Chương 3-1

Tuy rằng lúc trước Nguyên Phi Ngạo có từng nhắc qua, nhưng việc khốn cùng của Diêm thành đã làm cho Song Nhi vừa bước xuống xe ngựa phải lắp bắp kinh hãi.


Ngã tư đường tiêu điều, quán trọ cũng vậy, khách điếm cũng vậy, không có một người nào, không có một bảng hiệu nào là sạch sẽ xinh đẹp, tất cả đều dính bụi đất, màn che cũng bị hư hại. trên đường có rất ít người, dù có người đi qua cũng là xanh xao vàng vọt, giống như là đã tám trăm năm chưa có ăn no.


“Nơi này làm sao có thể thành ra cái dạng này?” Song Nhi nhíu chặt lông mày “Quan huyện nơi này thật không có tài năng, tại sao triều đình không đổi người cai trị mới?”


“Là thổ địa nơi này không tốt, nghe nói cái gì đều cũng không được, cũng đã thử qua nhiều loại nghề nghiệp, nhưng lại không có người tinh thông tài chính, kiên trì mua bán không được nữa năm đành phải đóng cửa. triều đình đã giảm thuế ở đây ba năm, nhưng viên quan địa phương ở đây vẫn không có biện pháp làm cho dân chúng đi lên.” Nguyên Phi Ngạo hiển nhiên là đối với nơi này rất quen thuộc, kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe, sau đó nói với Tiêu Điển “Đặng Lan có thể là đang ở tướng quân phủ của hắn, ngươi cho người đi gọi hắn lại đây gặp ta.”


“Vâng.” Tiêu Điển nhận lệnh rời đi.
Song Nhi nhìn thây Nguyên Phi Ngạo đi vào một gian khách điếm rách tả tơi, không khỏi hỏi “Vì sao chúng ta không ở tướng quân phủ? Nơi đó so với nơi này tốt hơn.”


“Nơi này có khả năng có tình báo của quân địch, nếu ta đánh trống khua chiêng vào ở tướng quân phủ, quân địch rất nhanh sẽ phát hiện.”


available on google playdownload on app store


Đoàn người đi vào khách điếm, bởi vì sinh ý quá kém, cũng không có tiểu nhị hay chưởng quầy ra tiếp đón, Nguyên Phi Ngạo lấy kiếm trên tay gõ gõ vào cái bàn ở góc quầy, kết quả trong quầy có người đứng lên, mắt buồn ngủ lim dim, nói “trong tiệm hiện tại không có tiền, muốn xin cơm thì đi nơi khác đi.”


“Xin cơm cái gì?” tùy tùng của Nguyên Phi Ngạo tức giận “Chủ nhân nhà ta muốn ở trọ!”
Lúc này tiểu nhị mới nhìn thấy đoàn người, lại nhìn thấy khí thế đáng sợ của Nguyên Phi Ngạo, vội vàng từ trong quầy chạy ra, thiếu chút nữa là ngã chỏng vó “khách quan, thật xin lỗi, ngài muốn mấy gian phòng?”


“Sáu phòng.” Nguyên Phi Ngạo nhìn thấy trên quầy một tầng bụi đất thật dày, lại nói “Chúng ta ở nơi này chờ, các ngươi trước đem phòng chúng ta ở thu dọn sạch sẽ. kêu phòng bếp chuẩn bị thức ăn, vài ba món là được rồi, rượu là mười cân một vò sao? trước đem ra năm vò.”


Lúc hắn quay đầu lại, chỉ thấy Song Nhi đang ra sức dùng khăn tay của mình chà lau cái bàn cùng một băng ghế kế bên, bởi vì cánh tay bị thương, động tác không quá nhanh nhẹn, nhưng hắn nhìn ra được, nếu không đem cái bàn đó lau sạch sẽ, nàng ch.ết cũng không ngồi xuống đó.


“Đừng lau nữa, tương lai ngươi ra chiến trường cơ hội ngồi trên đất còn rất nhiều.” những tướng sĩ phía sau nàng cười xem thường “Nhìn ngươi bộ dáng đại thiếu gia được chiều chuộng, khuyên ngươi mau nên sớm trở về nhà ßú❤ sữa mẹ đi.”


Nguyên Phi Ngạo thấy Song Nhi mày khẽ hạ, nhưng cũng không có lên tiếng phản bát, nàng đem cái bàn cẩn thận lau một làn, lại đem đống khăn kia vứt bỏ, sau đó đem ra cái khăn tay thứ hai trãi ở trên ghế, cung kính nói với hắn “Tướng quân, ngài ngồi ở bên này đi.”


Nguyên Phi Ngạo đi qua, không nhìn đống khăn tay đó, ngồi vào phía băng ghế đối diện “Một đại nam nhân đem theo nhiều khăn tay thế làm gì?” không đợi rượu đến, hắn lấy tay sờ sờ mặt bàn, tuy rằng hai mắt không nhìn đến Song Nhi, nhưng lại thấy rõ cử động của nàng như trong lòng bàn tay.


“Làm việc ở Cổ gia là khắp nơi phải cẩn thận, lúc Thiếu Đông chúng ta xuống xe cũng không co trực tiếp đi trên đất, nhất định là phải bước lên ghế trên bậc thang; trong nhà mỗi ngày ít nhất phải lau toàn bộ ba lần. nếu để Thiếu Đông phát hiện ra ai nhàn hạ sẽ trừ hết tiền tiêu vặt hàng tháng. Cho nên từng hạ nhân trong nhà đều phải chuẩn bị trong người năm sáu cái khăn tay.” Tướng quân không nhận, nàng liền chính mình ngồi. hai tay nâng má, nàng ngồi lên đống khăn tay kia.


Tiểu nhị rất nhanh bưng rượu và hai món đồ ăn lên, Song Nhi dẫn đầu gắp một miếng cải trắng cắn một miếng, sau đó đập mạnh đũa lên bàn, giận dữ mắng mỏ “Thứ này cho chó ăn còn không xứng, sao người có thể ăn như vậy?”
Nguyên Phi Ngạo kinh ngạc nhìn hắn.


Hắn còn chưa kịp mở miệng, Song Nhi lại nói “Phòng bếp các ngươi ở đâu, ta đi nấu chút đồ ăn, cho đầu bếp quán các người nhìn thử.”
Tiểu nhị mặt mày khổ sở nhìn nàng “khách quan, nếu ngài không vừa lòng, ta đi kêu phòng bếp làm một mâm khác.”


“Làm một mâm nữa cũng không khác nhau, đều làm người ta nuốt không trôi.” Song Nhi không muốn nói lời vô nghĩa với hắn nữa, liền kéo lỗ tai tiểu nhị đi ra phía sau.
Một gã binh lính kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng, thấp giọng hỏi “Tướng quân, đứa nhỏ này… sao lại kì quái như vậy?”


Nguyên Phi Ngạo ngồi tai chỗ không nói dược một lời, kinh ngạc qua đi, khóe miệng hơi lộ ra ý mĩm cười.
Không lâu sao, chỉ thấy Song Nhi vênh váo lôi kéo tiểu nhị trở lại, trên tay tiểu nhị còn bưng một mâm đồ ăn đã nấu tốt.


“Cho chủ tử của chúng ta nếm thử, đây mới là đồ để người ta ăn.” Nàng chỉ tiểu nhị đem đồ ăn đặt trước bàn của Nguyên Phi Ngạo.


Nguyên Phi Ngạo cúi đầu nhìn xuống, đây là một bàn đồ ăn xanh đỏ trộn lẫn, màu xanh là rau, đỏ là ớt quả, lại giống như có trộn một chút thịt băm, nhìn qua rất đơn giản, nhưng màu sắc xinh đẹp lại làm cho người ta cảm giác muốn ăn, hương vị cay nồng xông vào mũi, hắn nhịn không được gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng.


“Chủ tử, thế nào?” Song Nhi vội hỏi.
Nguyên Phi Ngạo cười “Có thể phái ngươi đi nhà bếp trong doanh hỗ trợ.”
Song Nhi dương dương đắc ý nói “Ta mới không đi, chủ tử nếu thích, về sau ta mỗi ngày đều xuống bếp nấu cho một mình ngài ăn.”


Nguyên Phi Ngạo đem bàn hướng về phía sau “Các ngươi cũng nếm thử đi.” Các quân lính phía sau chen chân mà lên, lập tức đem một mâm dưa chuột ăn sạch sẽ.
“A…” Song Nhi vội vã muốn cướp về, “Đó là đồ ăn ta làm cho chủ tử.”


Nguyên Phi Ngạo cười kéo nàng lại “Để cho bọn họ nếm thử tay nghề của ngươi, sẽ không nói nhảm nữa, ngươi không phải chán ghét bọn họ nói ngươi Đại thiếu gia sao?”


“Nhưng mà không thể để họ chiếm tiện nghi như vậy được.” Song Nhi miết miết khóe miệng, lại tiến đến bên cạnh hắn nói nhỏ “ Bất quá không sao, buổi tối ta làm thức ăn khuya cho ngài, bọn họ muốn ăn cũng không ăn được.”


“Ngươi ở đâu học được tay nghề này? Cũng là ở Cổ gia sao?” Nguyên Phi Ngạo tò mò hỏi.
Song Nhi thần bí hề hề nháy mắt với hắn “ta nói thật với ngài, ngài cũng không cần bị dọa, kì thật đây là lần đầu ta xuống bếp, trước kia đều là nhìn đầu bếp nấu mà thôi.”


Nguyên Phi Ngạo không bị dọa, lại lắp bắp kinh ngạc.


“Chủ tử, buổi tối ngài muốn ăn cái gì, chay hay mặn? bất quá tay ta đang bị thương, không có biện pháp làm bánh bao nhân nhỏ cho ngài, bất quá ta có thể hầm một nồi nước cho ngài. Canh Hải Sâm cá lư thế nào? Chỉ cần ở phòng bếp tìm được nguyên liệu, ta có thể nấu được.”


Nguyên Phi Ngạo đối với bộ dáng xum xoe của nàng không đổi sắc, lấy tay chỉ một binh lính đang ăn như hổ đói bên cạnh “Buổi tối ngươi ở cùng phòng với Triệu Hổ.”
Song Nhi sợ tới mức nhảy dựng lên, nói “Không.”
Hắn lạnh lùng quát “Đây là mệnh lệnh.”


Song Nhi lập tức lùi lại ngồi trên ghế, cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm “trên người hắn có mùi hôi, ta mới không cần cùng hắn ở cùng phòng.”


Nguyên Phi Ngạo không để ý kháng nghị của nàng, cúi đầu uống rượu, qua một lúc sau, phát hiện bên tai vẫn còn thanh âm líu ríu, nghe cẩn thận vẫn là Song Nhi nhắc đi nhắc lại.
“Ta không muốn cùng hắn ở chung một phòng, ta không muốn cùng hắn ở chung một phòng,Ta không muốn cùng hắn ở chung một phòng…”


Nguyên Phi Ngạo tai điếc mắt ngơ, trực tiếp hỏi tiểu nhị “phòng đã chuẩn bị tốt chưa?”
Tiểu nhị đã thấy sự lợi hại của Song Nhi, đối với chủ tử của nàng càng thêm sợ hãi, liên tục không ngừng hướng trên lầu hô “trên lầu, thu thập phòng xong chưa? Khách quan muốn nghỉ ngơi…”






Truyện liên quan