Tử Kỳ đều nhìn thấy, toàn bộ đều khắc ghi ở trong lòng. Đối với người đại ca này, chàng vẫn luôn kính trọng, tình cảm cực kỳ sâu đậm.
Về điểm này, Tống Tiểu Hoa rất rõ ràng. Cho nên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn thật sự trở mặt với Nguyên Thị, làm khó huynh đệ hai người.
Dù sao, sau khi ầm ĩ một phen thế này, tin rằng Nguyên Thị sẽ không ăn no không có việc gì làm mà chạy đến gây phiền phức cho nàng.
Mà chuyện nàng phải làm sau này, chính là lúc người ta diễn kịch, thỉnh thoảng đi qua thêm mắm dặm muối…