Chương 79: Dây dưa không rõ

Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt thâm sâu khó đoán của người nọ, trên lưng Lâm Lang chợt lạnh, vội vàng quay đầu nhìn Cao Chí Kiệt. Cao Chí Kiệt nhìn bọn họ đầy khó xử: "Thôi cứ để em đưa đi, anh còn bận việc mà?"


Hàn Tuấn ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt rất bình tĩnh, nắm tay Lâm Lang chặt hơn: "Đi thôi."


Lâm Lang còn muốn giật tay về, nhưng đã bị người nọ lôi về hướng xe. Trước cổng Lệ Đô có nhiều người lui tới như vậy, Lâm Lang không dám phản kháng thái quá, đành phải chui vào xe. Giữa khung cảnh phồn hoa sôi động, mười giờ tối là thời điểm giao thông tấp nập, xe mãi mới nhích được một bước. Lâm Lang nín thở nhìn đăm đăm phía trước, người nọ đột nhiên hỏi: "Dạo này khỏe không?"


Lâm Lang gật gật đầu: "Tôi thi cuối kỳ đứng thứ hai cả lớp, lớp trưởng bảo tôi đoạt giải học kim."
Người nọ gật đầu, không nhìn cậu mà bình tĩnh nói: "Em trước giờ đã thông minh rồi."
Đèn xanh sáng, trong xe lại lâm vào trầm mặc. Lâm Lang suy nghĩ cả buổi mới quay đầu hỏi: "Anh đi Lệ Đô làm gì?"


Hàn Tuấn nhìn chằm chằm đằng trước không rời mắt: "Tôi thường xuyên đến đó, khi thì bàn công việc, lúc thì thư giãn."
Lâm Lang đáp "à", im lặng một hồi, rốt cuộc lấy dũng khí nói: "Ừm... sau này mấy nơi như thế không cần đi thì không nên đi, đâu phải chỗ tốt lành gì."


Người nọ cười khẽ hai tiếng, lộ ra nụ cười quyến rũ: "Em nghĩ nhiều rồi, tôi từ trước tới nay không làm gì xằng bậy cả."


available on google playdownload on app store


"Cái gì không xằng bậy, Cao Chí Kiệt bảo mùa thu năm ngoái anh còn làm một cô..." Mặt cậu thoắt cái đỏ bừng, đây hoàn toàn là nhất thời xúc động mới thốt ra, lúc nhận thức được thì chậm mất rồi.


Hắn quả nhiên hơi sửng sốt, xoay mặt nhìn cậu, rồi lại ngoảnh đi ngay: "Cô ta trông có nét giống em, khi ấy tôi bị ma quỷ ám ảnh nên... có một lần, sau này không thế nữa."
Không khí lúng túng cực độ, mặt Lâm Lang đỏ muốn rỉ máu, nuốt một ngụm nước miếng: "Ờ."
"Em để ý sao?"


Lâm Lang "a" một tiếng, cuống quýt lắc đầu: "Đâu có đâu có, tự dưng tôi nghĩ tới thôi."


Cảnh đêm thành phố F rất xinh đẹp, đúng chất một đô thị lớn sầm uất. Lâm Lang nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói câu nào nữa, cậu sợ lại khơi dậy đề tài xấu hổ. Xe dừng bên dưới khu ký túc xá, cậu cởi dây an toàn, nói: "Cám ơn anh."


Thời điểm muốn ra ngoài, người nọ thình lình giữ chặt tay cậu. Lâm Lang giật mình quay lại, đèn đường chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp mà tràn đầy sợ hãi, người nọ nhìn cậu một hồi, muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn thả lỏng tay.
"Ngồi với tôi một lát được không?"


Lâm Lang luống cuống tay chân đứng ngoài xe, chẳng biết nên cự tuyệt hay đồng ý. Trong xe tối hơn bên ngoài rất nhiều, cậu cũng không thấy rõ nét mặt Hàn Tuấn, do dự cả buổi, rốt cuộc vẫn lắc đầu: "Trễ nữa ký túc xá sẽ khóa cổng."
Tay Hàn Tuấn duỗi tay ra ngoài cửa xe, nhẹ giọng bảo: "Vậy chúc ngủ ngon."


Lâm Lang không biết mình bị làm sao, cửa xe sắp khép lại thì đột ngột vươn tay ngăn trở, đoạn mở cửa xe ngồi xuống: "Ngồi một tí cũng được."


Nhưng vừa ngồi liền hối hận, vì Hàn Tuấn chả chịu nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh cậu. Cậu thực tình không đủ can đảm quay sang nhìn hắn, đành phải ngồi ngốc một chỗ. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi cậu chuẩn bị muốn xuống xe lần nữa thì người nọ chợt hỏi: "Lâm Lang, em dọn về được không?"


Lâm Lang kiên quyết lắc đầu: "Không được."
Thái độ người nọ khi không trở nên ác liệt, mở cửa xe nói: "Em xuống đi."
Lâm Lang vừa nghe bèn lật đật xuống xe, chưa đứng vững đã thấy xe vọt đi.


Cậu đứng một mình dưới đèn đường thật lâu, thở dài thườn thượt. Thời tiết giữa tháng hai, ban đêm vẫn rất lạnh, đèn đường càng khiến khung cảnh thêm dịu dàng mà u sầu. Lúc đi ngang qua bụi hoa trước khu ký túc xá, cậu bỗng ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, ấy là mùi hương từ mấy nhành ngọc lan nở rộ, chúng lặng lẽ đứng yên giữa màn đêm thăm thẳm.






Truyện liên quan