Chương 102: Lưỡng tình tương duyệt
Lâm Lang toan cãi lại thì bị hắn ôm vào phòng tắm, tới hồi bước ra lần nữa, chân cũng muốn nhũn luôn. Người nọ bắn ba lượt, ấy mà vẫn chưa thỏa mãn, thở dài nói: "Aiz, nhìn được mà không ăn được, chạm cái cũng chẳng xong."
Lâm Lang bị đùa bỡn đến mức cả người kiệt sức, toàn thân ửng hồng, nhắm nghiền mắt xin tha: "Tôi thực sự không được, anh đừng chọc tôi nữa."
"Vậy em phải kêu mấy tiếng dễ nghe ban nãy tôi dạy, tôi mới thả em đi."
Lâm Lang làm cách nào cũng không thốt nên lời, mắt thấy tay hắn lại duỗi xuống thân dưới của mình, cậu vội vàng lấy tay ngăn cản, ngượng tới nỗi giọng run run: "... Tuấn... Tuấn..." Cậu chỉ có thể gọi đến đây thôi, yêu cầu kia của hắn, cậu thực tình gọi không nổi.
Hàn Tuấn vân vê núm ɖú của cậu một cách ác liệt, ngón tay gảy nhẹ, phát hiện Lâm Lang không nén được tiếng rên khẽ, bèn thấp giọng thở dài: "Sao lại nhạy cảm thế chứ."
Lúc này, hắn nào còn bộ dạng chín chắn thường ngày, mà là một tên lưu manh chính hiệu trong xã hội, vừa háo sắc vừa hạ lưu, hệt như biến thành người khác vậy. Máu trên người Lâm Lang bị dồn hết lên đầu, rốt cuộc nhịn không được bật khóc. Hàn Tuấn sợ quýnh, vội vàng đặt cậu lên giường, thầm an ủi: "Ngoan, ngoan, không chạm em nữa, đừng khóc mà."
Lâm Lang rốt cuộc túm được cơ hội, trở mình vung một đấm vào ngay giữa bụng hắn: "Đồ cuồng ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cút đi!"
Hắn đương nhiên không chịu đi, mặt dày y như tường thành, còn quay người nằm xuống cạnh cậu. Lâm Lang quấn chặt chăn, vừa dịch đến mép giường đã bị ôm lại: "Bảo bối, chừng nào em mới chịu cho tôi..."
Lâm Lang bị ngộp toát mồ hôi đầy người, hung hăng quát: "Khỏi phải mơ tưởng, lần này đã là khai ân trái luật rồi!" Nói đoạn, cậu đột nhiên kéo chăn xuống, ló đầu ra: "Nói cho anh biết, tôi chỉ thích Hàn Tuấn ngày thường, chứ không phải cái tên đầu sỏ lưu manh như anh bây giờ đâu."
Hàn Tuấn sửng sốt, đần mặt nhìn cậu.
Lâm Lang cũng sững người, ngại ngùng chui tọt vào chăn, lại bị hắn xách ra: "Em mới bảo gì cơ?"
Mặt Lâm Lang đỏ bừng: "Nói... nói... tôi có nói gì đâu." Vốn là vô tình nói ra, đừng mong cậu lặp lại lần nữa.
Hàn Tuấn nhìn cậu, bỗng dưng nở nụ cười, ánh mắt đong đầy dịu dàng và vui sướng, cất giọng than thở: "Lâm Lâm, Lâm Lâm, đây là lần đầu tiên em nói thích tôi."
Dứt lời, hắn lập tức hôn xuống, Lâm Lang tránh không thoát, đành phải nhắm mắt thừa nhận hậu quả "nhỡ mồm". Song nụ hôn giờ phút này lại vô cùng nhẹ nhàng, trong trẻo mà tinh tế. Lâm Lang từ phản kháng biến thành phối hợp, nhưng vẫn sợ mình không chịu thấu một hồi tình cảm mãnh liệt nữa, bèn nói nhỏ: "Tôi... tôi thực tình không..."
"Suỵt." Người nọ ngậm cánh môi cậu, cười nhẹ, trong mắt lấp lánh ánh sáng: "Tôi ôm em ngủ."