Chương 18: Cậu ấy là người của tôi
Tim Lâm Lang đã thót lên tận cổ họng, trước mặt Quan Bằng, cậu cũng chẳng dám từ chối, đành phải ra ngoài cùng Hàn Tuấn. Quan Bằng túm cậu lại: "Không sao chứ?"
Lâm Lang cười cười: "Sao có chuyện gì được, cậu ở đây đợi một lát đi."
Lâm Lang vừa ra khỏi phòng liền bị Hàn Tuấn lôi qua. Cậu lảo đảo không đứng vững, vịn tường quát to: "Anh làm gì vậy?"
Hàn Tuấn nhìn cậu cười lạnh, hơi thở hung tàn bao trùm toàn thân khiến hắn nom rất đáng sợ: "Cậu sợ tôi đúng không?"
Lâm Lang thật thà gật đầu: "Tôi... tôi không cố ý gạt anh."
"?"
"Trong lớp tôi có người từng đi Nam Sơn, bảo vé vào cửa là năm mươi đồng, tôi..."
Lúc này, sắc mặt Hàn Tuấn mới dịu đi: "Tôi có bắt cậu bỏ tiền sao?"
"Vậy tôi càng không thể đi, khi không xài tiền của anh làm gì?"
Hàn Tuấn thả lỏng ngữ khí, hỏi: "Đến đây chơi thì không tốn tiền chắc?"
"Tôi chưa nghĩ đến việc đó, Quan Bằng cứ khăng khăng muốn tới đây chơi, cậu ấy nói chơi bida rất rẻ."
Hàn Tuấn mới sáng tỏ xong lại bắt đầu mất hứng: "Cậu ta bỏ tiền được, sao tôi không được?"
Lâm Lang nghĩ lời này rất đáng cười, Quan Bằng là bạn thân nhất của cậu, giống quan hệ giữa hai người họ chỗ nào. Hơn nữa, cậu cảm giác Hàn Tuấn gần đây kỳ lạ ch.ết được, có vẻ thích tìm cậu gây sự. Nhưng cậu đương nhiên không dám thốt ra miệng, dứt khoát nhăn nhó không nói gì, ánh mắt vừa không phục vừa khiếp đảm.
Hàn Tuấn muốn nói lại thôi, đi vòng qua: "Về thôi."
Lâm Lang như trút được gánh nặng, hành động thở dài lại rước lấy bất mãn của Hàn Tuấn: "Sau này cậu ý tứ một chút, hai thằng con trai ôm ôm ấp ấp mà không sợ người ta cười cho à."
Lâm Lang nghe vậy, nhoáng cái nổi cáu, ngẫm lại vẫn đành nhịn, thấp giọng đáp: "Tôi nhớ kỹ rồi."
Cao Chí Kiệt đúng lúc mở ra cửa đi ra, Lâm Lang chẳng buồn chào hỏi đã đi vào. Cao Chí Kiệt giữ chặt cậu: "Sao, không có mắt à, người sống sờ sờ tôi đây cũng không thấy hả?"
Lâm Lang cúi đầu gọi: "Thấy, chào anh."
Cao Chí Kiệt nhìn cái kiểu làm cho có lệ của cậu, trong lòng khó chịu cực kỳ, cảm thấy mình nói chuyện với Lâm Lang đúng là tìm xui, bèn buông tay thả cho cậu vào.
"Tính thằng nhóc hai lúa này coi bộ không phải dạng vừa đâu."
Hàn Tuấn thản nhiên nói: "Thảo nào cậu ta không ưa cậu, cứ mở mồm là hai lúa. Chớ thấy cậu ta khép nép mà lầm, ương bướng ra phết đấy, có mấy người trong chúng ta được cậu ta thật lòng nể phục chứ?"
Cao Chí Kiệt cười khinh thường: "Cũng phải, chắc nhóc hai lúa chỉ nể mỗi Trần Lâm thôi, biết sao được, Trần Lâm người ta là chủ tịch Hội Sinh viên có năng lực làm việc mà."
Hàn Tuấn nhìn Lâm Lang qua lớp cửa kính: "Từ hôm nay trở đi cậu ta là người của tôi, cậu bớt chọc đi."
Cao Chí Kiệt "đệt" một tiếng: "Anh điên hả, cái thằng hai lúa... cái người như vậy mà anh cũng xem là anh em, bộ tính hạ thấp đẳng cấp của em hử?"
Khóe miệng Hàn Tuấn khẽ động, lách qua hắn ra ngoài. Cao Chí Kiệt chạy theo gọi: "Anh đi đâu?"
"Đồng Giai muốn tôi đi mua đồ chung."
Cao Chí Kiệt vừa nghe liền dừng bước: "Em thấy anh chiều cô ta quá rồi, trước đây có thấy anh dễ bảo thế đâu, sao, hoàn lương rồi hở?"
Hàn Tuấn mở cửa xe ngồi vào: "Đừng trách tôi trọng sắc khinh hữu, chở cậu tới đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Lời tôi nói nhớ để trong lòng, về sau đừng chọc cậu ta nữa."
Nói đoạn, hắn mỉm cười, Cao Chí Kiệt chửi thề một tiếng, quay đầu trở về. Trong phòng, Lâm Lang mới chọc trúng một bóng, đang cúi người trên bàn bida cười đắc ý.
Phải chăng ở lâu với người trẻ nên tâm tính cũng trẻ hóa, Lâm Lang kia da mỏng thịt mềm, dạng này mà đi theo Hàn Tuấn có khác chi tiểu bạch kiểm được bao nuôi đâu. Cao Chí Kiệt nhìn thoáng qua đằng sau, chỉ trông thấy xe Hàn Tuấn mất hút giữa dòng người.