Chương 8
Thủy Kính rốt cục vẫn không nén nổi tò mò, mở ra tập DVD hắn đưa.
Trên màn hình kia chính là nàng, nhưng cũng không phải là nàng.
Ở buổi tiệc từ thiện, một thân toàn cực phẩm giống con bướm nhẹ nhàng bay múa, cùng Quan Long Kí tao nhã khiêu vũ.
Ở đoạn sau là hình ảnh cô cười rạng rỡ bên hắn đang ôn nhu, khung cảnh thật khiến mọi ánh mắt chăm chú nhìn vào.
Nữ nhân kia đúng là đang cười đến sáng chói, cách ăn mặc hoàn mỹ không tỳ vết, tao nhã, trang sức cũng là cực phẩm đá quý, toàn thân hoa lệ bức người.
Những tiếng ca ngợi liên tiếp vang lên.
Nàng cười vui vẻ ngọt ngào, không hoài nghi bộ mặt hạnh phúc kia là của nàng, càng nghĩ càng khiến Thủy Kính không nén nổi tức giận.
Không những thế chính là hình ảnh món ăn bao năm mình không chạm qua – bánh ngọt.
Xem xong DVD thứ nhất Thủy Kính không còn dũng khí coi cái thứ hai.
Cái nữ nhân kia…. Không nên cười hạnh phúc như thế.
Nàng che mặt, hai vai run rẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Đáng ch.ết! Đáng ch.ết! Đáng giận! Đáng giận! Nàng trong lòng hò hét, tự trách bản thân cũng trách Quan Long Kí.
“Ba ba, mẹ mẹ…” nỗi đau lại lần nữa được khơi lên, tiếng khóc lần nữa lại bật lên từ miệng nàng.
Đêm nay, Thủy Kính mang nước mắt vào giấc ngủ.
Trong phòng ngủ lớn chỉ có tiếng khóc mỏng manh của nàng.
Khóc đến khi đi dần vào giấc mộng.
Mẹ nàng mặc một chiếc váy trắng thật trẻ trung, còn cha vẫn mặc bộ đồ tây màu xám, vẫn văn nhà ôn nhu.
Vẫn là cô bé con cao hứng chạy ra “Ba mẹ, hai người muốn đi làm sao?”
Nàng nhìn đến khi ba mẹ trả lời vấn đề của nàng, nhưng sao không nghe thấy tiếng.
“Ba, mẹ?” Thủy Kính khẩn cấp gọi “Ba mẹ nói gì? Con không nghe thấy a!”
Hình ánh mẹ ôn nhu như muốn nói gì nhưng chỉ thấy đôi môi mấp máy không thành tiếng.
Nàng kinh hoàng nhìn thấy hình ảnh ba mẹ xa dần, diện mạo mơ hồ chậm rãi tan biến.
“Ba ba, mẹ me? Ba mẹ đừng đi!” Nàng muốn đuổi theo nhưng hai chân như dán xuống sàn, không thể động đậy.
“Ô ô ô….” Nàng khóc và tỉnh dậy, nước mắt tràn ngập khiến nàng hô hấp không thuận, ho khan vài tiếng.
Sắc trời chưa rõ, nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng.
Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng thở dài, một tiếng thở dài mang theo yêu thương.
Thủy Kính không hề cảm thấy sợ hãi, mở to mắt “Ma ma, là người sao? Là người đến tìm con sao?”
Mẹ không trách con sao?
……………………
Mặt trời lên, Thủy Kính dùng một chiếc kính cố che đi dấu vết nước mắt của đem qua.
Tuy ai cũng tò mò nhưng không một ai dám hỏi nàng một câu.
Sau khi ăn mấy miếng salats và sandwich, Thủy Kính lại la hét tuyên bố phải đi ra ngoài.
Nàng muốn đi thăm mộ ba mẹ.
Khung cảnh núi non thanh tĩnh lạ thường, không phải tiết thanh minh, cũng không phải ngày đại hội nên khung cảnh càng lạnh lùng thanh tĩnh.
Thắp hương xong nàng nghẹn ngào “Ba mẹ, tha thứ cho con gái bất hiếu….”
Ngàn vạn lời nói trong lòng không thể nói ra, nước mắt Thủy Kính lại rơi.
Một bóng dáng cao lớn chiếu lên chân nàng, không ngẩng đầu cũng biết là ai.
“Cũng không biết ai lại làm chuyện ân cần như thế, ngay lập tức đã báo cáo nhanh như vậy?” Nàng lạnh lùng trào phúng.
Quan Long Kí yên lặng xuất hiện bên cạnh vợ, cũng cầm lấy hương, học nàng cúi lạy cha mẹ vợ chưa từng gặp mặt.
Vẻ mặt hắn thật thành kính, cung kính khiến Thủy Kính muốn nói lời trào phúng nhưng lại thôi.
Nghiêng đầu nhìn qua một bên, nàng lặng nhìn màu xanh của dòng sông, không hề mở miệng.
Những lời khấn nhẹ nhàng của Quan Long Kí mơ hồ đi vào tai nàng, nội dung không rõ ràng, chỉ cảm thấy thật trầm thấp thành kính.
Hắn lập lời thề với cha mẹ nàng: ba mẹ, ta thề sẽ chăm sóc Thủy Kính suốt đời, cũng xin hai người ở trên hiển linh, cho nàng hồi tâm chuyển ý, cũng là cho ta một cơ hội làm nàng hồi tâm chuyển ý.
Gió mát lay động, khỏi thuốc tản mát, Quan Long Kí bái tế xong đứng lặng sau lưng Thủy Kính chờ đợi.
Thủy Kính không để ý tới hắn cũng không nói chuyện, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ đau thương, mặc kệ thời gian trôi qua.
Quan Long Kí cũng không nói chuyện, chỉ đứng lặng nhìn nàng, nhìn khung cảnh xung quanh.
Cho đến khi gió nổi lên, hắn mới mở miệng “Về nhà thôi!”
Về nhà thôi! Đơn giản ba chữ nhưng lại vô cùng ấm áp.
Có lẽ là quá mệt mỏi khiến Thủy Kính không cùng hắn tranh cãi thêm – không cãi đó không phải nhà nàng. Nàng không nói gì cũng không phản kháng, để bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt được đôi tay ấp áp của hắn bao lấy.
Về nhà……
…………………..
Ba ngày sau, Thủy Kính cũng hạ quyết tâm.
Lái xe đưa nàng đến chỗ Đổng Nghi lâm.
“Thật xin lỗi!” nàng đưa tay làm thành hình chứ thập, cúi đầu nhướn mi giải thích “Ta sai rồi, tha thứ cho ta nhé!”
Đổng Nghi Lâm khẽ nhếch miệng, giật mình nhìn người bạn đang đứng trước cửa.
“Thật xin lỗi!” Thủy Kính hai tay tạo thành chữ thập, xin lỗi.
“…” Đổng Nghi Lâm muốn nói xong lại thôi, một lúc sau mới phun ra một câu “Ngươi phải mời ta ăn.”
Thủy Kính mở lớn hai mắt “Thành giao.”
“Từ từ, còn muốn thêm một quán – không! Hai quán mới được.” Đổng Nghi Lâm thừa cơ trả giá, thuận tiện giả mặt quỷ.
Hai người bạn nhanh chóng cười với nhau, tất cả buồn bực theo gió bay đi.
“Được rồi, được rồi, đồ thổ phỉ!” Thủy Kính cười rạng rỡ.
“Khách khí quá! Cũng chỉ là mấy cốc cà phê chồn thôi mà.” Nàng cười nhạt trả lời “vào đi.”
“Cái gì mà cà phê chồn?” Thủy Kính tò mò hỏi.
Nhớ đến bạn tốt có thời gian mất trí nhớ nên không biết xã hội phát triển đến đâu, Đổng Nghi Lâm đành giúp cô giảng giải một chút về quán cà phê chồn.
“Chính là loại cà phê có hương thơm rất thơm…. Cà phê này được làm từ hạt cà phê do con chồn ăn hạt rồi tiêu hóa ra.” Nàng nói thêm “… một ly giá một ngàn đồng không thiếu đâu.”
“Cái gì? Không phải lễ vật bình thường a?” Thủy Kính sợ hãi kêu lên “Nghi Lâm, ngươi thật ghê tởm! tuy nhiên sớm biết ngươi coi cà phê như mạng sống, không nghĩ ngươi lại biến thái như vậy! không ngờ thứ mà chồn “đi” ra mà ngươi cũng uống được? Có miễn phí ta cũng không cần.”
“Ta… kia chính là loại cà phê cực phẩm trong các loại cà phê a! có tiền cũng chưa chắc mua được, ngươi đúng là không hiểu chuyện.”
Tình cảm nhiều năm phút chốc khôi phục như xưa, hai cô gái nhỏ lại chi chi tr.a tr.a tán gẫu vui vẻ.
Từ chuyện quốc gia đại sự vòng vèo sang chuyện nghệ sĩ… Thủy Kính nghe được đủ mọi chuyện li kì.
Màn hình TV xuất hiện đại minh tinh Hongkong, Thủy Kính không thể không cảm thán “Có người đúng là không già đi a.”
Thấy Thủy Kính cảm xúc ổn định, Đổng Nghi Lâm cũng vui vẻ theo.
Nghe nàng thản nhiên kẻ chuyện nằm mơ thấy ba mẹ, Đổng Nghi Lâm có chút ngạc nhiên.
“Cha mẹ đã không còn giận dỗi đứa nhỏ nhày.” Nàng nói.
“Ân….. ta đã làm họ lo lắng nhiều……”
Có nhiều điều muốn nói nhưng không kịp nói, những nuối tiếc này sẽ đi theo nàng cả đời.
“Đúng thế, ta tim rằng bác trai bác gái hẳn sẽ biết.” Đổng Nghi Lâm nói.
“Nghi Lâm, cám ơn ngươi!”
“Đồ ngốc!”
Cười cười vui vẻ, bạn bè tốt vẫn luôn bên nhau.
……………….
“Chào phu nhân!”
“Phu nhân tốt lành!”
“Đã lâu không thấy, phu nhân, ngài có khỏe không?”
Sự vui mừng đón tiếp này khiến nụ cười Phương Thủy Kính có phần cứng ngắc.
Những người làm ở đây đã hơn một tháng không nhìn thấy vị chủ nhân xinh đẹp thuần khiết phu nhân tổng tài, cho nên càng thêm thân thiết.
Quan Long Kí lấy ánh mắt ý bảo nàng mới miễn cưỡng lộ ra mỉm cười “Chào mọi người, mọi người khỏe chứ.”
Nàng đi theo Quan Long Kí tiến vào văn phòng.
Khi chỉ còn lại hai người, một mảng im lặng.
“Cái gì cần kí, mau đưa đây đi!” Nàng nói.
Trên đường đến công ty Quan Long Kí giải thích qua, khi nàng mất kí ức đã lập nên một hội từ thiện, nàng là người điều hành! Thủy Kính vô cùng hoài nghi, căn cứ theo những gì được nghe, khi nàng mất trí nhớ biến thành một thiên sứ, tốt số lấy được chồng giàu.
Đúng là không tự lượng sức học người ta làm quý phu nhân lập hội từ thiện. Hừ!
Cho đến tận khi trợ lý Lâm thông báo một lượt nàng mới có thể hiểu được đôi chút.
Lâm Tử Vi tiến vào khiên Thủy Kính không khỏi trầm trồ “Đúng là một đóa tường vi tuyệt sắc.”
Lâm Tử Vi cung kính đưa đến báo cáo, mở miệng ngọc báo cáo tình hình hoạt động tháng trước.
Nàng trong lòng có chút buồn bực: phu nhân tổng tài luôn đơn thuần sao hôm nay không tùy tiện ký tên như mọi lần mà săm soi kỹ báo cáo của nàng như vậy?
Các khoản chi ra, học bổng, tu sửa phòng ốc, các loại đồ dùng, máy tính, công tác phí, phí đi lại….
Thủy Kính xem xét cẩn thận cũng nhìn ra một số vấn đề.
“Phí đi lại này….” Nàng trầm ngâm tạm dừng “Hình như có hơi nhiểu? tháng trước tổng chi cho các hoạt động là ba trăm hai mươi bảy vạn bốn ngàn đồng, nguyên tiền phí đi lại đã lên đến bảy mươi tám vạn, chiếm một phần tư tổng chi ra, như vậy có phải do Vi trợ lí nhầm lẫn hay ở đây có vấn đề?”
Lâm Tử Vi hoảng sợ, “Phu nhân nói đúng, đây là sơ xuất của tôi, có điều bên trong khoản đấy còn bao thêm cả tiền cơm nữa, nhưng trong bảy mươi tám vạn đấy có đến hơn hai mươi vạn là phu nhân đích thân phê duyệt, bởi vì ngài thường đi vào lúc tối, đi đến đâu đều vung tay rất mạnh cho đám trợ lý và lái xe phải tăng ca….”
“Nga?” Thủy Kính có chút đăm chiêu, quay đầu ác liệt nhìn Quan Long Kí hỏi “Uy! Ngươi trả cho bảo mẫu và thư ký của ta một tháng bao nhiêu tiền?”
Quan Long Kí quay đầu nhìn trợ lý của mình.
Nhận được ánh mắt dò hỏi của chủ nhân, nam trợ lý nhanh chóng lôi ra một cuốn sổ nhỏ báo cáo.
“Ngô….. nhiều như vậy sao, so với bên ngoài đúng là cao hơn nhiều nha, hai mươi vạn kia không tính toán nữa. từ nay về sau ta sẽ tận dụng mọi thời gian ban ngày để đi làm, sẽ không phải để mọi người phải tăng ca, còn nữa, cố định phát cho những người cần cứ tế bằng cách chuyển khoản, không nhất thiết phải đến tận nơi quá rầm rộ, như vậy có thể tiết kiệm được nhiều phí đi lại.” Thủy Kính nói.
Không phải nàng lấy dạ tiểu đo lòng quân tử, mà làm như vậy chỉ vì muốn tiền đến được tay người nhận, nếu không sự nghiệp từ thiện cũng chỉ là công cụ đánh bóng tên tuổi và tiêu bớt tiền thôi.
“Vâng thưa phu nhân.” Lâm Tử Vi cung kính trả lời.
……………………
Nửa tháng sau.
Mọi chuyện có điểm không đúng
Lâm Tử Vi thật buồn bực, phu nhân tổng tài lời nói đơn thuẩn dễ nghe, có điểm khờ khạo ngốc nghếch, như thé nào đột nhiên biến thành một người tinh anh lợi hại như thế?
Còn có, gọi nàng là phu nhân sắc mặt của nàng cũng không tốt, thậm chí hôm qua nàng liên lạc với nhà tạo mẫu của phu nhân cũng nghe đươc không ít tin…..
“Lâm thư ký, phu nhân các người gần đây có phải có gì đó không vừa lòng không? Bản mặt luốn khó khăn, còn không muốn chúng ta gọi nàng là phu nhân, nàng nói nghe không quen, còn muốn chúng ta gọi nàng là Phương tiểu thư….” Người phụ trách sơn sửa móng tay nói.
Người phụ trách về toàn thân của phu nhân nói “Đúng nha! Ta giúp phu nhân mat xa bảo dưỡng da toàn thân cũng đã hơn một năm, nàng đột nhiên ngại ngùng không chịu cởi quần áo, ta còn sợ không biết mình đã làm sai gì nữa…..”
Phu nhân tổng tài sao có thể duy trì nhan sắc kiều mị như thế, chính là nhờ hệ thống những chuyên viên chuyên chăm sóc sắc đẹp này nha.
“Đúng thế! Phu nhân còn nói cái gì mà “Con người sinh ra là bình đẳng.” Cái gì mà phân thành khu cao cấp và không cao cấp là không hợp lý….. đúng là có điểm kì quái nha.” Người phụ trách tóc của phu nhân nói.
Lâm Tử Vi càng nghe càng hồ đồ, không hiểu phu nhân tổng tài tôn quý bán thuốc gì trong hồ lô.
Nhưng mà, với trí tuệ như nàng cũng rất nhanh nắm bắt được tình hình.
Thì ra cặp đôi Kim Đồng Ngọc Nữ làm người ta bàn tán xôn xao hôn nhân đang có vấn đề.
Lâm Tử Vi rất nhanh có được đáp án.
Nàng chính là thư kí đặc biệt của phu nhân tổng tài, nên càng có nhiều cơ hội tiếp xúc cùng Thủy Kính, một lần mang hồ sơ đến cho Thủy Kính nàng đã có đáp án.
Thủy Kính cũng yêu cầu nàng khi hai người ở chung không cần gọi nàng là phu nhân “Ngươi có thể trực tiếp gọi tên ta, lần trước là ở công ty, la không muốn ngươi bị chủ nhân trách phạt, nhưng ta không quen cách xưng hô này.” Thủy Kính nói.
“Vậy, vậy… ta gọi ngài là Phương tiểu thư, được chứ?” Lâm Tử Vi khách khí nói.
“Tùy ngươi.” Thủy Kính thản nhiên nói.
Nhìn đến đám nữ trang toàn là hàng cực phẩm của thế giới ở trước măt, Thủy Kính nhướn mày nói.
“Mấy cái này ta không thể nhận.” nàng nói “Bởi không cần thiết.”
Nhìn tổng quản lí bộ dạng ngây ngốc, Lâm Tử Vi nhanh chóng giải thích “Thật xin lỗi, là do ta không liên lạc trước, mấy món đồ này có lẽ không hợp mắt tổng tài? Có thể chọn lại kiểu khác không? Có lẽ phu nhân và tổng tài còn có ý kiến khác…”
Tổng quản lý cất bước rời đi, Lâm Tử Vi mở miệng hỏi “… Phương tiểu thư, xin hỏi có phải ngài và tổng tài có… có hiểu lầm gì không?”
Nghe nàng gọi mình là Phương tiểu thư, Thủy Kính sắc mặt có đôi chút hòa hoãn.
Nghĩ cũng không có gì phải dấu diếm, nàng lạnh lùng nói “Không có hiểu lầm gì, chỉ là chúng ta đang li thân, chỉ cần đợi mười một tháng… không, chính xác là mười tháng hai mươi một ngày, ta có thể là người tự do.”
Lâm Tử Vi há hốc mồm kinh ngạc không dám tin “Sao có thể như thế a?”
“Chính là, hai người rõ ràng yêu nhau như vậy… hơn nữa nhân viên trong công ty mới ăn bánh sinh nhật tròn một tuổi con gái hai người…” nàng còn đang thầm hâm mộ hai người, sao giờ lại thành như thế này?
Yêu nhau? Thủy Kính thần sắc cứng đờ.
Nàng thật sự thực tức giận khi người khác nói nàng cái này cái kia, nói cuộc sống hạnh phúc này nọ, nàng trong lòng bực bội nói “Trí nhớ của ta không có hắn, không có cái gì gọi là yêu. Ta là lúc trước mất trí nhớ mới gả cho hắn, sau đó may mắn phục gồi trí nhớ, không thể chấp nhận cuộc hôn nhân này, Quan tiên sinh liền đáp ứng ta một năm sau sẽ li hôn, cho nên trang sức quý như thế ta không thể nhận.”
Nàng ngắn gọn tường thuật hoàn cảnh hiện tại của mình.
“Còn nữa, ngươi đừng gọi ta là phu nhân nữa, nghe thấy là toàn thân nổi da gà.”
“Vào đi.” Ngữ điệu lạnh lùng khiến Lâm Tử Vi có chút cảm thấy bị uy hϊế͙p͙.
“Chuyện gì?” Quan Long Kí không ngẩng đầu lên hỏi.
“Là … là về phu nhân ạ..” nàng lắp bắp trả lời.
Đang vùi đầu trong đống văn kiện Quan Long Kí đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn nàng “Thủy Kính làm sao?”
“Là thế này.” Lâm Tử Vi hít sâu “Hôm trước ta giúp phu nhân chọn trang sức, phu nhân nói không chịu, tổng quản chuyên cung cấp trang sức nghĩ nàng có gì đó không hài lòng… ta nghĩ hắn là nên nhờ đến tổng tài ngài định đoạt….”
Quan Long Kí nhắm mắt lại, buồn rầu nhăn nhăn trán, hít một hơi thật sâu.
Hắn mở hai mắt, “Ta biết, ngươi kêu toàn bộ trang sức chuyển về văn phòng, sau đó bảo hắn trực tiếp đến phòng tài vụ chuyển khoản.”
“Còn có chuyện gì sao?” hắn hỏi.
Lâm Tử Vi lấy hết dũng khí nói “Còn có chuyện này, ta thật không biết có nên nói hay không….”
“Nói!” Quan Long Kí ra lệnh.
“Chính là… phu nhân hình như hiểu lầm ngài…” nàng nuốt nước miếng, hơi sợ hãi nói “Ngài chẳng lẽ không có cách nào giải thích sao?”
Biểu tình không tin hiện lên trên mặt hắn “Thủy Kính… cả chuyện này cũng nói với ngươi?”
Nàng vội vàng giải thích, “Không! Không phải! phu nhân chỉ là nói chơi chơi, chỉ là ta quan tâm… có đôi khi nữ nhân cùng nữ nhân có thể nảy sinh một số chuyện tám nhảm, ta chỉ là hi vọng có thể giúp đỡ, nếu có hiểu lầm, nhanh chóng giải quyết không phải rất tốt sao?”
Quan Long Kí vẻ mặt khó lường nhìn chằm chằm nàng, sau một hồi mới phun ra một câu “Cảm ơn ngươi.”
“Sao a!” đang lạnh toát mồ hôi Lâm Tử Vi thở phào nhẹ nhõm “Đây là chuyện ta nên làm, ta cũng hi vọng hai người sớm giải quyết hiểu lầm, một lần nữa bên nhau hạnh phúc.”
Chỉ mấy câu ngắn gọn đã khiến Quan Long Kí có cái nhìn khác về nữ trợ lý Lâm Tử Vi.
Bình an rời khỏi văn phòng tổng tài, Lâm Tử Vi trên mặt mang theo một chút đỏ hồng….. (hana: ta ngửi thấy có mùi gì lạ lạ nha…chẹp)
……………….
“Phương tiểu thư, Chi Hủy thật là đáng yêu, nàng cười lộ ra hai lúm đồng tiền, giống mẹ như đúc, đều là đại mỹ nhân…” Lâm Tử Vi giả mặt quỷ với Chi Hủy nói “Đúng không nào, tiểu công chúa?”
Thủy Kính ảm đạm cười, “Tử Vi, đến uống trà đi, lần sau đến đừng mua gì nữa, không phải ngại đâu.”
Sau lần mơ thấy ba mẹ đến thăm nàng, nét mặt lo lắng, Thủy Kính liền ngộ ra: trẻ nhỏ là vô tội, nàng không nên đem phẫn nộ của mình đối với Quan Long Kí dồn lên người con.
Cho nên, nàng cũng không còn chán ghét con gái thân mật, tình mẫu tử là bản năng, dang tay ôm lấy con gái mới một tuổi hai tháng, ngử mùi hương quen thuộc khiến Thủy Kính mềm lòng.
Nữ nhân mềm mại này cũng là máu thịt của nàng, bản năng làm mẹ tiềm ẩn trong mỗi người phụ nữ hoàn toàn bộc phát.
Hơn nữa con gái luôn luôn mở miệng gọi ma ma khiến trái tim Thủy Kính nhanh chóng tan chảy.
Đổng Nghi Lâm ngồi bên cạnh giễu cợt Lâm Tử Vi “Ngươi thích trẻ con như vậy sao không sớm lập gia đình và tự mình sinh một đứa mà chơi đi.”
“Dù có sinh cũng không có khả năng đáng yêu như Chi Hủy nha.” Lâm Tử Vi hôn lên má tiểu công chúa, sau đó cười cười “Hơn nữa ta giờ cũng không có đối tượng kết hôn.”
Được người ta khen con gái mình khiến người mẹ như Thủy Kính kiêu ngạo vui sướng.
“Hẳn là ngươi tầm mắt cao quá, không ai đuổi tới được.”
Lâm Tử Vi là người duy nhất không nói mấy lời hay cho Quan Long Kí khiến Thủy Kính có cảm tình khá tốt với nàng.
Còn lần sửa lại tủ đồ khổng lồ của nàng Lâm Tử Vi cũng giúp không ít.
Nhìn đến Lâm Tử Vi ánh mắt sáng lên, Thủy Kính nhanh chóng khẳng khái đưa tiễn một đống ba lô cùng túi xách channel vàLV.
“Phương tiểu thư, có thể sao?” Lâm Tử Vi do dự không dám nhận.
“Mấy cái này ta không dùng bỏ cũng phí đi, ta cho rằng có người hợp với nó dùng vẫn tốt hơn.” Thủy Kính nói.
“Cảm ơn ngươi, ta đây liền cung kính không bằng tuân lệnh.”
Lâm Tử Vi đáy lòng cảm kích không thôi.
“Thật ra.. muốn tìm đối tượng kết hôn cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Lâm Tử Vi nói “Giống như chuyện sinh con, tuy khi sinh thì đau muốn ch.ết, nhưng đến khi nhìn con lớn lên ngày ngày xinh đẹp thật chỉ muốn cả đời ôm trong lòng.” (hana: đoạn này hana đọc 10p mà không hiểu nó viết gì luôn nên hana chém tạm một đoạn vậy. thông cảm nhé.)
“Di! Thật sâu sắc nha!” Đổng Nghi Lâm nói.
“Đúng thế! Hôn nhất tốt hay xấu giống như uống nước, nóng lạnh chỉ có thể tự mình cảm nhận, người ngoài không thể cảm nhân hết được…”
Nghe những điều Lâm Tử Vi nói khiến Thủy Kính có chút đăm chiêu.
……………..
Văn phòng tổng tài.
Lâm Tử Vi dáng người tao nhã xinh đẹp đang báo cáo tình hình hòa hợp của Thủy Kính và con gái.
Lâm Tử Vi đã biết làm cách nào có thể lấy lòng Quan Long Kí, có thể chậm rãi nói tiểu công chúa làm gì, Thủy Kính nói gì, mỗi một chuyện có nhắc đến hai từ Thủy Kính đều được cho là chuyện tối quan trong của Quan Long Kí. (hana: mùi có vẻ rõ hơn, mọi người đoán xem)
Chỉ cần là chuyện xoay quanh vợ và con thì biểu tình của Quan Long Kí nhu hòa đi rất nhiều, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng cũng hơi gợi lên ý cười.
Mày kiếm mắt sáng, đôi môi bác khiến vẻ mặt Quan Long Kí lạnh như băng, ánh mắt lại luôn tỏa ra hàn khí, kỳ thật nếu hắn cười nhiều một chút thật không nhìn ra biểu tình lãnh khốc của hắn.
Thì ra bộ dạng tổng tài cũng có lúc như thế, Lâm Tử Vi ngẩn ngơ nhìn hắn thầm nghĩ.
Phục hồi tình thần, Lâm Tử Vi đối với ánh mắt lợi hại của ông chủ vẫn có phần sợ hãi.
“Không còn gì ngươi có thể đi ra.” Quan Long Kí thản nhiên nói.
“Vâng, tổng tài.” Lâm Tử Vi trước khi đi khỏi cố lấy dũng khí nói “Tổng tài sắc mặt không tốt lắm, ngài nêu chú ý sức khỏe.”
Nói xong, nàng cúi đầu vội vã đi ra, không dám ngẩng đầu nhìn Quan Long Kí.