Chương 12: Buổi liên hoan đầu tiên
Nhóm người rời khỏi KTV, vào Phù Dung Lâu bên kia đường. Lâm Lang yên lặng đi đằng sau, Trần Lâm thấy cậu bớt hăng hái, lặng lẽ thả chậm bước chân, hỏi: "Không vui à?"
Lâm Lang cười cười không đáp. Kỳ thực trong lòng cậu rất biết ơn Trần Lâm, thật lòng cảm thấy Trần Lâm ân cần và chín chắn, cũng thân thiết với cậu hơn những người khác trong ký túc xá, chẳng khác gì anh trai cậu. Ngoại trừ Quan Bằng, Lâm Lang không còn người bạn nào ở thành phố F. Nam sinh học tiếng Anh vốn đã ít hơn nữ sinh, thêm nữa vì không thể sống chung ký túc xá với bạn cùng lớp, Lâm Lang giao thiệp cùng bạn học cũng chả ra sao, khai giảng đến giờ đã sắp hai tháng mà chỉ tạm quen thuộc vài nữ sinh. Trần Lâm đối nhân xử thế nhiệt tình, giỏi kết giao, là tuýp người hoàn toàn bất đồng với cậu, cậu thành tâm muốn học hỏi anh.
Cả bọn bước vô thang máy, một tiểu thư ăn bận thời thượng dẫn họ vào một căn phòng, tim Lâm Lang đập càng lúc càng nhanh, đi sát theo sau Trần Lâm. Trần Lâm cười hiểu ý, kéo ghế bên trái ra, vẫy cậu: "Lâm Lang ra đây ngồi nè."
Lâm Lang đã bao giờ đặt chân đến nhà hoàng xa hoa cỡ này đâu. Do điều kiện kinh tế không cho phép, chỗ ăn cơm sang nhất cậu từng tới là tiệm cơm Như Ý nằm ở phía Bắc trường cấp ba. Đó là lần cậu đạt điểm cao nhất lớp trong kỳ thi thử, Quan Bằng mượn cớ chúc mừng, lằng nhằng đòi cậu khao một bữa. Tiệm cơm Như Ý là tiệm ăn nổi tiếng nhất khu vực lân cận trường họ, món ngon giá rẻ, cứ đến cuối tuần trường cho nghỉ là chỗ ấy lại đông nghẹt người. Đặc biệt, món giá xào của bà chủ cực kỳ được yêu thích, mãi đến hôm nay Lâm Lang vẫn nhớ như in.
Lần này ngồi chỗ sang trọng như vậy, cậu thực tình chẳng biết nên đặt tay chân ở đâu, chỉ sợ mình hậu đậu để Cao Chí Kiệt khốn kiếp kia có cơ hội nhạo báng. Thế nên, vừa nghe Trần Lâm gọi, cậu vội vàng chạy qua. Lưu Tân cười hì hì, nhìn Lâm Lang bảo: "Lâm Lang nhà ta cứ y như tiểu cô nương ấy, còn Trần Lâm là sứ giả hộ hoa."
Cao Chí Kiệt cười to: "Xì, hoa nỗi gì, hoa đuôi chó hả?"
"Tại cậu chưa thấy mặt mũi Lâm đệ đệ thôi, hôm nọ tôi đi rửa mặt có thấy rồi, nhỏ nhắn tuấn tú lắm nha."
Cao Chí Kiệt giả bộ giật mình, thò tay phất tóc Lâm Lang. Lâm Lang lúng túng đến đỏ bừng mặt, gạt tay Cao Chí Kiệt: "Làm gì thế?"
Hàn Tuấn nhíu mày, nhận thực đơn từ tay nhân viên phục vụ: "Ăn cơm thì lo ăn đi, nói nhảm nhí gì vậy."
Mọi người mở to mắt, thấp giọng cười khẽ, rồi nhất tề ngồi xuống. Cao Chí Kiệt châm điếu thuốc: "Bữa nay Hàn Tuấn mời, được rồi, có tiền là đại gia, mặc kệ thọ tinh, còn chúng ta cứ thoải mái đi."
Gì gì gì?!!!
Lâm Lang thật muốn mở cờ trong bụng! Chớ trách cậu keo kiệt, nói thật, ngay từ đầu cậu đã lo ngay ngáy vấn đề tiền bạc, nếu mọi người chúc mừng sinh nhật Lưu Tân, cậu đoán chi phí thể nào cũng là năm người họ chia đều. Sau này loáng thoáng nghe họ bàn cái gì mà chỗ Lưu Tân mời quá tầm thường, Hàn Tuấn đổi sang nơi khác, tim cậu liền treo lơ lửng. Cậu từng thấy Hàn Tuấn lái xe, tuy cậu mù tịt về ba cái hãng BMW Honda vân vân, nhưng vẫn biết xe kia giá trị xa xỉ, dân đen như cậu chẳng tài nào mua nổi. Nếu một kẻ lắm tiền nhiều của ngần ấy không đếm xỉa đến tầng lớp nông dân như cậu, cậu không đi đời nhà ma mới là lạ? Không phải nói ngoa chứ đêm qua cậu còn nằm mơ thấy chuyện này. Trong mơ, bọn họ đi tới một nơi chém cắt cổ không đền mạng, kết quả là lúc bỏ tiền, cậu sợ đến mức gào khóc, hại cậu mất hồn mất vía cả ngày nay.
Nghe Cao Chí Kiệt nói xong, dù vẫn nghi nghi chuyện ăn không trả tiền, với lại cũng hơi xấu hổ, nhưng xấu hổ có là gì so với túi tiền của mình. Trút được gánh nặng tâm lý, bữa này ăn hết sức thỏa thuê vui vẻ.
Thực ra, trước đây Lâm Lang rất hâm mộ nhà ai được đi nhà hàng lớn, lần nào nghe người ta kể cũng lộ vẻ mặt ước ao. Nhưng bà nội Lâm chỉ cười nhạt, nghiêm túc chỉ bảo cậu: "Đừng tưởng mấy thứ mắc tiền kia ăn ngon, thiên hạ toàn đốt tiền mua hư vinh cả thôi. Tổ yến vây cá? Tổ yến bẩn vậy có gì đáng ăn, vây cá con cũng từng ăn rồi mà, thấy ngon không?"
Lâm Lang từ bé đã ghét cá, vừa nghe lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Không ăn đâu!"
Giá như bây giờ có bà nội Lâm bên cạnh, Lâm Lang nhất định phải nói với bà rằng, tiền nào của nấy, về sau cậu có tiền, chắc chắn sẽ mời bà tới đích thân nếm thử. Chính vì ý nghĩ ấy mà thời điểm ra khỏi Phù Dung Lâu, cậu không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua. Trên thế gian có biết bao nhiêu người, muôn hình muôn vẻ, chẳng ai giống ai. Có kẻ mỗi ngày đều tới đây ăn thịt cá, có người đã bước vào tuổi bảy mươi mà vẫn phải làm lụng đến hừng đông, xã hội bất công thế đấy. Mà mục đích sinh tồn của cậu là tiến lên trước từng bước một, để ngày nào đó sẽ cho người thân một cuộc sống thật hạnh phúc.