Chương 6-2

Tuyền thành là thành ở biên cương lớn nhất Hạo Nguyệt quốc, mười mấy năm nay là Nguyên Phi Ngạo đóng quân canh giữ ở đây, nhưng từ lúc theo hắn vào thành đến bây giờ, trừ bỏ lính canh giữ thành nhiệt tình chào hỏi bọn họ, người dân trong thành chỉ ở xa xa gật đầu chào hỏi bọn họ.


Song Nhi tò mò hỏi “Dân chúng trong thành dường như không hoang nghênh chàng?”


Hắn buồn cười nhìn nàng “Cũng không phải là đánh thắng trận trở về, muốn bài binh bố trận làm gì? Ta ghét nhất là bị một đám người ở dưới làm những cử chỉ kì quái. Nếu trong lòng nàng có dân chúng, dân chúng nhất định sẽ tôn trọng nàng. Nếu bọn họ trong lòng căm giận nàng, nhưng lại đưa cho nàng nhiều lễ vật này nọ, cũng sẽ ở sau lưng bình luận nói xấu này nọ, lúc tặng lễ vật thì nói dễ nghe.”


“Nói đúng, tham quan vô lại sẽ không hiểu được đạo lí này. Năm kia ta nhìn thấy có mấy tên tham quan đến cửa nhà ta…nhà Cổ đại thiếu tặng lễ vật, tặng ông chủ hắn một bảng hiệu, trên đó viết cái gì thương gia mẫu mực, cội nguồn quốc gia. Là gỗ mun mạ vàng đấy! kết quả Cổ đại thiếu cười lạnh một tiếng, kêu người bổ ra, làm củi đôt. Ta hỏi hắn vì sao? hắn im lặng không đáp, có lẻ là cùng ý tưởng với chàng đi.


Nguyên Phi Ngạo gật gật đầu “Cổ Liên Thành coi vậy mà hiểu biết lòng người.” nói đến đây trong lòng hắn lại nỗi lên nghi ngờ dày đặt.


Cổ Liên Thành là người tâm tư khó dò, nói muốn gã muội muội cho hắn, cho đến bây giờ cũng không có liên hệ với hắn, không biết trong hồ lô của hắn bàn thuốc gì?


available on google playdownload on app store


Mà bên hoàng thượng, sau khi hắn đột nhiên rời khỏi, sai người gởi cho hắn phong thư, nói gì mà để cho hắn lấy biên quan làm trọng, không cần gấp gáp trở về, xem ra, là không gấp gáp thúc giục hắn thành hôn. Hắn là người tâm địa ngay thẳng, cảm giác, cảm thấy mình bị người ta tính kế, nhưng không thể biết rõ ràng được.


Trở lại tướng quân phủ, người chăn ngựa dắt ngựa cười nói “Tướng quân trở về thật nhanh, Triệu cô nương còn nói tướng quân đại khái là đi khoảng cả tháng mới về, buộc chúng ta đem xuất sư biểu của Gia Cát Lượng đều phải đọc thuộc.


Nguyên Phi Ngạo cười nói “Vậy bây giờ tướng quân phủ của ta sắp thành phủ học sĩ rồi”
Song Nhi bước xuống sau, nhỏ giọng hỏi “Vị triệu cô nương này, là cô nương lúc trước chàng đã cứusao?”


“Đúng, chút nữa sẽ giới thiệu với nàng.” Nguyên Phi Ngạo liếc mắt nhìn nàng một cái “Chân bị thương đi bộ được không?”
“Đi không được chàng cõng ta?” nàng cười khẻ ngáy mắt mấy cái, nói xong đi đến sau lưng Nguyên Phi Ngạo leo lên.


Tiêu Điển ở bên cạnh nhìn thấy tức giận kêu lên “Song Nhi đi xuống! đây là tướng quân phủ, còn ra thể thống gì?”
“Không có chuyện gì hắn so với con khỉ cũng không nặng hơn bao nhiêu.” Nguyên Phi Ngạo cũng không nghĩ nhiều, cười ha ha cõng nàng vào phủ.


Mọi người trong phủ ai cũng tò mò, kinh ngạc, Nguyên Phi Ngạo từ trước đến nay nổi danh lạnh nhạt uy nghiêm, nay lại như một đứa trẻ lớn cõng một nam hài xa lạ vào phủ, không khỏi xì xào bàn tán, tìm hiểu lai lịch của nam hài này.


Nguyên Phi Ngạo cũng không để ý ánh mắt của người ngoài, một đường cõng Song Nhi vào nội đường, liền phân phó cho quản gia trong phủ “Tìm cho hắn một phòng ngủ yên tĩnh, liền là Vấn Kiếm các ở bên cạnh Khiếu Thiên lâu của ta đi.”


Song Nhi dựa trên lưng hắn, chỉ cảm thấy tấm lưng rộng lớn này giống như là cái giường thật to, chơi xấu nằm lại trên đó không muốn leo xuống.
Nguyên Phi Ngạo vỗ vỗ cái môn nàng “Thật muốn là con khỉ con hả? còn không đi xuống.”


“Vấn kiếm các ở đâu? Hay là chàng cõng ta trực tiếp qua đó đi.”nàng đem mặt chôn ở bả vai hắn, lại không chịu đi xuống.
“Tướng quân…” một tiếng gọi mềm mại của nữ tử vang lên.


Song Nhi còn chưa ngẩng đầu đã nghe Nguyên Phi Ngạo trả lời “Đông Cúc, hiện tại muội dạy học, cũng sắp ra dáng tiên sinh rồi.”
“Nhưng tướng quân ngày càng không giống tướng quân.”


Ngữ điệu giống như là nói đến việc nhà, nhưng lại có một sức mạnh mơ hồ, làm cho Song Nhi không thể không ngẩng đầu lên, nhìn từ phía sau cổ của Nguyên Phi Ngạo, đây là nữ nhân mà Tiêu Điển thần thần bí bí đề cập tới? là vị quan gia tiểu thư Nguyên Phi Ngạo đã cứu ra từ quân kỹ doanh?


Thân hình cao gầy, khí chất giống như hoa cúc, làm cho người ta vừa nhìn đã không thể dời mắt. quả nhiên là phong cách quý phái, nữ tử như vậy đừng nói Nguyên Phi Ngạo không đành lòng nàng làm quân kĩ, chính nàng nhìn còn thấy đau lòng.


Không tự chủ nàng lặng lẽ trượt xuống khỏi lưng Nguyên Phi Ngạo, nhưng ánh mắt to như cũ vẫn đang chăm chú đánh giá Triệu Đông Cúc
Đối phương chỉ là cười nhìn nàng và Nguyên Phi Ngạo, cũng không có hỏi gì.


Nguyên Phi Ngạo lại đem nàng đẩy ra “Đây là Song Nhi,là người cổ quái trên đường ta gặp phải, đây là người nàng muốn gặp Triệu Đông Cúc.”
Tòa kiến trúc ba tầng màu trắng, phía trước còn có dòng suối chảy róc rách, có một cái cầu trúc màu xanh bắt qua bên kia.


Song Nhi ngạc nhiên chạy lên cầu, “Nha, nhìn không ra Nguyên Phi Ngạo là một người thô lỗ, trong nhà lại có bố trí tinh xảo như vậy?”


“Tướng quân phủ này cũng không phải là của hắn, trước nơi đây là phủ của Vương gia, sau này cả nhà vương gia đều về kinh thành nơi này không ai ở, nên để lại cho tướng quân. Nơi ngươi ở đây… nghe nói là của Vương Phi nên kiến trúc thật tinh xảo.


Song Nhi ngẩn ra, hướng về phía nàng vui vẻ hỏi “Vậy để ta ở đây không phải uổng phí sao? tướng quân không có thê thiếp gì sao?”
Thần sắc của Triệu Đông Cúc bỗng nhiên chìm xuống, trịnh trọng nói “Tướng quân là chính nhân quân tử, trong phủ chưa bao giờ có oanh oanh yến yến.”


“Triệu tỷ tỷ không phải là oanh oanh yến yến, tỷ là hồng nhan tri kĩ của tướng quân phải không?”
Triệu Đông Cúc liếc nhìn nàng một cái “Ta xem tướng quân như huynh trưởng, ngài ấy xem ta như muội muội, chúng ta đều trong sáng chân thành mà đối diện.”


Nàng nhún nhún vai “Cho dù trong lòng tỷ thích hắn cũng không có gì lạ. ta nghe nói là ngài ấy cứu tỷ từ trong quân kĩ doanh ra, nếu là ta, nói không chừng sẽ lấy thân báo đáp nha.”


Trên mặt Triệu Đông Cúc hiện lên ý cười châm chọc “Muốn lấy thân báo đáp cũng phải là thân nữ nhân a. bất quá nhìn bộ dạng tướng quân đối xử với ngươi, ta thấy thật không bình thường.”


“Muốn biết chuyện xưa của chúng ta?” Song Nhi dựa vào gần nàng, cười mập mờ “Có muốn nghe hay không?”


Triệu Đông Cúc chỉ nhìn nàng, trầm tĩnh nói “Ta cùng với nữ nhân đầu đường cúi ngõ thích chuyện phiếm khác nhau. Chuyện người bên ngoài, nếu có nói cho ta nghe, bất quá cũng chỉ là nhất thời, càng không có tâm tư đi tìm hiểu chuyện riêng tư. Ngươi nếu không nhịn được có thể nói, ta chỉ là yên lặng nghe ngươi nói.”


Song Nhi đụng phải cái đinh mềm, sờ sờ cái mũi “Ta đây sẽ không quấy rầy tỷ, tỷ là tiên sinh dạy học, chắc là sẽ bận nhiều chuyện, tỷ đi thông thả, ta tự mình đi dạo là được rồi.”
Triệu Đông Cúc gật gật đầu không nói gì nữa, rời đi.


Song Nhi nhìn bóng lưng rời đi của nàng, cười quái dị, lại hướng tòa nhà màu trắng cười lớn ba tiếng “Ha ha ha ta rất thích nơi này.”
Nói xong mở cửa ra vọt vào Vấn Kiếm các.






Truyện liên quan