Quyển 3 - Chương 49: Trẻ trung
Đến tiệc rượu tôi mặc dạ phục, giơ ly rượu đỏ, với ông chủ Thịnh giữa khách khứa qua lại như thoi đưa. Hội thương mại liên hợp tổ chức tiệc đáp tạ hàng năm sẽ rất long trọng, mời mấy trăm đơn vị khách hàng là hơn mười đơn vị tham gia đối tượng cạnh tranh cùng ngành. Có thể nắm chắc được hơn mười đơn vị khách hàng lớn, sang năm mức kinh doanh căn bản cũng đúng thời gian đã định. Thực ra phần lớn khách hàng cũng tự nhận biết, nhưng bản thân hiểu rõ khách hàng khác thì đối thủ cạnh tranh cũng không xa lạ, ở cơ sở nguyên vật liệu, điều kiện ưu đãi đều không kém nhiều dưới tình hình thực tế, có thể hợp tác thì phải có nhân duyên.
Tôi mỉm cười với mỗi khách hàng, nói chuyện, cụng ly, mời gặp mặt lần sau ký thỏa thuận thời gian địa điểm.
Những thứ này đều không khó khăn, khó khăn là có một số công ty thay đổi người phụ trách, cần giao tiếp một lần nữa. Tôi có thể giải quyết một mình tự lực cánh sinh, không giải quyết được để ông chủ ra mặt. Phong cách dáng điệu ông chủ Thịnh rất có thể mê hoặc người, có rất ít người có thể cự tuyệt nụ cười ha hả giống khuôn mặt phật Di Lặc tươi cười của ông ấy, trên thực tế trong xương người này vô cùng khôn khéo sẽ ngấm ngầm mưu tính.
Dạ phục trễ ngực không có cầu vai là đồng phục cấp dưới của cửa hàng chuyên kinh doanh phân phối ở tập đoàn, quần áo được cắt khéo léo, cảm nhận chất liệu rũ xuống, vạt áo như ẩn như hiện pha lê lấp lánh. Rất lộng lẫy, rất gợi cảm, nhưng đối với tôi mà nói, đây là một bộ đồng phục làm việc trong trường hợp khác mà thôi.
Giày cao gót nhọn 10cm làm bàn chân căng đau, mà trên mặt như cũ là gương mặt mỉm cười thoải mái vô cùng chuyên nghiệp.
Đêm đến, tiệc rượu gần đến lúc kết thúc, tôi khoác thêm áo choàng cùng tính chất, ngồi xe tổng giám đốc Thịnh về nhà.
Ở trên xe đại khái trao đổi một chút thành tích trong ngày, hai người hiểu ngầm trong lòng cười ha ha. Có thể có một loại ăn ý hợp tác làm việc trong nhóm là ước muốn của mỗi người chuyên ngành quản lý. Rất may mắn, tôi với Thịnh Phong chính là một nhóm như vậy, đặc biệt trên một số vấn đề cần xử lý khẩn gấp, một ánh mắt bình thường, một động tác, một nét mặt, người kia đã hiểu được. Chúng tôi thường hay nói giỡn ông chủ Thịnh là lam nhan tri kỷ của tôi.(tình bạn tri kỷ thân thiết giữa nam và nữ)
Bạn tri âm của tôi đưa tôi đến chung cư, liền vội vàng về nhà cùng hồng nhan tri kỷ của ông ấy-con gái năm tuổi của ông ấy (hồng nhan tri kỷ là người yêu). Tôi nâng làn váy lên, mang xách tay nhỏ, lung lay mở cửa ra.
Tôi tin chắc, kiếp trước tôi làm một vạn chuyện tốt, thần nói kiếp này phải đền đáp tôi, cho nên tôi nhận được một khuôn mặt đẹp nhất trên đời. Sự thực là, lúc tôi mở cửa thấy Viên Lãng, tôi nói với thần, cám ơn đền đáp của ông, đây mới là khuôn mặt đẹp nhất trên đời.
Tôi cởi giày ra, chân trần đứng trên sàn nhà bằng gỗ màu mận chín. Đầu có một chút cảm giác say không phản ứng nhanh được, chỉ nhìn anh ấy cười ngu ngốc. Anh ấy cũng cười, cười đến mức cưng chìu và dịu dàng như thể.
Đến nhận lấy xách tay của tôi, lấy dép lê qua. Tôi lắc đầu, đá văng dép lê, hai tay ôm lấy cổ anh ấy. Anh ấy cao 1m77, tôi cao 1m63, tôi ngửa đầu, nhìn thấy cằm hoàn mỹ và môi của anh ấy, mũi thẳng tắp.
Tôi cảm giác được tô môi với màu son huyền ảo thể hiện khát vọng gì đó: “Biết nhảy tại chỗ là như thế nào sao?”
Viên Lãng mỉm cười lắc đầu.
“Là nhảy như vậy …” Tôi kéo hai tay của anh ấy qua vòng quanh eo tôi, từ từ khiêu vũ. Nhân tiện tắt đèn lớn phòng khách, dưới ánh sáng đèn trang trí nhạt nhòa tĩnh mịch, khuôn mặt Viên Lãng trông bí ẩn và quyến rũ.
“Anh đang đợi em à?” Tôi hỏi.
“Hôm nay?” Viên Lãng hỏi lại.
“Luôn luôn, từ khi anh sinh ra cho tới bây giờ.” Tôi nhẹ nhàng chạm vào cằm anh ấy.
“Ở đây, luôn luôn chờ em.” Viên Lãng tùy tôi khiêu khích.
“Đợi cho tới lúc nào?” Tôi cho rằng có thể nói chuyện vào sâu hơn một chút.
“Em cho là như thế nào?” Viên Lãng cúi đầu đáp lại.
Bàn tay của anh ấy ấm áp dịu dàng có lực xoa nhẹ trên váy dài bằng vật liệu may mặc mềm nhẵn. Áo choàng lướt xuống, đây vốn là thừa thãi. Tất cả đều là dư thừa, kể cả lời nói …
Thời tiết cuối mùa hè chính là thoải mái như thế, gió lướt nhẹ qua mồ hôi trên cơ thể, lỗ chân lông một trận khoái cảm ngứa ngáy. Môi hơi đau đớn, son môi không còn từ lâu, trên sàn quần áo hai người rải rác bừa bộn.
“Đứng dậy tắm rửa rồi đi ngủ.” Viên Lãng đẩy đẩy tôi.
“Ừ … Không.” Tôi chơi xấu trên người anh ấy, trán chôn trong hõm vai của anh ấy.
Viên Lãng không làm sao được cười cười: “Ngoan, đi ngủ, ngày mai đưa em đến một nơi.”
Tôi ngẩng đầu, vô tội nhìn anh ấy: “Đi đâu?”
“Một nơi rất quan trọng, mặc trang trọng một chút, búi tóc lên, không phải đi chơi đâu.” Viên Lãng rất nghiêm túc nói với tôi.
Sáng sớm sương mù như có như không, Viên Lãng nắm tay tôi tiến lên mười bậc thềm. Vòng qua giữa sườn núi, trước mắt là một vùng bia mộ.
“Đây là nơi yên nghỉ toàn bộ đội viên hy sinh của đại đội A.” Viên Lãng nói.
Đi tới trên cùng, một tòa bia mới đứng sửng ở vị trí người đứng đầu hàng.
“Em xem, anh ấy chiếm giữ một phần trước, bên cạnh có chỗ trống là chờ anh.” Viên Lãng cười cười.
Tôi hơi hoảng sợ nhìn anh ấy. Viên Lãng cười hì hì đi ra: “Đừng sợ, cũng không nhất định là anh.”
Dưới bia mộ mới là Tỉnh Lệnh. Hôm nay là ngày giỗ của anh ấy.
Viên Lãng phủi lá cây trước bia mộ, lấy thuốc lá ra, đốt, đặt ngang ở trước bia. Sương khói lượn lờ dâng lên, tôi cũng không cảm thấy sặc. Cỏ xung quanh lớn lên khá tốt, tôi và Viên Lãng ngồi sóng đôi ở bên cạnh Tỉnh Lệnh.
“Đưa em tới nhận biết nơi này. Doanh trại quân đội kỷ luật sắt việc quân nối tiếp không ngừng, anh sợ sau này cách bọn họ khá xa, không thể thường xuyên đến thăm anh ấy.” Viên Lãng châm cho mình một điếu thuốc.
“Anh với Tỉnh Lệnh lúc là tân binh cùng ở với nhau. Gia đình trong miệng anh ấy, lúc mới bắt đầu không thích ứng khí hậu A Khắc Tô (địa khu Aksu, Tân Cương), thường xuyên khóc nhè, anh liền cười anh ấy. Thực ra anh cũng không thích ứng, gió bên kia mãnh liệt có thể róc đứt xương người, nhưng anh dù sao cũng là người bản địa Tân Cương, không thể mất mặt, cũng chỉ cố chịu đựng không nói,”
“Khi đó anh mới hơn 17 tuổi, chưa tới 18 tuổi. Anh ấy với anh không khác nhiều lắm. Đều mới từ trường học đi ra, đặc biệt đơn giản. Buổi tối lúc hai người ôm cái chổi ngủ…”
“Ôm chổi ngủ? Vì sao?” Tôi rất ngạc nhiên.
Viên Lãng cười nói: “Vì sáng sớm hôm sau có thể là người đầu tiên quét dọn vệ sinh, được đội trưởng khen ngợi.”
Trước mắt tôi hiện ra hai đứa nhỏ hình dáng đáng yêu tranh nhau thể hiện.
“Sau đó cùng nhau vào đoàn con hổ, lại cùng nhau vào đại đội A, anh là lão Tam, anh ấy là lão Tứ, một yêu tinh một yêu nghiệt, phá hoại không ít trong đội. Ha ha ….” Viên Lãng nhớ lại chuyện cũ, trên mặt cười yếu ớt nhẹ nhàng.
“Khi đó bọn anh vào đại đội A, còn không có nghiêm khắc như hiện tại, miễn là vượt qua thử thách quân sự là được. Kết quả cuối cùng chỉ còn anh với anh ấy trong nhóm kia.”
Tôi khẩn trương: “Những người khác …” Ánh mắt tôi xem xét mọi nơi, lẽ nào những người khác tất cả đều nằm ở nơi này?
“Một lần thi hành nhiệm vụ thì xác định ra những người nào thích hợp ở lại, những người nào không thích hợp. Không phải tất cả mũi nhọn đều thích đại đội A, giữ lại không nhất định là tốt nhất, nhưng nhất định là thích hợp nhất.”
Tôi không hiểu: “Nếu các anh không phải tốt nhất, vậy quán quân nhiều lần đợt vật lộn kịch liệt toàn quân lại là xảy ra như thế nào?”
Viên Lãng gảy tàn thuốc: “Lúc ấy không phải tốt nhất, nhưng bây giờ đúng rồi.”
Tôi “Có thật không? Hay là khoe khoang đó?” ánh mắt hỏi anh ấy, anh ấy “Tất nhiên là thật sự, chồng em cũng không nói dối.” ánh mắt khẳng định trả lời tôi.
“Một đám người tuổi trẻ tinh thần hừng hực, lại nhốt cả ngày ở trụ sở, nội tiết tố dồi dào, cũng chỉ dốc sức huấn luyện thật tốt. Anh chia tay với bạn gái, đám người này vừa thấy, sợ bạn gái của mình cũng bay mất, đặc biệt khẩn trương, liền vội vàng đánh báo cáo kết hôn.” Viên Lãng nghiên đầu vỗ vỗ bia mộ, giống như vỗ vai anh em mình.
“Anh ấy kết hôn rồi?” Trong ấn tượng của tôi chưa nghe nói qua vợ của Tỉnh Lệnh.
“Kết hôn rồi, rất xinh đẹp, lúc đó đang học thạc sĩ, bọn anh hâm mộ muốn ch.ết.”
“Viên Lãng- “ Tôi nhắc nhở anh không được xem tôi như trong suốt. Anh ấy lập tức nói: “Tất nhiên, không xinh đẹp bằng em.” Tôi hài lòng tiếp nhận nịnh bợ.
“Không đến hai năm, cô ấy thi đậu bác sĩ học ở Ý, ly hôn.”
Tôi cảm thấy rất đáng tiếc: “Hai thế giới khác nhau, có lẽ sẽ không trở về lại.”
Viên Lãng dập tắt thuốc, gật đầu một cái: “Cho nên anh đưa em đến đây,ngộ nhỡ ngày nào đó anh tới đây với anh ấy, còn có người tìm được chỗ, còn có người nhớ được chuyện xưa của bọn anh.”
Tôi nhìn anh ấy ung dung nói xong như thế, trăm cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
“Viên Lãng, đừng nói cái này, nói chuyện cũ không may mắn.”
“Sọt nhỏ mê tín!” Viên Lãng gãi mũi của tôi, đứng lên. Gió núi từ trong rừng lướt xuyên qua, mang theo thoang thoảng mùi lá cây, còn mang theo chút lạnh lẽo. Mặt trời hiện lên, chiếu xuống bóng cảnh vật loang lổ phía dưới, hoặc sáng hoặc tối chiếu trên người Viên Lãng, anh ấy cứ nhìn một vùng bia mộ như thế, thâm tình và thân thiết.
Viên Lãng xoay người lại từng bước tắt đầu lọc thuốc lá rơi trước bia mộ, thu dọn sạch sẽ. Nói với Tỉnh Lệnh: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, sang năm trở lại thăm anh, nếu tới lúc đó tôi không tới được sẽ để Bội Bội tới, thấy cô ấy cũng giống như thấy tôi.”
Anh ấy hạ thấy giọng nói: “Muốn ăn cái gì uống hút cái gì thì báo mộng cho cô ấy, cô ấy to gan, dọa một chút chẳng sao đâu.”
Tôi dở khóc dở cười, người này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn so với thay đổi thời tiết.
Lúc xuống núi, anh ấy nắm lấy tay của tôi đi trước tôi nửa bước. Ánh mặt trời ấm áp chói lọi, đây một vùng núi rừng nhìn qua sáng rỡ và xinh đẹp.
Sau khi về nhà Viên Lãng lấy vật gì trong túi ra, nói là cho tôi.
“Cái gì vậy?” Tôi canh giữ ở bên cạnh, không ngừng tò mò.
Lấy ra một phong thư, Viên Lãng cười cho tôi.
Tôi mở ra, rút ra một tấm hình. Trước nhìn mặt sau: Bội Bội 5 tuổi. Tôi kinh ngạc, xem mặt trước.
Trời ơi, ba mẹ thân ái của tôi nha, loại hình này cũng không nên gửi cho Viên Lãng chứ.
Trên ảnh là một cô bé mập mạp cắt tóc ngắn kiểu con trai mặc quần đùi hoa hòe mùa hè, ngồi chồm hổm trên mặt đất dùng cái xẻng xúc đống cát, ánh mắt trừng lớn chưa từng có trong lịch sử nhìn vào ống kính, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ngổn ngang trên mặt tất cả đều là bùn…
Viên Lãng cười như điên từ thư phòng truyền đến, tôi khóc nói: “Hình tượng của em, hình tượng thục nữ (người con gái xinh đẹp dịu dàng) của em tất cả đều bị hủy rồi …”