Quyển 1 - Chương 6: Em biết anh đang làm gì
Gió núi vù vù, tôi và Viên Lãng đứng trên đỉnh núi, nhìn chín cong mười tám quẹo ở chân núi. Nhìn gió núi lay động tà áo của anh, tôi nói: "Chớ rằng cửa quan vững như thép...Núi xanh như biển, mặt trời tàn như máu*, có cảm giác hơi giống năm đó chưa?"
*Đây là bài thơ “Ức Tần Nga – Lâu Sơn Quan” của Chủ tịch Mao Trạch Đông
Dịch nghĩa:
Tây phong liệt,
Trường không nhạn khiếu sương thần nguyệt.
Sương thần nguyệt,
Mã đề thanh toái,
Lạt bá thanh yết.
Hùng quan mạn đạo chân như thiết,
Nhi kim mại bộ tòng đầu việt.
Tòng đầu việt,
Thương sơn như hải,
Tàn dương như huyết.
Dịch thơ:
Gió tây rít
Trời sương, nhạn kêu trong bóng nguyệt
Trong bóng nguyệt
Vó câu sồn soạt
Tiếng kèn da diết.
Chớ rằng cửa quan vững như thép
Hôm nay ta vượt qua đầu hết
Qua đầu hết
Núi xanh như biển
Mặt trời tàn như huyết.
Viên Lãng suy nghĩ: "Lúc trở về có thể anh sẽ bàn bạc với Thiết đội một chút về địa hình này, kéo qua đây tập huấn một tháng."
Tôi cười nói: "Ba câu không rời sở trường."
"Viên Lãng, em đưa anh đi gặp một người." Tôi nghiêm túc nới với Viên Lãng.
Viên Lãng nhìn tôi: "Bạn à?"
Tôi lắc đầu: "Một người em kính trọng."
Bệnh viện, khu nội trú mới được sửa lại, lầu ba.
"Ông ngoại, đây là Viên Lãng." Một ông cụ nằm nghiêng trên giường bệnh, bên tay có cắm kim truyền dịch.
"À...Về rồi à? Ngồi đi." Ông ngoại ngồi dậy chào.
Tôi bước tới trước, khai báo rõ bối cảnh của ông cho Viên Lãng: "Trước giải phóng ông ngoại em là Đảng viên ngầm, cũng là..." "Tiền bối của lão A." Viên Lãng tiếp lời. "Trẻ con dễ dạy!" Tôi khen anh một câu.
Ông cụ đã sắp chín mươi tuổi, ẩn dưới khuôn mặt ôn hòa là tư thế hào hùng và gió sương. Ông niềm nở tiếp đón cháu ngoại rể.
Viên Lãng luôn có khí thế mạnh mẽ, cho dù mặc thường phục thì tôi vẫn cảm nhận được cảm giác rất quen thuộc này. Hôm nay tôi đã biết lúc một già một trẻ gặp nhau thì dường như trong không gian chỉ còn lại hai bọn họ đang tồn tại. Hai người đều là người đã đi qua chiến trường, hai người đều phải trải qua che giấu, một mình đối mặt với trận địa không có binh lính giúp đỡ, sau một giáp tuần hoàn thì hai người gặp nhau.
Hai người ngồi bên cửa sổ, nhẹ giọng nhẹ lời trò chuyện việc nhà.
"Tiểu Viên là cấp đoàn à?"
"Cấp phó đoàn."
"Làm cho tốt. Bây giờ điều kiện làm lính tốt hơn chúng ta ngày đó nhiều."
"Đều là các tiền bối gây dựng nền móng."
"Con không được gọi ta là tiền bối. Con phải gọi ta là ông ngoại."
"Vâng, ông ngoại."
"Ta đã trải qua vài cái Tết âm lịch trong bệnh viện rồi. Dư Bội nói con là bộ đội đặc chủng?"
"Vâng."
"Phải nhận nhiệm vụ thường xuyên nhỉ?"
"Lúc làm nhiệm vụ thì cẩn thận một chút. Tự chú ý an toàn cho mình và những người xung quanh."
"Nhớ ạ." Ông ngoại nói một hơi tiếng địa phương, chắc là Viên Lãng phải cố gắng lắng nghe, nhưng dường như anh nghe hiểu được hết. Có lẽ bọn họ không chỉ trao đổi bằng ngôn ngữ.
Một người trung niên cao gầy đi vào phòng bệnh. Tôi đứng lên, kêu một tiếng: "Dượng Ba."
Dượng Ba rất bất ngờ: "Oa? Các con ở đây hả? Mẹ con nói hôm nay tới nhà con ăn cơm, nói con đã dẫn người về?" Ông chuyển mắt nhìn Viên Lãng. Viên Lãng chào hỏi: "Dượng Ba, xin chào, con là Viên Lãng."
"Về được hai ngày rồi nhỉ? Tới cảnh khu chơi chưa?"
"Đơn vị có bận không? Cường độ huấn luyện thế nào?"
"Không bận. Cường độ huấn luyện lớn hơn binh sĩ bình thường một chút."
Thấy kính râm trước ngực anh, lông mi dượng Ba khẽ chớp: "Tiểu Viên là tay súng bắn tỉa?"
Viên Lãng chỉ cười, không đáp.
"Bây giờ các con dùng 95 nhỉ?" Tự nói tiếp, "Trước kia chúng ta dùng 85, 95 không tốt bằng, nằm bắn rất cao..."
Dượng đi rồi, ông ngoại lấy một tờ giấy đỏ ra, bọc lại một chút rồi đưa cho Viên Lãng: "Lần đầu tiên con rể tới nhà đều có quà gặp mặt. Đây là quy củ, không được từ chối." Viên Lãng nhìn nhìn tôi, tôi nhún nhún vai, anh cười nhận lấy: "Cảm ơn ông ngoại." Anh lấy một cái hộp ra: "Bội Bội chọn cho ông, điện thoại trượt ngang, màn hình lớn, có thể xem phim. Số đã chọn cho ông rồi, đã đóng cước điện thoại nửa năm, sau này chúng con liên lạc với ông tiện hơn." Ông ngoại lấy di động ra nghiên cứu, Viên Lãng giảng giải cho ông. Hai cái đầu tựa vào nhau, một người tóc trắng xóa, một người tóc đen mướt.
Ông ngoại ngẩng đầu, cảm động: "Càng ngày càng tiên tiến. Các anh em của ta đã không còn, còn có các chiến hữu của Tiểu Hạ nữa, đã táng ở Núi Ông rồi." Ông nhìn Viên Lãng, Viên Lãng gật đầu: "Con đã từng đồng ý bình an trở về với Bội Bội."
Ra khỏi bệnh viện, tôi nói: "Ông ngoại thương nhất là dượng Ba. Năm đó bọn họ tới Núi Ông về, toàn bộ đại đội chỉ còn lại tám người. Dượng là phó liên trưởng, những người khác đều không còn." "Sau này trung tá đại đội trưởng chuyển ngành, tới chỗ Cục Công An. Ông nghĩ rất thoáng nhưng trong số người nhà, dường như chỉ em còn chưa hiểu rõ ông."
Viên Lãng nói: "Không phải tất cả mọi người đều biết được bọn anh đang làm gì. Chỉ cần em hiểu là được."
Chợt có tiếng thét kinh hãi, "rào" một tiếng, hơn mười cột nước phóng lên trước mặt chúng tôi.Bể phun nước trước cửa bệnh viện đã hoạt động rồi. Ánh mặt trời chiếu xuống đó làm hiện lên năm màu sắc rực rỡ như cầu vồng sau cơn mưa.
Từ sớm cha mẹ đã đi chơi mạt chược thâu đêm. Trong phòng bếp xếp hạt tiêu, gừng, tỏi, hành băm, gạo, thịt bằm, bữa sáng.
Ha ha, thế giới hai người!
Viên Lãng tắm ra, lau tóc bước ra, chỉ thấy tôi cười như đang tính kế. Tuy anh là lão A nhưng mặt cũng không khỏi biến sắc. Lại thấy tôi lần lượt kiểm tr.a các cửa sổ, anh co cẳng định chuồn. Tôi nhào tới như một con hổ, đè anh trên sô pha, không có ý tốt mà dùng đầu ngón tay vẽ lên gương mặt anh.
"Cô bé, em theo bản đại gia đi, bao em ăn thịt, uống rượu..." Tôi dùng giọng như kỹ nữ hư hỏng chọc ghẹo.
Viên Lãng nháy mắt mấy cái, bỗng cười lên, vẫn là nụ cười giả làm người xấu khi thấy trẻ con.
"Không cho cười. Cười em vui lắm à?" Tôi nắm chặt bờ vai của anh, nói.
Viên Lãng thở hổn hển một hơi: "Không buồn cười. Thật đáng yêu."
"Mấy ngày nay anh nghĩ, từ mười chín tuổi tới nay anh đã quên yên ổn, cuộc sống gia đình là gì, đã quên không sờ súng là thế nào. Thật sự, huấn luyện, tập hợp khẩn cấp, nhiệm vụ, dường như đều là chuyện kiếp trước, như một giấc mơ." Nhìn dáng vẻ mơ màng của anh, tôi sờ sờ tóc anh, nói: "Rốt cuộc là giấc mộng Trang Chu hóa bướm hay bướm hóa Trang Chu?"
"Đứng lên đi, Viên đội của em. Loại sinh hoạt này là dễ chịu, mà em dám đảm bảo với anh, anh không chịu nổi một tháng." Tôi kéo anh đứng lên, "Không từ mà biệt, anh bỏ được mấy gia hỏa trong đội không?"
"Như vậy", Rõ ràng ánh mắt Viên Lãng cho thấy anh đang nhớ tới đám bối ở ngoài ngàn dặm kia của anh, "Anh vừa đi, dám chắc lại làm biếng. Chao ôi, lâu lắm không hoạt động gân cốt rồi. Lần trước anh dạy em quyền bắt địch nhỉ?"
Tôi nhảy ra giữa phòng khách, bày ra tư thế: "Sao? Còn muốn luyện? Nhìn quyền đây!" Một quyền thẳng bị Viên Lãng gạt đi nhẹ nhàng, dựa sát vào, Viên Lãng khẽ vươn tay tiếp được tôi: "Không có chút sức lực nào. Làm lại." Tôi dựa vào người anh không đứng lên: "Em học quyền là để kiếm thêm cớ dựa vào người anh thôi." Tôi thò tay kéo cổ áo anh xuống, hôn lên xương quai xanh của anh.
Tôi rút trong thẻ ra một vạn, đóng cửa phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu phân chia.
"Phải mời một ít khách trước, hai ngàn chắc là đủ nhỉ?" Tôi hỏi Viên Lãng. Viên Lãng dựa vào đầu giường chơi trò chơi mà cả đời cũng không thắng, trả lời mà không ngẩng đầu lên: "Gần thế."
"Mua quà chia tay cho đám trẻ con, một ngàn nhé?"
"Tùy em."
"Đưa cho ba mẹ chút tiền tiêu vặt, ba ngàn." Tôi chia tiền thành từng chồng. Viên Lãng giương mắt nhìn: "Em đang chơi xếp gỗ à?" Anh đặt thêm hai xấp lên chồng tiền tiêu vặt.
Tôi nhìn anh: "Năm ngàn?"
"Khó có dịp em về, em trai em cũng đang làm việc ở ngoài, ba mẹ đã lớn, nhỡ hơi đau đầu phát sốt thì còn có chút tiền để phòng." Viên Lãng vừa chơi game vừa dạy tôi.
Viên Lãng về đơn vị, tôi cũng về đơn vị, gần một tháng không liên lạc với nhau. Bây giờ nhiệm vụ của tôi là gọi điện cả ngày, nối quan hệ với các khách hàng cũ, nói đã lâu không gặp nên vô cùng nhớ, hôm nào tới chơi, tôi sẽ mời...các lời xã giao linh tinh các loại.
Tháng mười một hàng năm, mùa ế khách sắp tới, cách hoạt động khuyến mãi quà tặng cuối năm có mấy ngày, một đám người trong phòng làm việc, lấy Thịnh tổng yêu quý làm đầu, vô cùng buồn chán mà bàn bạc đi chơi thu.
Ông tổng, tôi, tổng giám tài vụ, vài thư ký tổng giám đốc vây quanh bàn làm việc, vùi đầu tính toán những kinh phí của lần đi chơi thu này, cho ra được kết quả là một nhóm mười hai người chúng tôi có thể tới Tây Song Bản Nạp* chơi một tuần.
*Tây Song Bản Nạp có khu bảo tồn rừng mưa nhiệt đới duy nhất ở Trung Quốc. Khí hậu nóng ẩm, cây cối xanh tốt, cành lá đan vào nhau. Nơi đây có không ít chim thú quý hiếm như voi châu Á, tê giác, công...
"Đi du lịch với công ty?"
"Đi với công ty du lịch nào? Đi riêng thì tự do hơn."
"Lái xe từ Bắc Kinh tới Vân Nam?"
"Tới Vân Nam sẽ thuê xe xuống làng."
Thế là đoàn người hết sức phấn khởi mà tới Tây Song Bản Nạp. Căn cứ vào lời Lư Hữu, lái xe vào sâu trong rừng mưa sẽ có trại của người Thái, heo sữa nướng, gà tre nướng là tuyệt phẩm, còn rất rẻ.
Đã đi chơi đương nhiên là phải chơi những thứ đặc sắc. Cả đám liền hùng hùng hổ hổ lái vào sâu trong rừng mưa.
Lão đại đích thân lái xe dò đường phía trước. Tài xế của ông -Trường An lái theo sau, tôi ngồi cùng các chị phòng tài vụ trong chiếc xe cuối cùng.
Xe đi qua rừng, thực vật nhiệt đới khiến chúng tôi phấn khởi, vui vẻ hát suốt dọc đường.
Nhưng dù cho cảnh có đẹp cũng khiến người ta mệt mỏi. Hai giờ sau, các chị trong phòng tài vụ bỏ cuộc trước tiên, nằm trên ghế giồng lên giồng xuống mà ngủ. Tôi vẫn kiên trì. Tài xế là anh Trương vẫn còn tỉnh táo nhưng sau N khúc cua thì rốt cuộc người tài xế phương Bắc này bỏ cuộc.
Vòng vo nửa giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng chiếc xe phía trước. Gọi điện thì không có tín hiệu. Anh Trương nhắc gọi vào di động. Vì vậy tôi gọi vào di động nhưng vẫn không có tín hiệu. Lấy điện thoại của tất cả mọi người trên xe thử một lần thì không hề có tín hiệu. Phải xử lý sao đây? Tôi nói, nhìn một vòng, dù sao thì cũng không thể dừng ở đây được.
Tiếp tục lên đường, phía trước có một bóng xe hiện ra, ngay bên cạnh rừng cây, đuổi tới nhìn thì thấy không phải xe của chúng tôi mà là một chiếc xe quân đội.
Chúng tôi xuống xe, đang định qua hỏi thì một đoàn binh lính có võ trang chui rào rào ra, chạy vội tới tập hợp trước xe.
Chúng tôi nhìn tư thế này, không dám bước lên, không biết người ta có nhiệm vụ quân sự gì mà võ trang toàn bộ, mũ giáp, ngụy trang đặc biệt, giày đi rừng, áo chống đạn, ba lô, vũ khí, trên mặt quẹt thuốc màu, dường như trên tai còn đeo tai nghe.
Vài người nhìn tới ngây người, thấy bọn họ tập hợp, điểm số, lên xe. Sĩ quan đếm số cuối cùng lên xe tuy đưa lưng về phía chúng tôi nhưng tôi vẫn kịp thấy hàm sĩ quan cấp tá trên vai anh ta.
Trong đầu tôi ngờ ngợ nghĩ ra gì đó nhưng tới lúc trước khi sĩ quan cấp tá kia lên xe thì tùy ý, dường như chỉ là giơ tay trong lúc vô ý, nắm nắm đấm về phía chúng tôi, đụng lên môi một cái. Dây cung đang căng ra trong lòng tôi đứt "phựt" một cái.
Là anh, bóng dáng quen thuộc này. Anh đã sớm nhìn thấy chúng tôi, không, anh đã sớm thấy tôi. Anh không thể đi qua nên mới làm động tác tay dành cho lúc tạm biệt mà tôi và anh quen thuộc nhất: Nắm tay chạm nhẹ lên môi, thay cho nụ hôn tạm biệt.
Tôi ngẩn ngơ tại chỗ mãi cho đến khi chiếc xe phía trước quay lại tìm.
Không khí ẩm ướt của rừng mưa tràn ngập trong xe. Tôi hít sâu một hơi bầu không khí tự do này.
Viên Lãng, em biết, các anh đang bảo vệ bọn em!
Viên Lãng, em biết, chúng em sẽ quý trọng sự bảo vệ của các anh!
Chúng em sẽ sống tiếp cuộc sống bình thường mà ấm áp trên đất nước bình yên này. Bởi vì chúng em biết rõ các anh đang lẳng lặng bảo vệ chúng em ở không xa.