Chương 47: Âm mưu và dương mưu
Giấc này ngủ thẳng đến tám giờ sáng hôm sau, lúc Lâm Lang tỉnh lại, Hàn Tuấn đã biến đi đâu mất. Cậu vừa ngồi dậy đã thấy Hàn Tuấn cầm thứ gì đó đi vào, cười nói với Lâm Lang: "Dậy rồi à?"
Lâm Lang hơi xấu hổ, ngại không muốn nhìn vào mắt hắn. Hàn Tuấn mỉm cười: "Không biết em muốn ăn gì nên mua mỗi thứ một ít, em nếm xem có hợp khẩu vị không, không thì để tôi xuống mua món khác."
Lâm Lang thấy hắn ăn mặc mỏng manh, tay cóng đến đỏ lên, bèn trách cứ: "Dưới lầu có bán đồ ăn mà, anh chạy ra ngoài làm chi?"
Thái độ của cậu rõ ràng có tác dụng, người nọ tươi cười vui vẻ, ôn hòa dọn các thứ ra, vươn tay sờ trán cậu: "Ừm, đỡ hơn nhiều rồi."
Ở đây một ngày tốn quá nhiều tiền, Lâm Lang lại muốn về sau vạch rõ giới hạn với Hàn Tuấn, thành ra nói sao cũng không chịu ở lại. Hàn Tuấn không dám trái ý cậu, nhưng mạnh mẽ yêu cầu Lâm Lang phải ở chỗ mình. Lâm Lang canh cánh chuyện ảnh chụp, thầm nghĩ Hàn Tuấn tính tình mưa nắng thất thường, mình mà chọc giận hắn, không chừng hôm nào đó hắn mất hứng phát tán ảnh ra ngoài, đời mình chẳng phải đi tong rồi sao? Vẫn nên ngoan ngoãn giữ vững khuôn phép thì hơn, mấy ngày nay cụp đuôi, tay chân nhanh nhẹn một chút, miệng ngọt một chút, biết đâu người nọ cao hứng sẽ buông tha cho mình? Thế nên, nghĩ đi nghĩ lại chỉ đành nghe lời hắn.
Lúc này, Lâm Lang đã có kinh nghiệm, tối khóa cửa xong mới đi ngủ. Biết trong tay Hàn Tuấn có chìa khóa, cậu còn kê thêm ghế dựa sau cửa để phòng ngừa. Trời càng ngày càng lạnh, cậu lại vừa khỏi bệnh, tối mặc hết quần áo lên người mới ngủ, thứ nhất để chống lạnh, hai là cậu nghĩ nhỡ xảy ra tình huống bất ngờ thì cũng an toàn hơn chút.
Hàn Tuấn lại bắt đầu bận rộn, cả ngày chả thấy bóng dáng đâu, thường thì cậu dậy hắn đã đi, cậu ngủ hắn chưa về. Cơm cũng không cần nấu, mỗi bữa đều có người đưa tới đúng giờ, Lâm Lang tại phương diện này luôn luôn không có cốt khí, nửa tháng mập lên không ít, chỉ tinh thần là kém đi.
Vì muốn cường thân kiện thể, sáng mỗi ngày Lâm Lang đều chạy một vòng quanh tiểu khu, chưa đầy vài ngày đã quen biết rất nhiều người. Đặc biệt, đám trẻ con trong tiểu khu lại càng thích cậu, cứ thấy cậu là "anh ơi, anh ơi". Lâm Lang cũng biết chính sách thả lỏng hiện tại của Hàn Tuấn chỉ là tạm thời, khoan đề cập cái khác, cứ nói vụ lần trước cậu bị Hàn Tuấn bắt gặp khi đang tắm là hiểu, ánh mắt hắn đói khát đến mức Lâm Lang tự cảm thấy đỏ mặt, đó là chưa kể hắn thỉnh thoảng còn nói mấy câu ám chỉ. Hàn Tuấn không ép buộc cậu cũng là muốn suy xét cho lâu dài, điểm ấy Lâm Lang vẫn hiểu. Lâm Lang luôn nhắc nhở mình rằng hạnh phúc giờ khắc này đánh đổi bằng việc nằm trên lưỡi dao, ngặt nỗi cậu vẫn bị hiện thực làm mụ đầu. Đêm đó đi ngủ đột nhiên mơ thấy mình quên khóa cửa, cậu sợ tới mức giật mình ngồi bật dậy, rồi chợt phát hiện bên cạnh có người, không khỏi hét to hãi hùng. Hàn Tuấn bật đèn bàn, mắt lim dim ngái ngủ: "Dọa em à?"
Lâm Lang ngồi dậy hỏi: "Anh sang đây hồi nào vậy, về phòng anh ngủ đi!"
Hàn Tuấn giật giật người, thế mà xốc chăn chui vào luôn: "Tỉnh lại cũng tốt, sợ đánh thức em nên đâu dám cử động, lạnh ch.ết tôi rồi."
Lâm Lang dùng chân đá đá hắn: "Sao anh ngủ trong phòng tôi?"
Hàn Tuấn nhắm mắt, vươn tay kéo cậu lại: "Em ngủ một mình không thấy lạnh sao?"
Lâm Lang ôm ấp tôn chỉ thà rằng ch.ết rét cũng tuyệt không chịu nhục, bèn phản kháng: "Tôi không lạnh."
Hàn Tuấn buồn cười mở mắt ra, vẻ mặt vẫn mỏi mệt như cũ, thoạt nhìn chẳng có tí lực sát thương nào: "Nếu không lạnh, vậy bóc hết ba lớp trong ba lớp ngoài trên người em nhé?"
Lâm Lang gạt cái tay lộn xộn của hắn, nhíu mày chất vấn: "Tôi đang muốn hỏi anh đây, tôi buồn bực chuyện này lâu rồi, giờ đã tháng mười hai sao vẫn chưa cấp khí ấm, sáng nay tôi hỏi hàng xóm trong tiểu khu, ai cũng bảo cấp từ sớm rồi, chỗ chúng ta rốt cuộc là sao?"
"À".
"À cái gì mà à?"
Hàn Tuấn nhắm mắt nói: "Máy sưởi trong nhà gặp trục trặc, tôi kêu người sửa rồi, nhưng công ty bất động sản vẫn chưa cho nhân viên đến."
Lâm Lang bán tín bán nghi, Hàn Tuấn ôm cậu: "Lò sưởi hình người chả xịn hơn khí ấm sao?"