Chương 53: Không đường thoái lui

Xế chiều, theo thường lệ đến phòng hội họa học vẽ tranh, cả Câu lạc bộ Hội họa chỉ có cậu là kém cỏi nhất, mọi người không phác họa thì vẽ màu, của ai cũng trông rất sống động, riêng cậu vẫn dừng ở giai đoạn vẽ truyện tranh, hoạt hình. Mặc dù vậy, cậu vẫn cảm thấy rất vui, nghe mùi phòng vẽ là đã sung sướng không thôi. Hội trưởng là một đàn anh năm ba mang mắt kính gọng vàng, mặt mũi ôn hòa tao nhã như bước ra từ trong tranh, Lâm Lang thật lòng xem anh là thần tượng mà sùng bái. Hiện tại, cậu bắt đầu nung nấu ý định phát triển toàn diện đức trí thể, bởi Câu lạc bộ Khiêu vũ mà cậu vốn chỉ góp mặt cho xôm lại chọn cậu đi tham gia tiết mục mừng năm mới năm nay. Nhìn lại cậu lạc bộ Khiêu vũ cũng có hơn một trăm người, từ một trăm chọn ra mười sáu, vậy mà chọn trúng cậu, Lâm Lang không đắc ý mới lạ.


Tan học, Lâm Lang trở lại ký túc xá một chuyến để lấy quần áo, kết quả đụng phải Cao Chí Kiệt đang ngủ tối tăm mặt mũi. Ông già nhà hắn sợ hắn ăn chơi lêu lổng, thành ra tịch thu luôn căn hộ bên ngoài của hắn, giờ hắn chỉ có thể ngủ trong ký túc xá. Kỳ thực Lâm Lang không thiếu quần áo, Hàn Tuấn mua cho cậu rất nhiều, nhưng toàn là hàng hiệu, Lâm Lang không dám mặc mà cất hết vào tủ. Bạn bè trong lớp đều biết hoàn cảnh gia đình cậu, huống hồ cậu càng sợ Quan Bằng biết được tình hình hiện nay của mình. Thời điểm về nhà, Lâm Lang phá lệ ngồi xe bus, nhưng do kẹt xe nên tốn nhiều thời gian hơn cả đi bộ.


Tới nhà, trời đã chập choạng tối. Cậu lấy chìa khóa, đang muốn mở cửa thì vừa lúc bắt gặp xe người nọ dừng trước cửa. Lâm Lang bị đèn xe chiếu đến không mở nổi mắt, xoa xoa tay, cười nói: "Trùng hợp ghê."


Dáng cậu vốn mảnh khảnh, dẫu mặc áo lông trông vẫn thon dài. Khăn quàng cổ xanh sẫm che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt mềm mại lanh lợi cong lên vì cười. Hàn Tuấn đi qua, tự nhiên cầm tay cậu đưa lên miệng hà hơi, hỏi: "Lạnh không?"


Lâm Lang muốn rút tay về, song bị người nọ nắm chặt, kéo vào nhà. Lâm Lang xoay một vòng, mặc Hàn Tuấn phủi hết tuyết trên người mình, hưng phấn nói: "Báo cho anh một tin vui nè!"
Hàn Tuấn còn đang đắm chìm trong tính khí trẻ con ương bướng của cậu ban nãy, cười hỏi: "Tin gì vui?"


"Chiều nay Bộ trưởng Diêu của Bộ Văn nghệ đến mở cuộc họp trong Câu lạc bộ Khiêu vũ của chúng tôi, nói muốn chọn mấy người tham gia tiệc mừng năm mới."
Hàn Tuấn ngắm đôi mắt lấp lánh tỏa ra hào quang hưng phấn, cười bảo: "Chọn em à?"


available on google playdownload on app store


Bấy giờ Lâm Lang mới ngượng ngùng, hình như cũng ý thức được mình vừa rồi hớn hở thái quá. Hàn Tuấn ngồi xuống sofa, ngẩng đầu hỏi: "Em không thích nơi huyên náo mà, sao lại mừng rỡ dữ vậy?"


Lâm Lang xấu hổ đáp: "Quan Bằng nói tôi hướng nội quá, tương lai ra xã hội chắc chắn sẽ chịu thiệt. Tôi cũng thấy vậy, thế nên muốn tham gia nhiều hoạt động tập thể một chút."


Hàn Tuấn theo bản năng muốn bác bỏ, hắn muốn Lâm Lang mãi mãi đơn thuần ngay thẳng như bây giờ, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy quá ích kỷ, bèn gật đầu: "Em thích là được."


Tuy nhiên, Lâm Lang vẫn cúi đầu đứng một bên nửa ngày trời, mấy lần toan lên tiếng lại thôi. Hàn Tuấn cảnh giác ngẩng đầu, hỏi: "Còn gì nữa sao?"
Lâm Lang ngẩng mặt lên, ánh mắt ngập tràn sợ hãi, tựa hồ cũng đang do dự: "À... chúng tôi phải tập luyện, tôi ở bên ngoài không tiện... muốn dọn về ký túc xá."


Lâm Lang gần như đã sẵn sàng chạy trốn, cậu biết người nọ nhất định sẽ thốt ra hai chữ "không được" chắc như đinh đóng cột, nhưng cậu không cam lòng, rất muốn thử một lần.
Hàn Tuấn cười khẽ một tiếng, nhìn thẳng vào cậu, trầm giọng hỏi: "Vậy em nghĩ sao?"


Lâm Lang ngây ngốc không biết trả lời thế nào, cậu đâu ngờ đến tình huống này: "Tôi... tôi nghĩ..." Đoạn cậu cắn răng, ngẩng đầu nói: "Tôi thực sự rất muốn tham gia."
Cậu cũng không ngu, cũng biết trả lời lắt léo mà.


Hàn Tuấn cười thất thanh, sắc mặt không tốt lắm. Lâm Lang đi đến trước mặt hắn: "Qua Tết Dương lịch tôi về ngay. Thật mà, đó giờ tôi... tôi rất ít khi nói dối."
Mặt cậu đỏ lựng vì kích động, tựa như đang đưa ra lời hứa hẹn thiêng liêng. Hàn Tuấn sờ cằm, cười đáp: "Cũng không phải không thể..."


Khóe môi người nọ vẽ ra nụ cười nguy hiểm, vẫy cậu lại: "Em qua đây ngồi."
Mặt Lâm Lang nhoáng cái đỏ bừng, liều mạng lắc đầu như bị sỉ nhục: "Không!"


Hàn Tuấn thoáng sửng sốt, thấy lồng ngực thiếu niên phập phồng kịch liệt, cậu đột nhiên đỏ mắt nói: "Hôm nay tôi về ký túc xá lấy quần áo, Cao Chí Kiệt bảo anh muốn "dạy dỗ" tôi!"


Nói đoạn, cậu quật cường ngẩng đầu lên: "Anh đừng tưởng tôi sợ anh, cái gì cũng không dám làm, mặc anh muốn gì làm mấy, tôi cũng có lòng tự trọng!"
Người nọ chợt cười khẽ, chau mày hỏi: "Cao Chí Kiệt nói gì em cũng tin hả? Thằng ấy là hạng người gì em còn không biết sao?"


Mắt Lâm Lang đỏ hồng, nói: "Anh khỏi làm bộ làm tịch nữa, lời anh ta nói câu nào đáng tin, câu nào không đáng tin, tôi tự biết rõ."
Hàn Tuấn xoa chân mày, móc điếu thuốc châm lửa, hút một hơi mới hỏi: "Vậy cậu ta nói tôi muốn dạy dỗ em thế nào?"


Lâm Lang ra vẻ "quả nhiên", cắn răng đáp: "Ai biết mấy ý nghĩ xấu xa của anh." Lúc ấy cậu tưởng Cao Chí Kiệt lại chọc mình, căn bản không để ở trong lòng.


Nhưng mặc dù thế, trong lòng cậu vẫn lo sợ, lời nói hung ác, ngữ khí lại mềm mỏng, nghe không cẩn thận còn tưởng là lời thổ lộ không tự nhiên. Hàn Tuấn nằm trên sofa, khóe môi vương ý cười ác liệt: "Mới đầu tôi quả thực định dựa theo ý thích của mình dạy dỗ em, lão tổng công ty Lệ Đô nói em ngây thơ, điều kiện cũng tốt, muốn dạy dỗ kiểu gì cũng được."


Mắt Lâm Lang cơ hồ muốn rơi lệ vì thẹn và phẫn nộ, nhưng cậu kiên cường nhịn xuống. Hàn Tuấn thu hồi nụ cười, thấy Lâm Lang nhíu mày trước khói thuốc, liền dụi thuốc vào gạt tàn. Hắn đứng lên, tiến lên trước vài bước, nom dáng vẻ tràn đầy căm phẫn và bất bình của thiếu niên, thong thả nói: "Nhưng sau khi suy nghĩ, tôi quyết định thôi, em như vậy đã muốn mạng tôi rồi, nếu dạy dỗ nữa, chỉ sợ tôi ch.ết luôn trên người em."


Lâm Lang ngơ ngác, người nọ liền bật cười, ngay cả ánh mắt cũng ngập ý trêu cợt. Lâm Lang thế mới biết hắn lại đang đùa giỡn mình, sắc mặt đỏ bừng, có chút quê quá hóa giận: "Rốt cuộc anh có đồng ý hay không?"


"Không." Hàn Tuấn đứng lên đi về hướng thư phòng: "Từ nay em đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà này."


Giọng Hàn Tuấn hết sức dịu dàng, lại hàm chứa hương vị quyết tuyệt kiên định như chính con người hắn. Lâm Lang đứng tại chỗ, mãi sau mới hồi phục tinh thần. Cậu ủ rũ về phòng mình, kéo màn nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, hung hăng siết chặt nắm tay.






Truyện liên quan