Chương 51: Chương 51

Sau khi Diệp Thê ngất xỉu, Thẩm Tương Uyên luôn ôm nàng trong lòng, đến tận lúc đại phu đến cũng không chịu buông ra.
Đại phu thấy mặt tướng quân xanh mét không dám trì hoãn, người này là sủng thần của thiên tử, nếu không cẩn thận để vị này nổi giận có khi cả nhà ông cũng chẳng giữ nổi mạng.


Lòng ông ta nơm nớp lo sợ hấp tấp rút khăn lụa đặt lên cổ tay Thẩm phu nhân, tinh tế xem mạch.
Đấy mắt lão đại phu sáng ngời, lập tức đứng dậy chắp tay hành lễ: "Chúc mừng tướng quân.
Chúc mừng tướng quân, phu nhân đã có hỉ."


"Có hỉ?" Thẩm Tương Uyên sửng sốt, cả cơ thể căng cứng như được thả lỏng.
Thê tỷ tỷ có con của chàng, vậy thì không có khả năng chạy theo nam nhân khác nữa.
Không ai có thể đoán được suy nghĩ lạ lùng này của Thẩm tướng quân, chỉ nghĩ chàng đang quá đỗi ngạc nhiên, vui sướng.


Nhưng Thẩm tướng quân lúc này chẳng hề để tâm đến gì mà con nối dòng, con nối dõi, điều duy nhất chàng để ý chính là Diệp Thê của chàng.
"Đúng vậy, tướng quân phu nhân đã có hỉ." Đại phu như trút được gánh nặng trong lòng, còn tưởng rằng có thể sẽ gặp phiền toái.


Đúng là ông trời phù hộ ra là phu nhân có tin vui.
"Gần đây trời nóng bực, sợ là buồn bực tích tụ gây mệt mỏi cho nên phu nhân mới ngất đi.
Nhưng triệu chứng này không đáng ngại, một chút nữa là sẽ tỉnh lại."


"Đúng là đại hỷ." Phúc bá lấy lại tinh thần trước tiên chắp tay trước ngực chân thành khấn, lão gia, lão phu nhân trên trời cao có linh thiêng phù hộ độ trì cho phu nhân, cho Thẩm gia.
Nhóm tôi tớ, nha hoàn đứng xung quanh cũng nhao nhao nói lời chúc mừng.


available on google playdownload on app store


Những âm thanh ồn ào hết đợt này đến đợt khác dội vào tai Thẩm Tương Uyên khiến chàng bực bội, khó chịu, chàng nhìn dung nhan an yên say ngủ của Diệp Thê lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."


Phúc bá hầu hạ chủ tử nhiều năm, vừa nghe đã cảm nhận được ngữ điệu tướng quân nhà mình có điểm dị thường, ông không biết mới lúc trước hai vợ chồng vừa khắc khẩu, chỉ cho rằng Thẩm Tương Uyên lần đầu làm cha nên có chút lo lắng.


Mọi người nhanh chóng rời đi, đại phu kê đơn, Phúc bá sai người đến nhà chính báo tin vui.
trong phòng hiện tại chỉ còn Thẩm Tương Uyên vào Diệp Thê.


Nam tử vài lần nâng tay lên muốn vuốt ve bụng nhỏ của thê tử, cuối cùng vẫn không dám, chàng biết giờ phút này mình không nên và không được làm vậy.
Chàng sẽ làm tổn thương Diệp Thê mất.


Thẩm Thương Uyên buông tay, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, cẩn thận dém chăn, sau đó bắt đầu đi một vòng quanh, vừa đi vừa đếm bước chân để ổn định lại cảm xúc.


Nhưng hoàn toàn vô tác dụng, càng cố tĩnh tâm chàng càng như nghe thấy rõ tiếng tim đập thình thịch đầy xúc động và cảm xúc nôn nóng, bồn chồn.
Trong lúc Thẩm Tương Uyên tâm phiền ý loạn muốn đi đến thao trường giải tỏa một lúc, thì nữ tử trên giường "ưm" một tiếng, yếu ớt gọi: "Uyên Nhi."


Diệp Thê tỉnh.
"Thê tỷ tỷ." Thẩm Tương Uyên gấp gáp chạy đến mép giường.
Vừa tỉnh dậy Diệp Thê vẫn đang có chút mê mang, tiếng gọi chàng phát ra trong mơ hồ, đến chính nàng cũng không ý thức được.


"Thiếp..." còn chưa nói nên lời, nàng đã bị cơn nôn khan dữ dội cắt ngang, Diệp Thê gian nan ngồi dậy, cả người cực kỳ mệt mỏi, phờ phạc phải dựa vào đối phương mới ngồi dậy được.


Bộ dạng yếu đuối, mong manh nép vào ngực chàng khiến Thẩm Tương Uyên cảm thấy được an ủi lớn, tâm trạng nôn nóng, bồn chồn cứ thế nhẹ nhàng bình ổn, chàng đặt trán mình lên trán nàng, dịu dàng nói: "Thê tỷ tỷ có thai rồi."
"Thiếp mang thai?"


Biểu cảm của nàng so với chàng khi biết tin cũng không khá hơn là bao, bối rối, kinh ngạc...!Nàng ngơ ngác cúi đầu, đặt tay lên bụng nhẹ nhàng vuốt ve.
Thật kỳ diệu biết bao trong chiếc bụng nhỏ bằng phẳng này lại cất giấu một sinh mệnh, là kết tinh của nàng và tướng quân, là hài tử của hai người họ.


Diệp Thê không tự chủ được cười rộ lên, má núm đồng tiền lấp ló, nàng kinh hỉ ngẩng đầu nhìn về phía chàng, rõ ràng đối phương nói cho nàng hay tin, nàng lại khắc chế không nổi muốn được chia sẻ lần nữa cùng chàng sự hạnh phúc dạt dào này.
Diệp Thê cầm tay phu quân đặt lên bụng mình.


Lúc này, Thẩm Tương Uyên đột nhiên nhớ ra gì đó, theo bản năng nói thành lời, chẳng kịp suy nghĩ thiệt hơn: "Nàng đã hoài thai con ta, vậy thì đừng hòng theo nam tử khác rời đi."


Thẩm Tương Uyên là một tên đàn ông ngốc nghếch, trên phương diện tình cảm chẳng khác nào đứa nhóc mới lớn, sao hiểu được sự trung trinh mà nữ tử hết mực coi trọng, giữ gìn..
Lời này nói ra quả thực vũ nhục Diệp Thê ghê gớm.


Niềm vui sướng tột cùng ban nãy chì vì lời nói bậy bạ này mà hoàn toàn bị xóa sổ, chỉ còn lại đau đớn, thất vọng.
Diệp Thê nhớ đến cảnh tượng trước khi nàng quá phẫn uất mà ngất đi, nỗi xót xa bỗng nhiên chồm dậy, hung hăng bủa vây nàng.


Diệp Thê hất tay Thẩm Tương Uyên ra, khóe môi đang cong lên hạnh phúc, buồn bã rủ xuống.
Nữ tử càng dịu dàng, ôn nhu thì lúc thực sự tức giận càng đáng sợ.
"Thẩm Tương Uyên."
Đây là lần thứ hai kể từ ngày gặp nhau nàng gọi cả họ cả tên chàng.


Lần đầu tiên là cách đây không lâu, trước khi ngất đi nàng vô lực, thất vọng gọi.
Có lẽ chàng căn bản còn chẳng nghe rõ, giờ phút này 3 chữ "Thẩm Tương Uyên" chất chứa bao tủi hờn.
Từ khi cha mẹ qua đời, hiếm có ai dám gọi tên đầy đủ của chàng.


Chàng cả kinh, thoáng hoảng hốt, nhưng lại không hiểu tại sao nàng lại tức giận.
Chàng chỉ nói thật lòng mà thôi.
"Chàng coi ta là loại người gì? Lả lơi ong bướm? Nay Tần mai Sở? Hay là chàng cho rằng là là loại nữ tử lầu xanh?"


Nắng ấm dịu dàng bỗng chốc hóa hàn đông giá lạnh khiến Thẩm tướng quân thoáng run rẩy, chàng bất tri bất giác nhận ra, hình như mình đã chọc Thê tỷ tỷ tức giận rồi....






Truyện liên quan