Chương 57: Chương 57
Nam nhân rời đi, miệng không ngừng càu nhàu, Diệp Thê nghe hiểu liền là ai đó đang nghẹn đến hờn.
Hài tử còn chưa sinh, nàng cũng đã bị đứa bé lớn này mình quấn lấy, dỗ dành chàng thành quen.
Không biết buổi tối chàng trở về sẽ dùng cách gì để làm nũng với mình, càng nghĩ càng cảm thấy hết nói nổi.
Đêm hôm đó, Thẩm Tương Uyên tắm gội xong trở về giường, ngoài dự đoán của Diệp Thê cực kỳ quy củ, thậm chí có thể nói là NGOAN đến khác thường, chàng vừa nằm xuống lập tức đặt tay lên ngực kéo chăn đến tận cằm, trừ bỏ mũi miệng thì nhất quyết không lộ ra thêm miếng thịt nào.
Sao hôm nay đột nhiên sói lại hóa cừu non an phận thế nhỉ, Diệp Thê mờ mịt nằm bên cạnh chàng, nàng biết rõ bản tính của nam nhân không phải nói đổi là đổi được.
"Tướng quân..."
"Ngủ đi." Thẩm Tương Uyên trầm ổn đáp, mắt nhìn thẳng.
"Uyên Nhi..." Diệp Thê đẩy đẩy cánh tay chàng, thấy chàng vẫn như cũ không có phản ứng, ngược lại hai mắt cương quyết nhắm lại, hô hấp dần dần bình ổn, như thể đã thiếp đi.
Thật sự ngoan ngoãn ngủ rồi? Diệp Thê khó có thể tin nổi.
Chẳng lẽ hôm nay ra cửa chàng gặp lão phu nhân, vẫn là trưởng bối nói dễ thuyết phục hơn, tuy rằng không biết cụ thể bằng phép màu nào tướng quân nhà mình đã nghĩ thông suốt, nhưng nàng vẫn cực kỳ cao hứng, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt chàng, không hề nhiều lời.
Thời điểm môi mềm chạm đến cơ thể chàng, Thẩm Tương Uyên lặng lẽ mở mắt ra, chờ phu nhân nhà mình có động tác kế tiếp.
Nhưng chờ mãi, chờ đến tận lúc mấy con mèo động đực ngoài viên kêu càng ngày càng da diết, cũng không thấy đối phương có động tĩnh gì.
Thẩm Tương Uyên thành thục binh pháp, trong binh pháp có chiêu: "Lấy lui vì tiến, như thật tương tiếp", kế hoạch triển khai cụ thể chàng cùng Trương Đồ đang thương thảo ròng rã 1 ngày, tự nhận là một kế tuyệt đối bách chiến bách thẳng, kết quả...!Tại sao Thê tỷ tỷ nhà chàng lại không hành động theo đúng kịch bản?
Theo suy nghĩ của chàng, sẽ giống như chàng lúc nhỏ, phụ thân trách cứ chàng ham chơi, lêu lổng, không có trí tiến thủ, vì vậy chàng giả vờ nghiêm túc luyện võ, bày ra bộ dạng từ lãng tử quay đầu, nghiêm túc học tập khiến phụ thân cho rằng chính mình đã tự tay làm mấy một đứa con hoạt bát, dễ thương, biến nó trở nên cứng nhắc, lạnh lùng, như thế phụ thân sẽ hối hận.
Thẩm Tương Uyên không biết là, cái trò tiểu xảo mèo cào này của chàng lão tướng quân ngay từ đầu đã nhìn thấu, đơn giản là phu nhân ông yêu thương con, ở bên gối thì thầm nói hài tử biết sai mà sửa mới là đáng quý, hơn nữa hiện tại con chăm chỉ văn thao võ luyện cũng là chuyện tốt, vì vậy hai phu phụ nhà Thẩm gia quyết định nhắm mắt làm ngơ.
Có phải chàng lui chưa đủ nhiều, hay là cứ kiên trì thêm mấy ngày, sau một hồi cân nhắc, Thẩm Tương Uyên dứt khoát ra quyết định này.
Không sai, chỉ cần kiên trì mấy ngày chàng không chủ động thân cận Diệp Thê, Thê tỷ tỷ chắc chắn sẽ chủ động hỏi han chàng, chủ động tìm chàng nhận sai, thừa nhận chính mình cư xử không khéo léo làm tổn thương tình cảm phu thê bọn họ.
Hừ hừ hừ, tất thảy đều nằm trong kế hoạch của chàng.
Ba ngày sau ----
"Tướng quân hôm nay cũng thật là ngoan."
Diêp Thê chủ động hỏi chuyện tướng công, nhưng nội dụng hoàn toàn khác với tưởng tượng của chàng một trời một vực.
Trước biểu hiện "LẠNH LÙNG" của chàng, đối phương cực kỳ hài lòng, còn không quên vỗ vỗ ngực chàng vui vẻ cười.
Tâm trạng Thẩm tướng quân hiện tại vô cùng phức tạp, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Lại qua 5 ngày ---
"Tướng quân tối qua không phải chàng đi ngủ từ sớm à? Sao mắt đỏ thế kia?" Diệp Thê vừa từ tối ăn cháo vừa lo lắng nhìn phu quân, rõ ràng người mang thai là nàng, nhưng nhìn tiểu tướng quân nhà mình còn mệt mỏi, suy sụp hơn cả bà bầu.
Người ta vì sao đỏ mắt?
Thẩm Tương Uyên phẫn uất gặm bánh bao, đem toàn bộ lời muốn nói theo miếng bánh bao nuốt xuống bụng.
Thê tỷ tỷ không cảm thấy gì sao?
Đáng nhẽ giờ này nàng phải nắm tay chàng buồn bã tâm sự nói mình nhớ cơ thể chàng ra sao, nhớ sự vuốt ve của chàng thế nào, nhớ sự thân mật như cá nước của hai người, nhớ cảm giác làʍ ȶìиɦ vừa hung hăng vừa ôn nhu, mãnh liệt giữa hai người họ.
Không phải như thế mới đúng lẽ thường à?
"Khụ khụ khụ." Nam nhân nào đó tức đến sặc.
Hừ nữ nhân sau khi mang thai, lập tức quên đi vị trí duy nhất, quan trọng nhất trong lòng nàng đáng nhẽ phải là phu quân của nàng, vì thế đến cả tâm trạng phu quân mình nàng cũng lười để ý.
Thẩm Tương Uyên càng nghĩ càng tức, liếc xéo Diệp Thê, đáy mắt đầy ai oán.
Diệp Thê hoàn toàn không hiểu tiểu tướng quân nhà mình đang bị làm sao, đang yên đang lành ném ánh mắt như oán phụ về phía nàng.
Nhưng Diệp Thê làm sao hiểu được nội tâm dậy sóng của phu quân, chỉ đơn giản cho rằng chàng được người lớn khuyên nhủ, biết sai mà thu liễm lại tính tình thôi, ai ngữ đại tướng quân nhà mình đã không nhận ra sai lầm của bản thân còn áp dụng hẳn binh pháp, giăng hẳn thiên la địa võng chờ phu nhân chịu thua.
Tướng quân người ít xem thoại bản với A Tả đi.
Không được chàng phải đi giải tỏa phiền muộn trong lòng, quyết định đi gặp anh em tốt Trương Đồ đen đủi kia tính sổ.
"Lão Thất này, không phải ca ca nghĩ nhiều đâu, nhưng ta luôn cảm thấy Nguỵ sư huynh có thể trở về, công lao to lớn của đệ là không thể phủ định, nhưng hiện tại nhìn thủ đoạn đệ dụ dỗ thê tử, đột nhiên lại cảm thấy tương lai triều ta mà giao vào tay đệ chắc đi tong mất.
Có cứt ấy, dựa vào tên xui xẻo nhà huynh mới xong đời, Thẩm Tương Uyên hùng hùng hổ hổ nghĩ, nếu không phải nghe theo cái kế tồi tệ gì đó mà lấy lui vì tiến của huynh, giờ ta có thể rơi vào tình trạng thê thảm đến không thể thê thảm hơn này được sao.
Mắt thấy phu nhân mãi không thông suốt, Thẩm Tương Uyên gấp đến sốt ruột, đường đường là một Trấn Quốc đại tướng quân như chàng giờ có có thể gặp tình cảnh thiên nhai lưu lạc bậc này, đúng là đời người không lường trước được điều gì.
Mấy mưu kế của Trường Đồ xác định chẳng dùng được rồi, phu nhân nhà đại ca tính tình mềm mỏng dịu dàng, hơi giống Thê tỷ tỷ nhưng chàng nhất định không học nổi cách của đại ca vì hai người căn bản hoàn cảnh không giống nhau.
Nhị ca hoàng đế còn đang lao đao chưa ôm được mỹ nhân về nhà.
A Tả vẫn còn nhỏ dại, tính tình hồn nhiên, vô ưu vô lo, thậm chí còn chẳng hiểu nữ nhân tròn mèo ra sao.
A Hữu thì suy nghĩ quá thâm sâu, tâm tư sắc sảo...
Thẩm Tương Uyên không có nhiều bạn bè thân thiết, việc riêng này chàng cũng chẳng thể nói lung tung ra ngoài.
Trăm chọn, ngàn chọn, đến lúc chuẩn bị cảm thấy không còn hy vọng đột nhiên vỗ trán nhớ đến một người.
A chẳng phải còn kẻ kia hay sao?.