Chương 22: Có đáp án
Đinh Tiểu Nhiên biến mất hai ngày? Dư Tử Cường mất hồn hai ngày. Làm chuyện gì cũng không có tinh thần, giống y như đang lơ lửng trên trời. Cách mỗi tiếng lại gọi điện thoại cho Đinh Tiểu Nhiên một lần. Nhắn rất nhiều tin, chỉ cần nghĩ thôi cũng điếm không xuể. Vào giờ phút này, anh rốt cuộc đã biết nổi khổ tương tư là thế nào.
Khổ tương tư? Vậy chứng tỏ anh đã thật sự yêu Đinh Tiểu Nhiên, không phải vì lấy lại mặt mũi nên mới cố đeo bám.
"Tiểu Nhiên, Tôi yêu em." Sau hai ngày Dư Tử Cường đã nếm trải mùi vị khổ tương tư. Rốt cục mạnh dạng chấp nhận mình đã yêu Đinh Tiểu Nhiên. Quyết định triển khai theo đuổi điên cuồng, vì vậy nội dung mỗi tin nhắn đều là thú nhận tình cảm của mình với Đinh Tiểu Nhiên.
Nhưng vừa mới thú nhận xong, Chung Mẫn Liên giận dữ đùng đùng xông tới, tức giận hỏi: "Tử Cường, hai ngày nay rốt cuộc con làm sao vậy, trong cuộc họp còn ngẩn người ra, giấy tờ không ký, chuyện gì cũng không lo, con bị làm sao vậy?"
"Mẹ, mẹ đừng làm phiền con nữa có được không?" Dư Tử Cường bị Chung Mẫn Liên vặn hỏi càng thêm buồn chán, xem ra anh thích cuộc sống tự do trước kia hơn, không bị người quản lý chặt chẽ.
"Không làm phiền gì, con không lo làm việc, ngày ngày cứ ở ngớ người trong phòng, rốt cuộc con bị làm sao thế?"
"Hai ngày nay tâm trạng con không tốt, mẹ thông cảm cho con đi."
"Thông cảm cho con, thế lúc mẹ không vui, ai tới thông cảm mẹ đây?"
"Mẹ —— "
"Tử Cường, con trưởng thành rồi, không nên tùy hứng như trước, chẳng lẽ con muốn ngân hàng Thiên Tường sụp đổ trong tay con sao? Trước đây mẹ không lo bởi vì đã có Lâm Thư Nhu, giờ Lâm Thư Nhu đã ch.ết, ngân hàng Thiên Tường đã thuộc về chúng ta, mẹ không thể không lo. Bắt đầu từ hôm nay ngoại trừ lúc ở bên cạnh Tuyết Phi ra, con phải cố gắng làm việc cho mẹ."
Từ nhỏ Dư Tử Cường đã cứng đầu, không thích bị người khác sắp đặt, càng không thích bị người quản thúc, nên anh cực kỳ ghét mệnh lệnh của Chung Mẫn Liên, không vui nói: "Mẹ, nếu như mẹ cứ ép con con sẽ bỏ đi, còn ngân hàng Thiên Tường mẹ thích làm gì cứ làm, con không quan tâm."
Dù Chung Mẫn Liên rất giận, nhưng biết tính cách con trai mình, nếu lúc này uy hϊế͙p͙ nó, nó nhất định sẽ liều mạng phản kháng, cho nên bà không thể quá cương, đành xuống nước nhỏ nhẹ, "Tử Cường, bỏ đi không phải cách giải quyết tốt đâu, chẳng qua mẹ chỉ mong con có tương lai sáng lạng hơn, nên mới nghiêm khắc với con."
"Mẹ, con không phải con nít, con biết mình phải làm gì, chỉ cần mẹ không làm phiền con, con nhất định sẽ xử lý tốt chuyện ngân hàng Thiên Tường, để nó phát triển theo hướng tốt hơn. Ngược lại, nếu mẹ cứ ép con làm những chuyện con không muốn làm, con sẽ bỏ mặc nó."
"Được rồi, mẹ không ép con nữa, nhưng còn có việc con phải làm."
"Là việc gì?"
"Lần trước con bỏ mặc Tuyết Phi trên đường, chẳng lẽ con không muốn đi xin lỗi người ta sao?"
Vừa nghe nhắc Hà Tuyết Phi, Dư Tử Cường càng ghét hơn, không vui nói: "Mẹ, mẹ đừng nhắc Hà Tuyết Phi với con nữa có được không, con không thích cô ta." .
"Mẹ không muốn nhắc, chẳng qua mẹ chỉ muốn con đi xin lỗi nó thôi, dù sao mẹ nó cũng là bạn thân của mẹ, sau này sẽ thường đụng mặt nhau, lúc trước mẹ hay khen con ở trước mặt bọn họ, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu con không đi nói xin lỗi, mẹ làm sao gặp mặt bọn họ đây? Con coi như vì mẹ, đi xin lỗi Tuyết Phi có được không?" Chung Mẫn Liên không dùng thủ đoạn cứng rắn cưỡng ép, mà đổi sang phương thức khác, để Dư Tử Cường lại gần Hà Tuyết Phi nhiều hơn.
Bà không tin không đẩy hai người lại gần nhau được?
"Thật vậy thôi sao?" Dư Tử Cường không tin, nhưng nghe thấy cũng có lý.
"Không vậy, còn có thể làm gì? Con không thích Tuyết Phi là chuyện của con, đừng làm mẹ mất thể diện trước họ."
"Muốn con xin lỗi Hà Tuyết Phi cũng được, nhưng con nói trước, con và cô ta là không thể."
"Được rồi được rồi, con chỉ cần nói xin lỗi nó, chân chính dẫn nó ra ngoài dạo chơi một chút, những thứ khác mẹ không bắt buộc." Chung Mẫn Liên ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không phải vậy, bằng mọi cách cho dù có nói dối, bà cũng phải để hai đứa ở gần bên nhau.
"Còn dẫn cô ta đi chơi?"
"Lần trước con nói mang người ta đi chơi, xin hỏi con đã làm tròn trách nhiệm chưa? Chẳng qua kêu con đưa nó ra ngoài dạo chơi một chút, có bắt con làm gì khác đâu, chẳng lẽ ngay cả chuyện này con cũng không thể làm sao?"
Dư Tử Cường âm thầm nhìn Chung Mẫn Liên, biết rõ bà nghĩ cái gì, suy nghĩ kỹ lưỡngquyết định đáp ứng bà, "Được, con sẽ chọn thời gian hẹn Hà Tuyết Phi."
Lần này, anh muốn để Hà Tuyết Phi hoàn toàn ch.ết tâm với anh, chỉ có Hà Tuyết Phi từ bỏ, mẹ mới không còn ép buộc anh.
Chung Mẫn Liên lấy được đáp án hài lòng, cười tươi như hoa, dù chưa hỏi cũng định luôn thời gian cho Hà Tuyết Phi, "Mẹ thấy gần đây con không vui hay ngẩn người trong phòng làm việc, hay ngày mai con đi với Tuyết Phi ra ngoài giải sầu đi."
"Ngày mai?"
"Đúng vậy, ngày mai, có vấn đề sao?"
"Tùy, ngày mai thì ngày mai." Vừa lúc mấy ngày nay rảnh rỗi không có Tiểu Nhiên có ở đây, chẳng bằng giờ giải quyết chuyện của Hà Tuyết Phi, chờ sau khi Tiểu Nhiên về anh có thể bồi dưỡng tình cảm với cô.
Được rồi, cứ vậy đi.
"Vậy xem như đã hứa rồi đó, nhớ kỹ, lần này không được tuỳ tiện nửa đường bỏ rơi Tuyết Phi đó, có biết chưa?"
"Biết rồi."
"Được, giờ mẹ lập tức đi nói cho Tuyết Phi biết chuyện này, ha ha!" Chung Mẫn Liên hưng phấn rời đi, mong ngày mai mau đến.
Dư Tử Cường dĩ nhiên biết bà rất vui, cười khinh thường, cảm thấy buồn cười khi chỉ có mình bọn họ tình nguyện, không thèm quan tâm đến trong lòng lại bắt đầu nhớ đến Đinh Tiểu Nhiên, bất tri bất giác nhớ lại cảnh triền miên lúc đó, đến bây giờ anh vẫn còn thấy nghiện, vì vậy cầm điện thoại di động trên bàn lên, gọi thêm cho cô một cuốc, kết quả đối phương khóa máy, nhưng anh không giận ngược lại còn gởi tin nhắn cho cô, đột nhiên không biết viết gì, chỉ bấm mười mấy chữ "Anh yêu em" rồi gửi đi.
Đinh Tiểu Nhiên ở trong thôn hết hai ngày, mỗi ngày ngủ thẳng tới mặt trời lên cao, có lẽ vì không khí trong lành, tâm tình khá tốt, sau khi tỉnh dậy cả người cực kỳ thoải mái, nhìn điện thọai đầu giường, mới ý thức mình đã hai ngày không mở máy, mặc dù cô khoá máy vì không chịu nổi sự quấy rầy của Dư Tử Cường, nhưng vẫn cần liên lạc với những người khác, nghĩ lại quyết định mở máy xem.
Vậy mà khi mở điện thoại di động ra, làm cô rất giật mình, bởi vì có trên trăm tin nhắn chưa đọc, hộp thoại đầy, càng làm cô giật mình là tất cả tin đều cùng một người, mà người này chính là Dư Tử Cường.
"Chuyện gì thế, sao lại gửi nhiều tin vậy chứ?", Đinh Tiểu Nhiên vừa nhìn thấy tên Dư Tử Cường, trong đầu nhớ lại chuyện hôm đó, nhất là cảnh hai người xích lõa dây dưa trên giường, trong lòng hơi phiền não, vứt điện thoại sang bên không đọc tin nhắn, tránh cho tâm trạng vừa mới xoa dịu, bắt đầu càng giận hơn.
Nhưng trong lòng rất muốn xem, cho nên hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngón tay không an phận nhích tới nhích lui, cuối cùng không tự chủ cầm lên, mở ra xem một tin nhắn, khi thấy nội dung tin nhắn không ngừng hoảng sợ.
Tin nhắn ngắn ngủi chỉ có năm chữ: Tiểu Nhiên, anh yêu em.
Mặc dù chỉ có năm chữ, nhưng cũng đã khiến tim cô đập lọan thình thịch, không cách nào bình tĩnh lại, càng không nhịn được tiếp tục đọc những tin khác, mỗi một tin đều là thổ lộ tình cảm với cô, hơn nữa càng ngày càng sâu đậm, sau đó là mười mấy tin "Anh yêu em", làm tim cô rung động.
Cậu ta thật sự yêu cô sao?
Vấn đề này cô không dám hỏi anh, nhưng không biết tại sao trong lòng như đã có đáp án, bởi vì cô có thể cảm nhận được anh thật sự yêu cô, chỉ tiếc...
Đinh Tiểu Nhiên cầm điện thoại suy nghĩ lung tung, trong lòng rất mâu thuẫn, có nên chấp nhận tình cảm này của Dư Tử Cường, nhưng cô lại không muốn quen người nhỏ tuổi hơn cô, khiến cô đau đầu nhức óc, giờ không biết làm sao mới tốt.
Đột nhiên, hồi tưởng lại ngày đó ở trong lều, ông lão đã nói với cô: Bồ bịch trai gái, vợ chồng, chỉ dựa vào yêu là không thể đi hết cả đời, còn cần phải biết bao dung, tha thứ và tôn trọng. Nếu như cháu thật yêu cậu ta, vậy phải cố gắng bao dung, tha thứ và tôn trọng cậu ta nhiều hơn.
"Hai người yêu nhau, cần phải biết bao dung, tha thứ và tôn trọng." Đinh Tiểu Nhiên tựa hồ đã nghĩ thông suốt, trên mặt lộ ra nụ cười, sau đó xuống giường đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời xanh biếc bên ngoài, ngửi hương thơm từ hoa cỏ, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, rốt cuộc cô cũng đã tìm được ngọn nguồn phiền não của mình.
Giờ cô không còn lo về chuyện tuổi tác của Dư Tử Cường, mà là muốn biết rốt cuộc cô có yêu anh không, và anh rốt cuộc có yêu cô thật không, nếu như hai người đều yêu nhau, vì sao cô không thể bao dung, tha thứ và tôn trọng anh hơn một chút?
"Tâm trạng đã tốt lên nhiều, đến lúc phải quay về rồi, Đinh Tiểu Nhiên, cố gắng lên, hi hi!"
Đinh Tiểu Nhiên động viên chính mình, sau đó mặc lại quần áo, đột nhiên điện thoại nhận được một tin nhắn, là do Dư Tử Cường nhắn tới, lần này cô không do dự. Vả lại còn nôn nóng muốn mau mở ra xem, ra là tin nhắn bày tỏ tình cảm với cô, mà đọc xong còn có chút buồn nôn, mới vừa rồi chỉ có "Anh yêu em", giờ đã biến thành "Anh yêu em, yêu đến tận xương tủy" .
Nhìn tin ngắn, trên mặt Đinh Tiểu Nhiên là nụ cười hạnh phúc, trên đường quay về tay vẫn cầm điện thoại di động, chờ Dư Tử Cường nhắn tin đến, mỗi lần nhìn lại khiến tâm trạng càng tốt lên thêm một phần, kết quả đi hết nửa đường điện thoại vẫn không có tin nhắn, điều này khiến cô có chút buồn bực, mặc dù rất muốn đọc tiếp tin nhắn, nhưng không còn cách nào khác đành cố nhẫn nhịn, chờ về nhà đọc tin tiếp.
Cả ngày Dư Tử Cường chỉ gửi tin nhắn, mỗi một tiếng lại gửi một tin, đến tối cũng không gọi, cho nên tạm thời không gửi, định ngày mai giải quyết cho xong chuyện Hà Tuyết Phi, để tránh mọi chuyện phức tạp hơn.