Chương 18: Chương 18
"Huynh nói xem, có phải là phụ nữ thì tính tình đều không tốt lắm có phải không?"
Trương Đồ nghe Thẩm Tương Uyên hỏi một câu không đầu không đuôi, gãi đầu: "Tình tình phụ nữ thế nào thì ta không biết, nhưng tính đệ thì đúng là khó ưa đấy."
"Cút." Thẩm Tương Uyên lạnh giọng mắng.
Trương Đồ thầm mắng chàng một câu sau đó oanh liệt bị đá bay ra khỏi phủ.
Tiễn khách xong, Thẩm Tương Uyên về phòng, trên đường đi tắt qua phòng cho khách ở tòa phía đông.
Cửa phòng khép chặt, chàng bực bội toan giơ chân lên đá, nhưng chần chờ một lúc cuối cùng vẫn từ bỏ, hằm hằm lăn bánh xe rời đi.
Chẳng phải hôm đó còn nói sẽ trồng hoa ở phủ ư, kết quả thì sao? Chàng sai người mua hạt giống về, chỉ mong có thể nhìn thấy nụ cười hồn nhiên ngày ấy, cô nàng cũng cười thật, nhưng chẳng qua chỉ là miễn cưỡng, còn có vẻ cố ý lấy lòng.
Thẩm Tương Uyên ghét nhất là vẻ mặt này, tất cả hào hứng cũng sụp đổ trong phút chốc.
"Tướng quân, ta vẫn nên dọn đến phòng cho khách thì hơn, sợ quấy rầy chàng..." Diệp Thê khôi phục bộ dạng vâng vâng dạ dạ khép nép vâng lời như trước.
"Ừ." Thẩm Tương Uyên không nhiều lời, chỉ đáp một tiếng như đồng ý, cả bụng tức không biết xả đâu cho hết.
Sau khi Diệp Thê rời đi, chàng mới quẳng cả túi hoa vì nàng mà tìm xuống đất, vung vãi khắp phòng.
Mấy ngày sau đó, hai người cũng ngẫu nhiên chạm mặt, Diệp Thê đều khom mình hành lễ, mặt mày cũng cúi gằm cả xuống.
Thẩm Tương Uyên thì không lộ mảy may cảm xúc, rét lạnh như băng, hai tay khoanh trước ngực, hệt như con chó dữ chỉ chực chờ cắn người.
Diệp Thê càng sợ, Thẩm Tương Uyên càng dữ, càng dữ lại càng sợ, cứ thế thành một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Cô nương này phát cáu gì thế, lão tử đối xử với nàng tốt thế cơ mà.
Một khi mãnh thú đã đưa con mồi vào phạm vi an toàn của mình, sẽ vô thức nảy sinh ý muốn bảo hộ và độc chiếm mãnh liệt.
Thẩm Tương Uyên tự thấy mình đã vô cùng kiên nhẫn với Diệp Thê, nhưng hình như nàng lại không thấy vậy, đúng là quá đáng.
Cơn bực bội như cắn nuốt lấy chàng, lúc lên thượng triều mặt mày cũng xám xịt, càng làm tăng tính chân thực của mấy lời đồn ác ý, mấy người bạn chí cốt của chàng cũng thay phiên nhau tới hỏi han.
Đáng thương cho đô úy Trương Đồ, chuyến này đi vẫn chẳng có tác dụng đi, lại còn bị người ta đuổi trắng trợn.
Diệp Thê vẫn luôn tránh ở trong phòng nền không biết bên ngoài đã hỗn loạn đến mức nào, ủ rũ buông khung thêu trong tay xuống, nàng đối với Thẩm Tương Uyên...!haiz.
Sau khi dọn ra phòng riêng, tự mình suy ngẫm mấy ngày, Diệp Thê cũng có phần thông suốt.
Hành vi hôm đó của chàng với Thẩm đại bá không phải vô duyên vô cớ, nói khó nghe thì là gieo nhân nào gặp quả nấy, nhưng dù sao đối phương cũng là trưởng bối nên mới khiến người luôn bị gò bó bởi khuôn phép như nàng cảm thấy khó chấp nhận.
Trong trường hợp tương tự, Diệp Thê luôn lựa chọn nhượng bộ và né tránh.
Hơn nữa, xem ra đại bá không vừa mắt Thẩm Tương Uyên đã lâu, bản thân nàng không hiểu đầu đuôi mà lại tùy ý kết tội chàng, phụ lòng tốt của chàng.
Cả những hạt giống hoa kia nữa, thật đáng tiếc.
Trong lòng áy náy, Diệp Thê vẫn luôn trốn tránh không dám gặp Thẩm Tương Uyên, mặc dù muốn tìm một cơ hội nói chuyện tử tế với chàng, nhưng mỗi lần đối diện với sắc mặt âm u nặng nề đó là nàng lại sợ.
Phải thế nào mới tốt đây, Diệp Thê âu sầu khổ não.
Chuyện hai người chia phòng cũng đã truyền tới tai lão phu nhân, làm bà lo lắng không thôi.
"Thê Nhi, có phải Tương Uyên bắt nạt con không?"
"Không ạ, tướng quân tốt với con lắm." Câu trả lời của Diệp Thê tràn đầy ý bảo vệ chàng.
"Thế sao tự dưng..."
"Chân tướng quân còn đang bị thương nên có vài chỗ không tiện.
A Tả, A Hữu sẽ hợp chăm sóc chàng hơn con."
Lão thái thái nghe xong lại hiểu nhầm, tưởng là nói đến phương diện kia, bà dùng khuôn mặt của người từng trải, nói: "Các con còn trẻ, không nóng vội không nóng cội, sau này tất con đàn cháu đống."
Tân hôn là thời điểm ngọt ngào biết bao, khuôn mặt già nua của lão thái thái thoáng đỏ lên, nhưng rồi lại nhớ tới chuyện con trai cả cáo trạng với mình, bà không khỏi thở dài.
Một cước của A Hữu âm hiểm vô cùng, lại còn là người có nội lực, vết thương đau đến tận xương tủy, bên ngoài thì nhìn như không có chuyện gì, nhưng đến đại phu cũng khó mà trị dứt được.
Thân là trưởng bối, vô tài vô đức thì thôi đi, đằng này lại còn bị con cháu giáo huấn, đúng là mất mặt.
Lại còn vô lý bắt người ta ngậm bồ hòn làm ngọt, đúng thực là cậy vào mẫu thân thương mình.
Nghĩ tới đây, lão phu nhân lại càng sầu não.
Con hư tại mẹ, cũng vì năm đó bà đối xử bất công, mới dẫn tới thảm cảnh anh em không thuận hòa.
Là bà có lỗi với cả nhà lão Tứ, đôi mắt nhăn nheo của lão thái thái nhòe ướt, ngẫm lại cũng sắp đến ngày giỗ của lão Tứ, bà nắm lấy tay Diệp Thê vỗ về: "Thê Nhi, con năm ngày nữa là đến ngày giỗ của phụ thân Tương Uyên, chắc tâm trạng thằng bé cũng không tốt, vất vả cho con rồi.".